QUAN GIA

Tình trạng đường xá rất tệ nên Lưu Vĩ Hồng hết sức chăm chú vào tay lái, không dám phân tâm.

Chiếc xe Toyota từ thị xã Thanh Phong đi ra không bao lâu, Lưu Vĩ Hồng đã tăng tốc. Nguyên hắn cũng muốn lái nhanh hơn một chút nhưng vào cuối thập niên 80, đường xá không được tốt như ở thế kỷ 20, ít nhất là lúc đó không có đường cao tốc. Nhưng Lưu Vĩ Hồng nghĩ, đường quốc lộ chắc không đến nỗi quá tệ. Trước khi quay ngược lại thời gian, từ địa khu Thanh Phong lái xe đi Giang Khẩu, trên toàn bộ hành trình được lái với tốc độ rất cao. Dưới tình huống bình thường thì cũng mất mười mấy giờ. Hai người thay phiên nhau lái. Đường quốc lộ lúc này không thể chạy với tốc độ cao được. Mỗi giờ đi được sáu, bảy mươi km. Vậy phải mất hơn ba mươi tiếng mới đến nơi.

Nhưng vừa lên đến quốc lộ, Lưu Vĩ Hồng liền hiểu được, mình đã suy nghĩ sai.

Tuyến đường này chẳng những không bình thường mà còn gồ ghề, thỉnh thoảng có những chỗ công nhân đang tu bổ. Xe qua lại trên đường rất ít, và chạy cũng không đến sáu, bảy mươi km/h. Muốn chạy với tốc độ đó quả thực là mơ mộng hão huyền. Có thể chạy được năm mươi km/h là thắp hương cảm ơn trời Phật rồi.

Sớm biết như vậy thì đã chọn đi xe lửa rồi. Nằm giường nằm dù sao cũng thoải mái hơn, không cần phải lái xe. Nếu không thì trở về Đại Ninh, đáp máy bay đến Giang Khẩu cũng chỉ mất có hai mươi mấy giờ.

Có ai bảo mình phải lãng mạn một phen đâu.

Kết quả là tự làm khổ mình thôi.

Vũ Thường cũng rất hưng phấn, thoải mái dựa lưng vào ghế, hạ cửa kính xuống, hứng thú xem qua những cảnh vật bên ngoài, trên mặt tràn đầy sự vui vẻ.

Vũ Thường sanh ra ở thủ đô. Tiểu học, trung hoc, đại học đều ở Bắc Kinh cả. Sau khi tốt nghiệp cũng được phân công công việc ở thủ đô luôn. Công việc ổn định, không cần phải đi công tác. Lớn như vậy nhưng chị Thường chưa bao giờ lái xe chạy quá dài, thậm chí cũng chưa từng ngồi qua xe đò nữa.

Bờ ruộng trải dài hai bên đường quốc lộ, đối với chị Thường mà nói là cảnh đẹp khó có được.

Đối với quyết định này của Lưu Vĩ Hồng, chị Thường vừa giật mình nhưng cũng vừa thấy vui. Cô lần này tạm thời ngưng công việc để đến thành phố Giang Khẩu thử việc kinh doanh, trong lòng cũng thiếu sự tự tin. Dựa theo ánh mắt của những người bình thường, Hạ Cạnh Cường là một người chồng ưu tú. Xuất thân từ con nhà quyền quý, tuổi còn trẻ mà đã làm việc trong Các bộ trung ương và Ủy ban cán bộ trung ương cấp Cục trưởng. Có thể nói là tiền đồ vô lượng. Hơn nữa, ngoại hình cũng đẹp trai, nhã nhặn, lễ độ, rất có phong cách của một thân sĩ. Nếu không phải Vân gia và Hạ gia có quan hệ tốt thì có lẽ căn bản sẽ không có hôn sự giữa Vũ Thường và Hạ Cạnh Cường. Những cô gái xinh đẹp ở Bắc Kinh mà muốn gả cho Hạ Cạnh Cường chắc có thể sếp hàng đến vài dặm quá.

Vũ Thường cũng không tìm ra được điểm nào không tốt ở Hạ Cạnh Cường.

Nhưng cô chính là không muốn gả cho y.

Đó là một loại tâm lý rất kỳ diệu, không thể nói được lý do cụ thể, chỉ nghĩ là không muốn gả cho Hạ Cạnh Cường. Chiếu theo đời sau mà nói thì cái này gọi là không có cảm giác tình yêu.

Vũ Thường nhìn phong cảnh bên ngoài một hồi rồi lại xoay qua nhìn Lưu Vĩ Hồng, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười thản nhiên. Cô phát hiện bộ dạng chăm chú của Lưu Vĩ Hồng trong rất đáng yêu. Có lẽ, khi đàn ông chuyên tâm vào một việc gì đó thì vẻ mặt đều là rất đáng yêu.

Cái tên tiểu tử này không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Vũ Thường trong lòng thắc mắc một câu.

Trên thực tế, Vũ Thường chỉ lớn hơn có Lưu Vĩ Hồng hai tuổi, nhưng trong cảm nhận của cô, Lưu Vĩ Hồng chỉ là một đứa trẻ. Thời còn thò lò mũi xanh, hắn hay đi đằng sau cô gọi chị, chị bằng giọng điệu ngọt xớt. Hiện giờ đã trưởng thành, ra dáng một người đàn ông khôi ngô nhưng cũng vẫn là một đứa trẻ như trước kia.

Tuy nhiên, Vũ Thường cũng thừa nhận, cô hiện tại có chút không hiểu Lưu Vĩ Hồng.

Hắn bề ngoài non nớt, nhưng trên mặt lại lộ ra thần sắc tang thương và một ánh mắt có chút thâm thúy. Đáng lẽ tuổi của hắn hiện giờ không hẳn là có được.

Bài văn trước đó không lâu của hắn gần như đã thay đổi toàn bộ nền chính trị của thủ đô.

Đây không phải là Lưu Vĩ Hồng hay quậy phá của mấy năm trước.

Nhất thời, Vũ Thường lại nhớ đến lần Lưu Vĩ Hồng "giáo huấn" Hạ Vi Cường. Lần đó mới chính là Lưu Vĩ Hồng mà Vũ Thường quen thuộc, luôn thích gây rắc rối bất kể hậu quả. Lúc ấy, Vũ Thường có cảm giác Lưu Vĩ Hồng hơi quá đáng nhưng sau này mới ý thức được Lưu Vĩ Hồng dùng mưu kế để chọc giận Hạ Cạnh Cường, để đạt tới mục đích y sẽ cho đăng bài văn kia.

Nếu nói là diễn trò nhưng hành động của Lưu Vĩ Hồng cũng không tránh khỏi có chút giống thật. Bản thân Vũ Thường cũng nhận thấy mình không phát hiện được chỗ nào không ổn.

Vũ Thường suy nghĩ như vậy, lại liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái.

Lưu Vĩ Hồng tuy rằng chuyên tâm lái xe, nhưng ngồi bên cạnh một cô gái xinh đẹp cũng không khỏi cảm thấy phiêu diêu, nếu không nói là phản ứng của Lưu Nhị Ca cũng không được nhạy bén.

Lưu Vĩ Hồng chủ động đề xuất việc lái xe đưa Vũ Thường đến thành phố Giang Khẩu, vốn có có ý tứ "xum xoe" ở bên trong. Đối với Vũ Thường, Lưu Vĩ Hồng cũng có một cảm giác rất đặc biệt. Kiếp trước, không phải là Lưu Vĩ Hồng không rung động trước Vũ Thường nhưng vẫn cố đè nén dưới đáy lòng, chưa bao giờ dám thổ lộ ra, thậm chí nửa thật nửa giả ăn nói điên khùng cũng chưa hề nói qua nửa câu. Sau khi ông cụ mất đi, Lưu gia xuống dốc thì Lưu Vĩ Hồng cũng bị liên lụy nên hoàn toàn mất cơ hội mở miệng. Huống chi, khi đó Vũ Thường và Hạ Cạnh Cường đã kết hôn. Lưu Vĩ Hồng lại càng không có khả năng tỏ ý nữa.

Nhưng việc đó cũng không phải là quan trọng. Điều quan trọng là chướng ngại trong lòng chính là điều khó khăn nhất để vượt qua.

Nhưng khi tái sinh, tất cả đều thay đổi. Khác thì không nói nhưng cho dù là kiếp trước thì chị Thường không bao giờ ngừng chiếu cố hắn. Và hắn cũng hay xum xoe chị ấy. Vì chị Thường làm ra bất cứ chuyện gì, hắn đều tán thành, không bao giờ suy nghĩ lại.

- Chị, có phải chị cảm thấy xúc động vì em không?

Lưu Vĩ Hồng vừa lái xe vừa hỏi.

- Chút chút!

Vũ Thường cũng cười, để lộ hàm răng trắng nõn, đều tăm tắp. Mỗi khi chị Thường cười cũng đều lộ ra vẻ đẹp ung dung, cao quý.

Khó trách Hạ Cạnh Cường lại muốn cưới cô ấy.

Nếu dùng lời lẽ thời xưa mà nói thì chị Thường có phong thái của một mẫu nghi thiên hạ.

Trong cảm nhận của Hạ Cạnh Cường, khả năng cũng chờ mong mình có một ngày sẽ có thể đi lên vị trí mà cả đời mình mong muốn.

- Chị đang rất là nghi ngờ động cơ của em đấy.

Vũ Thường lại nói tiếp một câu.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Động cơ của em khẳng định là không trong sáng.

Vũ Thường nhướng hai hàng chân mày lên:

- Ví dụ đi, như thế nào là không trong sáng?

- Thứ nhất, em muốn cùng chị kết hợp làm ăn. Nói như vậy, em cũng có thể kiếm được tiền. Ví dụ như chiếc xe này, Lý Hâm nói không phải là xe của công ty mà là xe của chính anh ấy. Trên danh nghĩa là xe công ty và anh ấy mượn. Anh ấy là cố vấn cho công ty kia, nhưng thực chất mới là ông chủ của công ty đó. Chiếc xe này là tài sản của ảnh. Em muốn đưa chị đi Giang Khẩu thì nhất định phải mượn xe của anh ấy. Nói thực ra thì em cũng không thích nợ ân tình của người ta, nhất là việc vay tiền mượn xe, mất mặt lắm.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng vuốt tay lái, giọng nói mang theo chút cảm thán.

Luận gia thế thì Lý Hâm không bằng hắn. Nhưng Lý Hâm lăn lộn sớm ngoài đời, chưa đến ba mươi tuổi đã có sự nghiệp riêng của mình. Hơn nữa, ở đơn vị y cũng là chức Phó cục trưởng.

Lưu Vĩ Hồng cho đến bây giờ cũng không cho rằng chức vị và việc phát tài là mâu thuẫn với nhau. Chỉ cần không dựa vào tham ô, hối lộ để phát tài là được rồi. Lưu Vĩ Hồng không dự định trở thành một tham quan nhưng cũng không muốn trở thành một thanh quan nghèo túng. Chính mình có thể kiếm được tiền của mình thì có thể yên tâm, thoải mái mà sống.

- Đúng vậy, Lý Hâm thật sự là rất có khả năng. À, sự việc trong nhà bạn gái em đã xử lý như thế nào rồi? Tốt không?

Vũ Thường hơi trêu tức hỏi.

Cái gọi là "bạn gái em" tự nhiên chính là đề cập đến Đường Thu Diệp. Lưu Vĩ Hồng thẳng thắn nói qua với Vũ Thường là hắn không thể cưới Đường Thu Diệp nhưng cũng không bỏ cô ấy.

Lúc ấy nghe xong, Vũ Thường có cảm giác vài phần chói tai.

Lời nói này quả thật hơi vô sỉ.

Người này chưa cưới vợ thì đã nghĩ đến chuyện nạp thiếp, thực đem chính mình trở thành một công tử của xã hội cũ.

Tuy nhiên, ý niệm vô sỉ trong đầu Vũ Thường chỉ xuất hiện thoáng qua. Lưu Vĩ Hồng có thể nói cho cô nghe mà không cảm thấy e dè thì cô cảm nhận Lưu Vĩ Hồng hoàn tin cậy chị Vũ Thường. Hơn nữa, là con gái nhà quyền quý ở Bắc Kinh, với loại tình huống này, Vũ Thường có thể nói là thấy nhưng không thể trách.

Bởi vì đã có rất nhiều cuộc hôn nhân chính trị diễn ra.

Vợ chồng ân ái, tôn trọng nhau như khách, phần lớn là để cho người khác xem.

Nếu đã là một đám cưới chính trị thì không thể mỗi một cuộc sống của hai vợ chồng đó đều là hài hòa mỹ mãn. Cảm tình và lý trí là hai việc khác nhau. Vợ chồng không trở thành một chỉnh thể nhưng lại phải duy trì hơn nhân. Biện pháp duy nhất chính là không can thiệp vào chuyện của nhau.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nạp thiếp thì có thể coi là tiểu nhân nhưng không phải là ngụy quân tử.

- Haha, đây chỉ là chuyện nhỏ.

Lưu Vĩ Hồng nói.

Sắp xếp một người đi làm ở Cục Bảo vệ môi trường, đích thân Phó chủ tịch địa khu chiếu cố thì có việc gì là không xong?

Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng đã xác lập địa vị của mình ở Đường gia. Hắn tuy rằng trẻ tuổi nhưng năng lực to lớn, lại cao hơn so với Cục trưởng Vương. Đường gia không cần phải lo lắng đắc tội với Vương gia nữa.

Mấu chốt là Đường Thu Diệp có thể vui vẻ, cũng có thể hóa giải được một phần tâm bệnh cho hai vợ chồng Bí thư chi bộ Đường. Về phần thanh danh, đành phải không quan tâm đến nó. Muốn có thanh danh thì nhất định Đường Thu Diệp phải chịu oan ức, sống cô quả cả đời. Muốn Đường Thu Diệp vui vẻ thì phải không quan tâm đến thanh danh. Thế giới này nguyên bản vốn không có những chuyện thập toàn thập mỹ.

Lưu Vĩ Hồng đã nói với Đường Thu Diệp là phải lái xe đưa chị Thường đi thành phố Giang Khẩu. Đường Thu Diệp cũng chỉ là hơi mở to mắt một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Phụ nữ cũng rất kỳ lạ. Những chuyện nghĩ không ra thì cảm thấy vô cùng rối rắm. Mặc kệ làm việc gì cũng thấy nó là vô dụng. Nhưng một khi đã nghĩ thông suốt thì cái gì cũng đều thông.

Biết được lai lịch của Lưu Vĩ Hồng, lại chứng kiến năng lực của hắn. Đường Thu Diệp một lần nữa lại cảm thấy bình tĩnh trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi