QUAN GIA

Chương 601: Con ông cháu cha đệ nhất Hạo Dương

Căn nhà trệt giản dị, bề ngoài nhìn không xa hoa, nhưng khi vào bên trong thì bài trí cũng khá là đầy đủ. Cao Thần được bổ nhiệm đến làm Phó chánh văn phòng phối hợp. Mang tiếng là Phó chánh văn phòng nhưng kỳ thật cũng chỉ là cán bộ bình thường, tạm thời không có cấp bậc. Cán bộ Phó phòng loại này, phòng Nhân sự thị xã có thể bổ nhiệm hoặc miễn nhiệm, hoàn toàn nằm trong phạm vi của Chủ tịch Lưu.

Tô Mộc đánh giá một chút, nói:- Cao Thần, văn phòng này của anh so ra kém hơn văn phòng trước kia.

Khu công nghiệp Giáp Sơn phát triển nhanh chóng. trở nên tiền nhiều thế lớn. Các cấp cán bộ đều bài trí phòng làm việc của mình không tồi.

Cao Thần cười nói:- Đây chỉ là tạm thời thôi. Về sau được làm chính thức thì tốt rồi. Tô Mộc, cậu ngồi đi, tôi đi pha cho cậu một tách trà.

Tô Mộc nhìn thấy trong phòng có mấy cái bàn làm việc trống không, lại hỏi:- Những người khác đâu?

- Đều ra ngoài cả rồi!

Đây chỉ là phòng phối hợp chứ không phải nha môn, nên mọi người đều rất bận rộn. Chánh văn phòng Chương cùng với đám người Tổng giám đốc Trương công ty Hoa Nguyên đã đi khảo sát mỏ đá. Còn những người khác đều có việc phải làm. Tôi nếu hôm nay không đi Ủy ban nhân dân thị xã nộp bản báo cáo thì cũng không rảnh rỗi như thế này đâu.

Cao Thần ngồi xuống, rót trà cho Tô Mộc, nói.

Tô Mộc liền cười:- Làm việc dưới tay thầy Lưu có muốn nhàn nhã cũng không được.

Cao Thần liền nói:- Tôi có rảnh hay không thì cậu biết rồi đấy.

Tô Mộc mỉm cười gật đầu.

Đang lúc nói chuyện, chợt bên ngoài vọng đến tiếng la hét và tiếng kinh hô, dường như đang xảy ra biến cố nào đó. Cao Thần đứng dậy, bước nhanh ra ngoài. Tô Mộc cũng vội vàng đi theo.

Cách đó không xa, một vài công nhân xây dựng bờ tường đang ôm đầu bỏ chạy, miệng kêu gào. Còn có mười mấy người tay cầm gậy, đang truy đánh đám công nhân kia. Tình trạng rất là hỗn loạn.

- Các người làm gì vậy?

Cao Thần thấy thế, lập tức vọt lên, lớn tiếng quát hỏi.

Những người công nhân đang chạy trối chết kia lập tức đồng loạt hướng về bên này chạy tới, một trong số đó kêu lên:- Phó chánh văn phòng Cao, Phó chánh văn phòng Cao, bọn họ đánh người.

Người công nhân này ước chừng ba mươi tuổi, miệng đầy máu, chứng tỏ vừa rồi đã bị đánh mấy gậy.

Cao Thần rất nhanh chạy đến đám công nhân xây dựng bờ tường, miệng lớn tiếng quát to:- Dừng tay, các người là ai? Vì sao lại đánh người như thế?

Tô Mộc cũng nhanh chóng chạy theo ở đằng sau.

Thấy có người xông ra ngăn cản, đám người cầm gậy trong tay lập tức hùng hổ xông tới, rất nhanh chóng vây Cao Thần và Tô Mộc bên trong, nhưng không có động thủ.

- Này, các người là ai?

Cao Thần đối mặt với hơn mười người cầm gậy gộc, nghiêm nghị không sợ, lớn tiếng quát hỏi.

- Anh là ai?

- Tôi tên Cao Thần, là Phó chánh văn phòng phòng phối hợp. Các người là ai? Ở trong này gây rối, không sợ phạm pháp sao?

- Chà, Phó chánh văn phòng Cao chức quan thật lớn, tôi sợ quá.

Một giọng nói ngọt xớt vang lên, một người từ trong đám đông bước ra, đứng trước mặt Cao Thần. Người này nhìn qua thì khoảng hai mươi mấy tuổi, vóc dáng trung bình, mái tóc dài, ăn mặc lòe loẹt, quần ống loa, giày da mũi nhọn, còn đeo thêm cặp kinh râm, vừa nhìn thì đã biết là dân lưu manh ngoài đường rồi.

Cao Thần liếc mắt nhìn y, hỏi:- Anh là ai?

Gã thanh niên mang cặp kính râm hếch mặt sang một gã lưu manh trẻ tuổi khác, nói:- Quý Bảo, cậu nói cho anh đây biết đại ca anh là ai?

Quý Bảo lập tức ngẩng đầu, ưỡn ngực nói:- Các người nghe đây, vị này chính là công tử Tôn Hoành, là cố vấn của Tổng công ty xây dựng Hoành Đại tại Hạo Dương. Các người có biết mẹ của anh ấy là ai không? Nói ra sợ hù chết các người. Đó chính là Bí thư Thành ủy Quách.

Cao Thần vừa mới điều nhiệm đến chưa lâu nên cũng không rõ lắm Bí thư Thành ủy Quách là một nhân vật như thế nào, cũng không để ý, hỏi:- Tổng công ty xây dựng Hoành Đại? Vậy các người sao phải đến đây gây rối? Đây chính là hạng mục trọng điểm của thị xã, các người không biết sao?

- Biết chứ sao không. Chậc, chậc, Phó chánh văn phòng Cao, anh nói như vậy là không đúng rồi. Anh sao biết chúng tôi đến đây gây rối chứ? Chúng tôi là tới giữ gìn trật tự. Công trình xây dựng khu thương mại này là do công ty Hoành Đại chúng tôi nhận thầu. Còn những đội xây dựng khác đến đây làm gì, xem náo nhiệt à? Chất lượng bọn họ có thể đảm bảo sao? Lực lượng kỹ thuật có hùng hậu bằng công ty Hoành Đại của chúng tôi không? Các người lại thuê cái đội xây dựng thiếu năng lực đó đến làm công trình, thật không có kiến thức an toàn phổ thông chút nào. Nếu xảy ra sự cố thì ai chịu trách nhiệm?

Tôn Hoành chậc chậc nói, cao thấp đánh giá Cao Thần và Tô Mộc, vẻ mặt không cần quan tâm, giọng điệu cũng đầy vẻ quan lớn.

Cao Thần vừa nghe liền rất tức giận, không hài lòng nói:- Cố vấn Tôn, anh nói vậy là không đúng rồi. Khu thương mại này do công ty nào thầu xây dựng thì phải trải qua sự cân nhắc, nghiên cứu mới cho ra quyết định. Các người như thế nào lại tùy tiện đánh người chứ?

Tôn Hoành lại chậc chậc vài tiếng, lắc đầu, dường như cảm thấy kỳ quái trước những gì mà Cao Thần nói.

Quý Bảo lập tức nói:- Họ Cao, hãy thức thời đi! Cái gì là nghiên cứu quyết định? Anh mới tới, không biết anh Hoành đây à? Vậy thì anh hãy đi hỏi thăm hết đất Hạo Dương này, hễ có công trình nào mà không phải công ty xây dựng Hạo Dương chúng tôi tham gia vào chứ? Có biết cậu của anh Hoành đây là ai không? Đứng vững nhé, cũng không cần phải sợ đến mức tè ra quần đâu. Cậu của anh Hoành là Bí thư địa ủy Hạo Dương, Bí thư Tào. Công trình này của các người, dám không cho dành cho công ty Hoành Đại chúng tôi? Cho dù Bí thư thị xã, Chủ tịch thị xã cũng không có lá gan như vậy.

Quý Bảo nói xong, vẻ mặt vô cùng đắc ý, dường như Tào Chấn Khởi là cậu của Tôn Hoành mà cũng là cậu của gã.

Một tên lưu manh đầu đường xó chợ, lại có quan hệ với Bí thư địa ủy. Mặc dù quan hệ đó như thế nào thì cũng đủ cho gã phải kiêu ngạo. Đi theo anh Hoành lăn lộn, tại đất Hạo Dương này, quả thật cũng không có mấy người có thể để cho Quý Bảo đặt vào mắt.

Cao Thần lúc này quả thật giật mình kinh hãi.

Cháu trai của Tào Chấn Khởi? (.

Nếu thật sự như vậy thì người này rất có lai lịch.

Tuy nhiên Cao Thần lập tức cứng rắn lên. Cho dù quản anh ta có phải là Bí thư Tào hay không phải Bí thư Tào thì Cao Thần cũng là thuộc cấp của Chủ tịch Lưu, chỉ chấp hành theo mệnh lệnh của Chủ tịch Lưu. Hơn nữa, cho dù Tôn Hoành có là cháu của Tào Chấn Khởi thì cũng phải tuân theo quy củ, không thể xằng bậy.

- Tôi mặc kệ các người là ai? Nơi này là công trường, còn có kỷ luật của công trường. Các người không được ở trong này gây rối.

Cao Thần mạnh mẽ nói.

- Tôi nhổ! Đầu óc của anh chứa toàn nước à? Không nghe rõ sao? Ở Hạo Dương này, ai mà không dám nể mặt anh Hoành, nể mặt công ty Hoành Đại chứ? Anh là cái thá gì? Anh Hoành của chúng tôi có thể nói mấy câu với anh, thì đã rất là nể mặt anh rồi. Anh còn không biết điều, tự mình chuốc lấy khổ.

Quý Bảo phun nước bọt trước mặt Cao Thần, đôi mắt mở to như mắt trâu, hung tợn kêu gào. Nhìn bộ dạng đó giống như bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ, để dạy cho Cao Thần một bài học.

Cao Thần lập tức đỏ mặt, gân xanh nổi đầy trên trán, hai tay nắm thành nắm đấn.

Tô Mộc nhìn thấy vậy, sợ Cao Thần không chịu nổi, sẽ động thủ với đối phương. Đám người Tôn Hoành có đến mười mấy người, đều cầm gậy gộc. Cao Thần tuy là thân cao, lực lớn, lại xuất thân từ quân ngũ nhưng dù sao cũng thân cô thế cô. Nếu có động thủ chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.

-A, đồng chí này, mặc kệ các người muốn làm thầu khoán hay cái gì thì mặc lệ, tóm lại vẫn phải dựa theo quy trình đến đây làm việc. Vừa rồi, Phó chánh văn phòng Cao đã nói, do ai đến nhận thầu công trình xây dựng thì cần phải xem xét lại rồi mới có quyết định, cũng không thể một mình anh ấy làm chủ được.

Tô Mộc liền đứng ra nói.

Trước kia, mẹ của Tô Mộc Mông Khả đã nói cậu ta tính tình nhu nhược, không hy vọng cậu ta làm công tác hành chính, tốt nhất là làm công tác kỹ thuật. Kỳ thật thì điều đó cũng không hoàn toàn đúng. Tô Mộc chỉ có tính cách ôn hòa, tuổi trẻ, nhưng trải qua hai năm tôi luyện, đã dần dần trưởng thành hơn, rất có khí độ của một phó giám đốc nhà máy.

Quý Bảo ánh mắt mở to, tính mở miệng ra mắng.

Tôn Hoành khoát tay áo, can gã lại, cao thấp đánh giá Tô Mộc vài lần, hỏi:- Anh là ai?

Thần thái rất là kiêu căng!

- Tôi họ Tô, là bạn của Phó chánh văn phòng Cao. Mặc kệ thế nào thì chuyện này tốt nhất là nên chiếu theo quy định của công việc.

Tô Mộc chắc chắn nói.

- Hừ, quy định? Được, thế thì chiếu theo quy định công việc. Phó chánh văn phòng Cao, chuyện này anh có thể làm chủ sao? Nếu không làm chủ thì gọi Chánh văn phòng của các anh ra đây, để cùng tôi nói chuyện.

Tôn Hoành nói. Y hôm nay lại đây chính là để thị uy. Gã đã gặp Trương Quốc Khánh, nói là phải nhận thầu toàn bộ công trình xây dựng khu thương mại, tất nhiên cũng phải giương tấm bảng lớn của mình ra.

Nhưng Trương Quốc Khánh cũng không phải tay vừa.

Cháu của Bí thư Địa ủy, ở địa phương tất nhiên là thuộc dạng con ông cháu cha khó lường. Trong mắt gã ta, Trương Quốc Khánh ở Bắc Kinh chẳng là cái gì cả.

Tuy nhiên, Trương Quốc Khánh là thành phần tri thức có tu dưỡng cao, tất nhiên sẽ không đi tranh chấp với dạng lưu manh như Tôn Hoành. Như vậy thì chẳng ra thể thống gì cả. Khi anh ta rời khỏi Bắc Kinh, Vương Thiện lúc ấy đã nói rất kỹ, phải khiêm tốn, không nên kiêu ngạo. Trương Quốc Khánh lúc ấy đã rất khéo léo từ chối Tôn Hoành, nói là chuyện này cần phải nghiên cứu lại, hỏi qua ý kiến của Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương rồi mới quyết định sau.

Lúc ấy giấy tờ vẫn còn rõ ràng, rành mạch, Tôn Hoành cũng khó mà nói cái gì, đành phải bỏ đi.

Không ngờ, Trương Quốc Khánh lập tức mời một đội thi công khác, đến xây dựng một văn phòng đơn giản trước, rồi bắt đầu xây dựng bờ tường, không thèm để ý đến Tôn Hoành và công ty xây dựng Hoành Đại để vào mắt. Tôn Hoành cảm thấy mất mặt nên hôm nay cố ý dẫn theo mười mấy tên lưu manh đến đây gây rối.

Những người này đều từ bên ngoài đến nên không biết uy phong của anh Hoành ở Hạo Dương.

Một khối thịt béo bở, một công trình trị giá năm trăm triệu, nếu nhận thầu thì sẽ kiếm được bao nhiêu tiền? Nếu làm tốt thì có thể trở thành một tỷ phú. Tôn Hoành chẳng lẽ trơ mắt nhìn, chẳng húp được dù chỉ miếng nước canh?

Phải cho bọn chúng biết mặt mới được.

Cao Thần chỉ là một Phó chánh văn phòng phối hợp. Tôn Hoành cũng biết anh ta không thể làm chủ được.

- Chánh văn phòng Chương của chúng tôi không có ở đây. Tổng giám đốc công ty Hoa Nguyên cũng vậy. Các người nếu muốn nói chuyện nhận thầu thì ngày mai hãy đến đây.

Cao Thần đối với con ông cháu cha như Tôn Hoành chán ghét cực độ, nên cứng rắn đáp lại.

- Nói như vậy thì anh không nể tình? Haha, xem ra không thu thập những tên mù này thì không được. Quý Bảo!

Tôn Hoành quát lên một tiếng.

Quý Bảo lập tức mắt lộ hung quanh, vung tay lên, hét to:- Đánh tụi nó cho tao!

Hiện trường lập tức hỗn loạn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi