QUAN GIA

Chương 625: Chúng ta kết hôn đi!

Quyết định cuối cùng là không tham gia hội nghị Bắc Hải, cha con anh em ba người lại cẩn thận thảo luận một hồi, Lưu Thành Gia đơn giản là đến bệnh viện với Lâm Mỹ Như trông nom bên cạnh giường bệnh của ông cụ. Đưa tới cửa, mắt nhìn theo xe con của Lưu Thành Gia rời khỏi phòng làm việc mới xoay người quay về phòng của chính mình.

Vừa đi vào gian phòng, Vân Vũ Thường liền đứng lên đón.

Lưu Vĩ Hồng cảm thấy hơi kinh ngạc, vội hỏi:- Vũ Thường, đã trễ thế này, sao còn không trở về nghỉ ngơi?

Lúc trước Lưu Vĩ Hồng đã dần dần sửa miệng, gọi Vân Vũ Thường là "vợ yêu", hiện tại tất nhiên không phải lúc nói giỡn và tâm tình nên mới gọi thế. Vân Vũ Thường theo chân bọn họ từ bệnh viện đi về, Lưu Vĩ Hồng nghĩ Vân Vũ Thường cũng đã về từ lâu, không ngờ tới giờ vẫn còn chờ hắn.

Vân Vũ Thường lấy đôi dép lê đặt ở chân của hắn, nói:- Mệt mỏi một ngày, trước tắm rửa một cái đi, thả lỏng một chút.

Lao tâm rồi giờ đừng để lao lực!

Lưu Vĩ Hồng vội vàng mang đôi dép lê vào, Vân Vũ Thường đã chuẩn bị xong quần áo cho hắn, Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng hôn vào môi cô một cái, vào phòng tắm. Đợi Lưu Vĩ Hồng từ trong phòng tắm đi ra, Vân Vũ Thường đã pha xong trà, tay cầm một cái khăn mặt khô, đưa cho hắn lau tóc.

Lưu Vĩ Hồng vội nói:- Vũ Thường, để anh, em cũng đã một ngày không nghỉ ngơi rồi.

- Không sao, ngồi đi, em lau ột chút.

Vân Vũ Thường dịu dàng nói. Cô rất hiểu, giờ phút này trong lòng Lưu Vĩ Hồng ra sao và áp lực thế nào. Cả Lưu gia, chỉ e ai cũng đang chịu đựng áp lực cực lớn khi đối với tương lai không biết ra sao.

Lưu Vĩ Hồng liền nghe lời ngồi xuống sô pha, đầu hơi ngửa ra sau, để Vân Vũ Thường giúp, trong lòng quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn. Mặc kệ tương lai có biến ảo như thế nào, Vân Vũ Thường sẽ luôn cùng hắn ở cùng một chỗ và cùng đối mặt. Thế giới tái sinh quả thật có rất nhiều chuyện đều đã thay đổi.

Vân Vũ Thường lau khô tóc cho hắn, mười ngón thon dài nhẹ nhàng đặt tại huyệt thái dương của hắn, chậm rãi xoa xoa, nhẹ giọng nói:- Đừng quá lo lắng, ông nội không có việc gì đâu...

Lưu Vĩ Hồng liền đưa tay ra cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên má mình, nói:- Anh biết... Cho dù có chuyện gì cũng có thể ứng phó được. Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên. Người già rồi, luôn phải đối mặt từng ngày.

Lưu Vĩ Hồng giọng điệu bình tĩnh, Vân Vũ Thường trong lòng cũng thấy yên ổn trở lại. Cô biết Lưu Vĩ Hồng không phải chỉ thuận miệng an ủi, vào tình huống thế này, Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ không ăn nói lung tung cho người ta yên tâm. Hắn nói có thể ứng phó được, Vân Vũ Thường liền tin tưởng Lưu gia đã làm tốt việc chuẩn bị ứng đối nếu có chuyện chẳng may.

Lưu Vĩ Hồng nói được câu sinh lão bệnh tử không thể kháng cự, ông nội cũng không có khả năng trường sinh bất tử. Một đại gia tộc thịnh vượng phát đạt cố nhiên là dựa vào nền móng anh duệ vô song, nhưng con cháu hậu bối nổi tiếng cũng là nhân tố mấu chốt. Lưu lão gia hết đời thứ hai rồi sang đời thứ ba đều có đủ người tài giỏi kiệt xuất, tuấn tú, chỉ cần ứng đối thích đáng, ngưỡng khó khăn này sẽ bước qua được thôi.

- Vũ Thường, không cần lo lắng!

Lưu Vĩ Hồng cầm chặt tay Vân Vũ Thường, nhẹ nhàng kéo vào lòng mình.

Vân Vũ Thường ép vào trong lồng ngực của hắn, Lưu Vĩ Hồng âu yếm vuốt ve nhánh tóc đen của cô, hai người không nói lời nào, hưởng thụ thời khắc ấm áp khó mà có được.

- Vĩ Hồng, chúng ta kết hôn đi!

Hơi trầm tư, Vân Vũ Thường ngẩng đầu lên nhìn Lưu Vĩ Hồng, nói rất nghiêm túc.

Lưu Vĩ Hồng trố mắt một chút, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Giờ này khắc này, Vân Vũ Thường muốn cùng hắn kết hôn, tất nhiên là vì củng cố mối quan hệ thông gia đồng minh của Vân gia và Lưu gia, để truyền đạt tin tức ra phía bên ngoài.

- Vũ Thường!

Lưu Vĩ Hồng nâng gương mặt xinh đẹp của Vân Vũ Thường lên, nhẹ nhàng hôn lên đó.

Vân Vũ Thường cũng giang tay ra ôm lấy cổ hắn, dịu dàng và ấm áp.

Vào thời điểm Vân Vũ Thường về đến nhà, thời gian cũng đã khá muộn.

Vân Hán Dân hiện giờ vẫn còn ở tại chỗ trước kia, ở tòa nhà cán bộ của cơ quan Quốc vụ viện. Tuy nhiên Khu nhà mới xây dựng của tòa soạn Nhật báo nhân dân đã sắp xây xong. Lãnh đạo của tòa soạn đều có biệt thự nhỏ độc lập, không lâu sau, Vân Hán Dân sẽ dọn vào nhà mới.

Vân Vũ Thường trước khi lên lầu, theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, tòa nhà vẫn còn sáng đèn, có thể thấy được Vân Hán Dân và Dương Cầm vẫn chưa đi ngủ.

Lưu gia đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Vân Hán Dân tất nhiên cũng khó có thể ngủ được.

Vân Vũ Thường khe khẽ thở dài. Người ngoài chỉ thấy được thế gia vô hạn của nhà quyền quý, chỉ thấy được uy phong hiển hách của cán bộ cao cấp, làm sao thấy được mặt khác của cuộc sống của bọn họ ra sao và khẩn trương thế nào? Bất luận là gì khiến gió thổi cỏ lay đều có thể làm cho cuộc sống hàng ngày của người ta khó an.

- Cha, mẹ, sao còn chưa nghỉ ngơi!

Vân Vũ Thường đi vào phòng khách, thân thiết hỏi han.

Vân Hán Dân và Dương Cầm đều đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, Vân Hán Dân đang hút thuốc, TV trong phòng khách đang mở, nhưng âm lượng được điều chỉnh rất nhỏ, đang mở kênh nói về động vật hoang dã. Dương Cầm đang xem, bà là giảng viên Đại học Nhân dân, tuy không phải chuyên ngành nghiên cứu động vật hoang dã, nhưng ngày thường cũng ưa xem những loại phóng sự thế này, giúp thả lỏng tâm tình.

Thấy Vân Vũ Thường về, Dương Cầm vội vàng đứng dậy, nói:- Vũ Thường, đói bụng không, mẹ có nấu cho con chút cháo, con ăn một chút nha.

- Dạ, con cũng thấy đói bụng, cảm ơn mẹ.

Vân Vũ Thường vội vàng nói. Kỳ thật cô không đói, chỉ có điều không đành lòng từ chối tâm ý của mẹ. Có đôi khi cần một lời nói dối đầy thiện ý thân tình mới có thể càng thêm nồng đậm.

Dương Cầm đi vào bếp bưng nồi ra, mức cho Vân Vũ Thường một chén cháo tôm tươi, cũng múc cho Vân Hán Dân một chén, thuận tay lấy nửa điếu thuốc đang hút dở trong tay ông cho vào gạt tàn.

- Hán Dân, ít hút thuốc thôi, cũng ăn chút cháo đi.

- Ừ.

Vân Hán Dân không nói gì thêm, nhận bát cháo, cầm lấy thìa, múc cháo cho vào trong miệng. Tay nghề làm bếp của Dương Cầm trước giờ không tệ, nấu món cháo tôm tươi rất tuyệt.

Vân Vũ Thường tuy rằng không đói bụng nhưng lại ăn rất ngon.

- Vũ Thường, bệnh tình của ông nội Lưu Vĩ Hồng ổn không?

Vân Hán Dân húp vài ngụm cháo, thuận miệng hỏi.

Vân Vũ Thường ngày hôm qua vội vàng từ Giang Khẩu quay về, trước tiên đã phải vội đến bệnh viện, Vân Hán Dân bản thân cũng rất chú ý bệnh tình của ông cụ.

- Hiện tại cơ bản xem như đã ổn định, nhưng còn cần phải tiếp tục ở lại viện quan sát.

Vân Vũ Thường đáp. Lúc này, tin tức từ bệnh viện cấp ra cũng chỉ như vậy. Ở vào những chuyện như thế này, mặc dù là kinh nghiệm có phong phú bao nhiêu cũng không dám nói chắc hoàn toàn.

- Có vị lãnh đạo nào đã đến bệnh viện rồi?

Vân Hán Dân lại hỏi.

Dựa vào thân phận và địa vị của ông cụ, nếu thời gian nằm viện dài thì gần như tất cả các đồng chí lãnh đạo chủ chốt cũng đều sẽ đến bệnh viện thăm hỏi bệnh tình. Tuy nhiên ai trước ai sau, cũng rất được chú ý. Từ đó cũng có thể nhìn ra được một chút manh mối.

- Đầu tiên chính là đồng chí Tùy An Đông, sau đó đến đồng chí Thạch Hán Nguyên, Vương Bỉnh Trung, Hồng Trực Chính đều đến.

Vân Hán Dân hai hàng lông mày hơi hơi giương lên, hơi kinh ngạc hỏi:- Đồng chí Hán Nguyên cũng đến?

- Dạ.

Thạch Hán Nguyên chẳng những đến, hơn nữa còn theo sát Tùy An Đông.

Vân Hán Dân liền trầm tư.

Xem ra, ít nhất cho tới bây giờ, vài vị lãnh đạo siêu cấp vẫn không buông bỏ mục tiêu của chính mình. truyện copy từ

- Cha, mẹ, con vừa rồi có cùng Vệ Hồng bàn bạc một chút, tính sau mấy ngày nữa sẽ đi đăng ký kết hôn.

Vân Vũ Thường vừa húp cháo vừa tùy ý nói.

Vân Hán Dân vốn đang tính cho cháo vào miệng, nghe vậy liền dừng lại, chậm rãi bỏ thìa xuống, hai hàng lông mày hơi hơi chau lại, từ chối cho ý kiến. Dương Cầm lại nói:- Hiện tại muốn kết hôn? Có thích hợp không?

Ông cụ nếu bệnh lâu không dậy nổi, lúc này nếu cử hành việc vui, quả thật không phải lúc thích hợp.

Hiện tại cũng không phải như xã hội cũ, vẫn còn tục "Xung hỉ" lưu hành.

Vân Vũ Thường nói:- Chỉ đi nhận giấy đăng ký trước, tiệc mừng có thể tính sau.

Vân Hán Dân đứng dậy, không nói một tiếng nào, vào phòng ngủ.

Dương Cầm nhìn về phía phòng ngủ liếc mắt một cái, hạ giọng nói:- Vũ Thường, không thể hoãn lại sao?

Khóe miệng Vân Vũ Thường hiện lên nụ cười, hạ giọng nói:- Mẹ, cha đã đồng ý.

- Hả?

Dương Cầm còn có điểm chưa rõ. Bà dù sao cũng là giảng viên, nên đối với việc này cũng không cố ý đi phân tích. Vân Vũ Thường là phụ nữ mạnh mẽ chốn thương trường, việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt là điểm mạnh của cô.

Sang hôm sau, Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường lại chạy tới bệnh viện. Vân Vũ Thường rất cẩn thận, mang theo một hộp đồ ăn thật to, bên trong cháo tôm tươi, nem rán và những thứ khác, còn có cả trám tương. Tất nhiên những thứ thực phẩm này không phải chuẩn bị cho ông cụ, vì thức ăn của ông cụ phải nghiêm khắc tuân theo lời dặn của bác sĩ.

Vẻ mặt của Lâm Mỹ Như đầy mệt mỏi, từ trong phòng bệnh của ông cụ đi ra. Cả tối hôm qua, bà và Lưu Thành Mỹ vẫn thay nhau tiếp sức, cùng với y tá bệnh viện trông giữ ở phòng bệnh của ông cụ, một giây không rời.

- Cô Lâm, ăn bữa sáng chút đi.

Vân Vũ Thường vội vàng bước tới, nâng cánh tay Lâm Mỹ Như, thân thiết nói.

Lâm Mỹ Như nhẹ nhàng vuốt tóc cô, mỉm cười gật đầu.

Lưu Thành Gia ngủ gật trên sô pha, trên người đắp cái chăn mỏng, Lưu Vĩ Hồng vừa tiến vào phòng nghỉ, Lưu Thành Gia liền tỉnh lại, vội vàng ngồi thẳng người lên.

Vân Vũ Thường đặt hộp đồ ở trên bàn trà và mở hộp đồ ăn ra, đây là cháo nấu cho Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như, cô nói:- Chú Lưu, cô Lâm, đây là của mẹ cháu nấu...

- Ôi, thật sự đã làm phiền mẹ cháu rồi.

Lâm Mỹ Như vội vàng nói.

Ăn sáng xong không lâu, Vân Hán Dân và Dương Cầm cùng đi tới bệnh viện. Bệnh tình của ông cụ có chiều hướng lặp lại, đa số vẫn là ngủ say, vợ chồng Vân Hán Dân cùng đi với vợ chồng Lưu Thành Gia vào phòng bệnh thăm hỏi ông cụ, sau đó cùng lúc đi ra ngoài và ngồi ở phòng nghỉ.

- Quân đoàn trưởng Lưu, viện trưởng Lâm, tôi có chuyện này phải bàn bạc cùng hai vị...

Dương Cầm hạ giọng nói.

- Giáo sư Dương, xin cứ nói.

- Anh chị xem, Vĩ Hồng và Vũ Thường qua lại cũng lâu, hai đứa chúng rất hợp. Ý kiến của tôi và lão Vân thấy nên để cho chúng nó kết hôn.

Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như hiển nhiên không nghĩ tới Dương Cầm sẽ lại nói chuyện này vào lúc này, không khỏi nhìn nhau một cái, Lâm Mỹ Như lập tức nói:- Chuyện này đương nhiên là chuyện tốt, tuy nhiên, chuyện mở tiệc mừng..

Vân Vũ Thường vội vàng nói:- Cô Lâm, cháu và Vệ Hồng đã bàn rồi, đăng ký trước, chuyện tiệc mừng có thể nói sau.

Lâm Mỹ Như vui mừng gật gật đầu, lại nhìn về phía Lưu Thành Gia.

Chuyện lớn như vậy, tất nhiên phải do Lưu Thành Gia quyết định.

Lưu Thành Gia trầm giọng nói:- Nếu các con đã bàn bạc xong, chú không phản đối. Chúng ta là cha mẹ, chỉ biết chúc các con hạnh phúc mỹ mãn.

Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường liếc nhau, hai tay không kìm nổi nắm chặt vào nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi