QUAN GIA

Đường Thu Diệp bình thường là thích xem TV, nhưng ở trường Trung cấp Nông nghiệp điều kiện lại khá đơn sơ, trong ký túc xá dành cho người độc thân không có khả năng có TV. Buổi tối Lưu Vĩ Hồng có việc, không thể kể chuyện xưa cho Đường Thu Diệp nghe được thì cô lại sang nhà đồng nghiệp khác xem TV.

Ở thế kỉ thứ 21, buổi tối mà qua nhà người khác xem TV thì quả thực có chút không tin nổi. Nhưng ở thập niên 80 của thế kỷ 20, thì lại không có gì kỳ lạ. Văn minh ngày càng cao thì lại càng làm thói quen của con người thay đổi.

Phòng của khách quý hiển nhiên là có TV.

Tuy nhiên Đường Thu Diệp lại không có tâm trạng xem TV. Nằm trên cái giường lớn, Đường Thu Diệp cũng không nằm lâu, liền đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, cảm giác bực bội bất an.

Lưu Vĩ Hồng đã ra ngoài thật lâu còn chưa trở về. Cô vẫn nghĩ là Lưu Vĩ Hồng còn ở trong phòng của chị Thường. Thời gian dài như vậy đủ làm rất nhiều chuyện.

Bọn họ có nói chuyện phiếm với nhau thì cũng không lâu như vậy. Chị Thường không phải là cô, chẳng lẽ cũng thích nghe Lưu Vĩ Hồng kể chuyện xưa?

Từ khi nhìn thấy chị Thường, Đường Thu Diệp tâm thần không yên. Nghiêm khắc mà nói thì là có chút hụt hẫng. Song phương căn bản không ở cùng một cấp bậc, không có cách nào so sánh với. Đường Thu Diệp tự nhận mình là đàn ông thì sẽ không chút do dự mà chọn ngay chị Thường, mà không phải là cô bé tráng kiện ở nông thôn này.

Cũng không biết tới khi nào thì bên ngoài cũng có tiếng đập cửa.

Đường Thu Diệp gần như là vồ ra mở cửa. Ngoài cửa, quả nhiên là bóng dáng cao lớn của Lưu Vĩ Hồng.

Đường Thu Diệp không quan tâm, ào vào trong lòng Lưu Vĩ Hồng, nước mắt vô tình chảy xuống, thật sự rất là thương tâm. Bộ ngực no tròn của cô vô tình ép vào lồng ngực của Lưu Vĩ Hồng, theo đó là hô hấp gấp gáp của Đường Thu Diệp. Cái loại tràn đầy co dãn này khiến cho Lưu Vĩ Hồng lập tức có phản ứng, gần như không kềm chế được.

Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng cố gắng kềm chế xuống.

Nơi này không tiện.

Lý Hâm và chị Thường đang ở ngay bên cạnh. Hắn nếu ở trong này làm ra chuyện bậy bạ thì mắc cỡ lắm.

Tuy nhiên hắn có thể hiểu được tâm trạng của Đường Thu Diệp.

Cô gái này rất để ý đến hắn. Nhất là hôm nay, sau khi gặp mặt cả nhà Cục trưởng Vương, Đường Thu Diệp gần như là không còn đường lui. Cho dù có ngoan ngoãn quay trở lại Vương gia trên danh nghĩa là con dâu thì cũng bị mọi người trong Vương gia châm chọc khiêu khích.

Vương Tiểu Vĩ bị thiểu năng trí tuệ là một chuyện, Đường Thu Diệp ra ngoài lang chạ lại là việc khác.

Nếu đây là một sự giao dịch thì Đường Thu Diệp nhất định phải giữ đúng chuẩn mực của một người phụ nữ.

Người nhà Vương gia khẳng định sẽ nghĩ như vậy.

- Thu Diệp, nói cho em một tin tức tốt đây.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng vuốt lưng Đường Thu Diệp, an ủi vài câu cười nói. Bạn đang đọc chuyện tại

Ôm Lưu Vĩ Hồng nức nở một trận, Đường Thu Diệp dần dần bình tĩnh trở lại. Người đàn ông này quả thật có ma lực, dường như chỉ cần có hắn ở bên cạnh thì không khí trở nên thoải mái hơn, tâm trạng cũng trở nên tốt đẹp.

- Có tin tức tốt gì?

Đường Thu Diệp rời khỏi người Lưu Vĩ Hồng, hơi ngượng ngùng, xoa nước mắt hỏi.

Lưu Vĩ Hồng kéo tay của cô, ngồi xuống giường.

Đường Thu Diệp tuy là con gái thôn quê, thân thể cường tráng nhưng đôi tay cô lại không thô ráp, cả người của cô vô cùng mềm mại.

Người phụ nữ này tựa như dưới ngòi bút của Lý Bạch thì quả thật là "báu vật trời sinh".

- Là như thế này, vừa rồi anh ở chỗ sếp Lý nói chuyện, thì Phó chủ tịch địa khu Đồng đến. Chuyện của anh trai em đã được định rồi. Ngày mai bảo anh ấy đến Cục Bảo vệ môi trường làm việc.

Lưu Vĩ Hồng cười nói.

- Thật sao?

Đường Thu Diệp lập tức đứng lên. Cô dù sao cũng ở trường Trung cấp Nông nghiệp làm việc vài năm, ở nhà Vương gia cùng vài năm ít nhiều cũng hiểu biết về thể chế. Cô biết rằng cục Bảo vệ môi trường là đơn vị hành chính, so với nhà máy tinh luyện kim loại thì ổn định hơn nhiều. Tối thiểu là không sợ thất nghiệp.

- Đương nhiên là sự thật, Chính miệng Phó chủ tịch địa khu Đồng đã nói mà, còn sai sao? Hơn nữa, ông ta không có khả năng nói láo trước mặt Lý Hâm.

- Thật tốt quá, thật tốt quá! Nếu vậy thì em không cần quay trở về Vương gia để cầu xin bọn họ.

Đường Thu Diệp liên tiếp nói, tươi cười rạng rỡ. Tuy rằng cô không muốn quay trở lại Vương gia nhưng vì công việc của anh trai, cô không thể không chuẩn bị tâm lý này. Nhưng nếu muốn quay về Vương gia cũng không phải dễ dàng. Nếu cô quay trở về thì mỗi ngày đều phải làm cô bảo mẫu, chiếu cố Vương Tiểu Vĩ bị thiểu năng trí tuệ.

- Đương nhiên không cần đến bọn họ. Về sau có chuyện gì cũng không cần phải đi cầu xin bọn họ.

Lưu Vĩ Hồng khẳng định nói.

- Vĩ Hồng, anh quả thực rất giỏi.

Đường Thu Diệp ngửa mặt nhìn Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt đầy sùng bái.

Bất kể thế giới thay đổi như thế nào, đàn ông phải có bản lĩnh, tài năng để nắm bắt được trái tim người phụ nữ. Điều này là vĩnh hằng không thay đổi.

Lưu Vĩ Hồng cười, sờ sờ vào hai má đỏ bừng của cô.

- Vĩ Hồng, sếp Lý kia rốt cuộc là ai vậy?

Đường Thu Diệp ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi.

Một người còn trẻ tuổi như vậy lại khiến cho Phó chủ tịch địa khu phải khách sáo thì lai lịch khẳng định là không nhỏ.

Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm một lát, nói:

- Ba của anh ấy là Phó chủ tịch tỉnh.

Đường Thu Diệp lập tức ngẩn cả người. Trong mắt của cô thì Phó chủ tịch Đồng chính là một nhân vật lớn rồi, bởi vì Cục trưởng Vương phải tỏ ra cung kính trước mặt ông ấy. Hiện tại không nghĩ rằng mình lại có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với con trai của Phó chủ tịch tỉnh.

Phù!

Một lát sau, Đường Thu Diệp mới thở phào một cái, giống như là bị kinh sợ, liền vuốt bộ ngực đồ sộ của mình khiến cho nó giống như là có một cơn sóng ập đến. Hai bầu vú giống như hai con thỏ con sẵn sàng nhảy ra bất cứ lúc nào.

- Cô bé ngốc này, có cái gì phải sợ? Em đừng tưởng anh ta là con trai của Phó chủ tịch tỉnh thì em không được làm bạn với anh ấy?

Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy bộ dạng này thì không khỏi vừa buồn cười nhưng lại vừa đau lòng. Trước kia, khi đi xem văn nghệ, Lưu Vĩ Hồng tin rằng hễ là con gái mà phải là con gái xinh xắn thì mới được người ta yêu mến. Nhưng hiện tại hắn biết rằng, quan điểm này buồn cười như thế nào. Đường Thu Diệp tuy hơi ngốc nhưng cũng khiến người khác yêu mến. Phụ nữ đáng yêu không phải ở bề ngoài của cô ấy là mà tính cách của cô ấy.

- Anh ấy sao có thể là bạn của em được? Là bạn của anh thì đúng hơn.

Đường Thu Diệp vội vàng chỉnh Lưu Vĩ Hồng. Con trai của Phó chủ tịch tỉnh sao có thể với tới được?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Bạn của anh không phải là bạn của em sao?

Đường Thu Diệp cắn chặt môi, mặt đỏ bừng, ràn rụa nước mắt, nhìn Lưu Vĩ Hồng muốn nói rồi lại thôi.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:

- Có phải muốn hỏi chị Thường là ai? Quan hệ như thế nào với anh phải không?

Đường Thu Diệp gật đầu.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu. Xem ra thì phụ nữ đều giống như nhau. Chị Thường cũng rất quan tâm đến mối quan hệ giữa hắn với Đường Thu Diệp. Đường Thu Diệp thì lại quan tâm mối quan hệ giữa hắn và chị Thường.

- Nói như thế này, chúng tôi là cùng nhau lớn lên. Chị ấy lớn hơn anh hai tuổi, từ nhỏ đã luôn luôn chiếu cố đến anh. Mối quan hệ giữa anh với chị ấy rất tốt.

- Vậy…vậy…

Đường Thu Diệp mở miệng nhưng lại không biết hỏi như thế nào.

Lưu Vĩ Hồng thở dài, cảm thấy có một số việc hay là nói rõ trước cho Đường Thu Diệp biết. Nếu nói cho cô ấy biết sự thật thì có điểm không được nhân đạo lắm. Lưu Vĩ Hồng không biết là làm người nhất định phải nhân hậu hay không. Hắn từ nhỏ đã nhận sự giáo dục cùng với quan điểm nhân sinh của bốn mươi mấy năm kiếp trước, cũng không có cách nói này. Ở trong xã hội hiện giờ, nhất là những người trong quan trường, nếu đối nhân xử thế quá nhân hậu thì chỉ có con đường chết.

Đây là thế giới của những người tài ba.

Tuy nhiên, Đường Thu Diệp một lòng thích mình một cách thuần khiết thì Lưu Vĩ Hồng không muốn dối gạt suy nghĩ của cô.

- Thu Diệp, nhà của anh ở Bắc Kinh không phải gia đình tầm thường. Ông nội của anh, bác cả anh, ba anh và còn có dượng của anh đều là những người có chức vụ cao, rất cao. So với Phó chủ tịch tỉnh thì cao hơn nhiều.

Lưu Vĩ Hồng lựa chọn từ ngữ rồi cẩn thận nói.

Lãnh tụ Đảng và quốc gia, Phó trưởng ban Tổ chức Trung ương, Quân đoàn trưởng đều là những chức vụ đối với Đường Thu Diệp cũng không có ý nghĩa gì. Cô thật sự không rõ nó đại biểu cho cái gì. Nhưng so với Phó chủ tịch tỉnh còn lớn hơn nhiều là một hình dung vô cùng trực quan. Đường Thu Diệp vừa nghe là có thể hiểu được.

Ôi!

Đường Thu Diệp lập tức kinh sợ, ánh mắt mở to, có chút không dám tin Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, khẳng định câu nói của mình.

Đường Thu Diệp vội vàng giơ tay bịt lấy miệng của mình, để tránh việc mình không kìm nổi hét ầm lên.

Lưu Vĩ Hồng trong lòng cảm thấy đau xót, giơ tay nhẹ nhàng âu yếm vuốt mái tóc mềm mại của cô, hạ giọng nói:

- Anh trước kia không phải muốn lừa gạt em. Nhưng việc này không thể tùy tiện nói cho người khác biết.

- Em biết, em biết!

Đường Thu Diệp lại gật đầu, lắp bắp nói.

Một quan lớn so với Phó chủ tịch tỉnh còn lớn hơn thì nếu nói ra, không sợ là sẽ hù chết mọi người ở trường Trung cấp Nông nghiệp sao?

- Vậy, về sau anh có quay về Bắc Kinh hay không?

Đường Thu Diệp lo lắng hỏi.

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Có lẽ sẽ đi. Anh chỉ công tác ở cơ sở một thời gian ngắn thôi, khả năng là sẽ quay trở về.

- Vậy, chị Thường có phải là người nhà của anh không? Là vợ định gả cho anh đấy?

Đường Thu Diệp lấy hết dũng khí hỏi, cúi đầu không dám nhìn Lưu Vĩ Hồng.

- Không phải!

Đường Thu Diệp hạ giọng hỏi tiếp:

- Vậy nhà của anh sẽ hỏi một người vợ như thế nào cho anh? Có phải cũng là con gái của một gia đình quan lớn?

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Tạm thời thì không có. Tuy nhiên bọn họ khả năng sẽ có ý tưởng này.

Không phải là khả năng mà là khẳng định.

Đời trước, vì Lưu gia xuống dốc quá nhanh, nên chưa kịp thảo luận về vấn đề này. Hiện giờ thì tất cả mọi việc đã thay đồi. Hôn nhân chính trị dĩ nhiên là phải có.

Lưu gia thông qua hệ thống tự thành lập, thì cũng phải thông qua hôn nhân chính trị để củng cố đồng minh cho mình, cũng là một thủ pháp.

Đường Thu Diệp trong phút chốc tràn đầy nước mắt.

Lưu Vĩ Hồng không kìm lòng nổi, vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô. Đường Thu Diệp nhào vào lồng ngực của hắn, giọng nức nở lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi