QUAN GIA

Chương 654: Bạn đồng hành cách mạng, cùng chung chí hướng!

Biệt thự Vạn Hồng Sơn Trang ở Bắc Kinh, lưng dựa vào núi, tiếng nói cười tưng bừng, vô cùng náo nhiệt.

Tiệc mừng của Vân Vũ Thường được tổ chức ở nơi này.

Thời gian gần đây, phần lớn Vân Vũ Thường ở lại Bắc Kinh, thứ nhất là chú ý sát sao tình hình Bắc Kinh, bất cứ lúc nào cũng duy trì liên lạc với Lưu Vĩ Hồng, thứ hai là lo trang hoàng phòng tân hôn.

Vân Vũ Thường có tiền, chuyện trang hoàng nhà ở vốn có thể giao cho người khác làm, nhưng phòng tân hôn thì lại khác.

Vân Vũ Thường khăng khăng đích thân giám sát. Ngôi biệt thự này là nhà mới của cô và Lưu Vĩ Hồng, là nơi bắt đầu cuộc sống hạnh phúc. Tự tay trang hoàng căn nhà mới của mình, cảm giác thật sự rất khác biệt.

Lưu Vĩ Hồng chọn lúc này quay về Bắc Kinh tổ chức hôn lễ với Vân Vũ Thường cũng có nguyên nhân.

Trên cơ bản, ông cụ đã hoàn toàn bình phục, cục diện ở Bắc Kinh cũng đã được định hướng. Lãnh đạo tối cao cũng đã tự chỉ thị công tác hàng ngày cho hai vị tướng tương đối trẻ ở Ủy ban Quân sự Trung ương, cũng đã trao đổi ý kiến với lão Lưu và lão Khắc, vào cuộc bầu cử nhiệm kỳ mới trong năm tới, hai vị bô lão này sẽ hoàn toàn rút lui, để rèn luyện những người trẻ tuổi.

Còn việc thay đổi nhân sự trong quân đội tương đối thường xuyên, không cần báo cáo chi tiết quá.

Bạn chiến đấu cũ, đại tá Mạnh Thanh Sơn ở khu biên phòng Giang Khẩu, đầu tháng bảy đã được thăng làm thiếu tướng, nhận chức Tham mưu trưởng Hạm đội Hải quân Nam Hải. Chuyện điều động Mạnh Thanh Sơn này cũng đã có một cuộc tranh luận nhỏ. Từ lúc Mạnh Thanh Sơn tòng quân đến nay, luôn công tác trên đất liền, kinh nghiệm hải quân dường như còn thiếu, nhưng cuối cùng việc bổ nhiệm cũng được thông qua.

Thuộc hạ cũ của ông cụ còn công tác bên quân đội cũng đã thay đổi chức vụ, cơ bản đều lên chức cả.

Tình hình đã yên tĩnh, Lưu Vĩ Hồng thật sự cũng nên kết hôn.

Hôm nay, trong biệt thự, những người tham gia đều là người thân của hai nhà Lưu, Vân. Ba nhà Lưu Thành Mỹ, Lưu Thành Ái, già trẻ bé lớn, rồi Vân Hán Giang, em Vân Hán Dân cũng tới, nhưng người thím Hạ Hỉ Bình còn chưa đến do phải chấp hành nhiệm vụ.

Hôn lễ cũng chỉ làm tượng trưng, không lớn lắm cũng vì tôn trọng ý kiến của ông cụ. Ông cụ phản đối mấy chuyện hình thức này nọ, cho rằng đó là phô trương, lãng phí. Hơn nữa, vào lúc này, nhà họ Lưu và nhà họ Vân chính thức kết thành thông gia, nếu làm lớn quá sẽ không tránh khỏi kích động vài người, nếu chẳng may sóng gió nổi lên không cần thiết thì thật vô nghĩa.

Nhà họ Lưu mấy năm nay nổi như mặt trời ban trưa, hàng ngày làm việc cũng phải nên kín đáo.

Đám bạn của Lưu Vĩ Hồng chưa thấy xuất hiện trong biệt thự. Lưu Vĩ Hồng và đám người Hồ Ngạn Bác đã chọn lúc khác để tụ tập. Yến tiệc hôm nay hắn cũng không mời mọi người.

Biệt thự trang hoàng rất sang trọng, màu sắc chủ đạo là vàng nhạt, không phối hợp nhiều hình khối, màu sắc và hoa văn, đường nét thanh thoát, vật dụng có hơi hướng cổ điển, tinh xảo và trang nhã.

Lưu Hoa Anh vừa vào cửa đã khen ngợi không ngừng, ôm vai Vân Vũ Thường nói cười rúc rich, khen sang trọng không ngớt.

Lưu Vĩ Hồng liền cười nói:- Hoa Anh, em không chỉ là nhân vật quan trọng ở Bắc Kinh, thật sự là sinh viên giỏi của Đại học Bắc Kinh, gu thẩm mỹ không thể thấp được.

Lưu Hoa Anh liền cười hi hi trêu chọc ông anh một câu:- Đúng rồi, dáng vẻ hơi không giống người, học chuyên ngành chăn nuôi mà…

Chủ tịch thị xã Lưu đột nhiên sầm mặt.

Muốn Chủ tịch thị xã Lưu xấu hổ thật không dễ dàng.

Ông cụ và bà cụ không muốn đến đây tham dự tiệc cưới, trong trung tâm phòng khách chỉ trưng bày một tấm thiếp do tự tay ông cụ viết gồm tám chữ to: “Cách mạng bạn lữ, chí đồng đạo hợp.”

Tấm thiếp này Lưu Vĩ Hồng đã quyết định trang hoàng nơi dễ thấy nhất trong phòng khách. Có lẽ sau này đám bạn của Lưu Vĩ Hồng có đến cũng sẽ bị tấm thiếp này dọa nhảy dựng.

Ngoài ra còn có một bức tranh chữ rất to, có tám chữ viết theo kiểu cổ: “Cùng nhau nắm tay, sống đến bạc đầu”.

Viết theo lối chữ thảo, đúng là bút tích của Tổng Bí thư Tùy An Đông.

Bức tranh chữ này cũng được bày trang trọng ở một vị trí rất dễ thấy trong phòng khách.

Tiệc mừng tuy long trọng nhưng rất gọn gàng.

Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường đều ăn mặc đơn giản, không trang điểm nhiều lắm, không muốn làm lớn nên cũng không nhiều điều rườm rà, đều là người trong nhà, đơn giản một chút cũng tốt.

Còn long trọng, cũng tất nhiên thôi, nhìn những người đến uống rượu mừng thì rõ cả.

Lưu Thành Thắng, Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam, Lưu Thành Gia, Trung tướng Lục quân, Tư lệnh quân cảnh vệ Bắc Kinh, Vân Hán Dân, giám đốc thông tấn xã tờ Nhật báo Nhân dân, Mã Quốc Bình, Uỷ viên Ban Tổ chức cán bộ 2, phó Ban thanh niên Nông thôn Trung ương…

Lưu Thành Thắng đại diện cho bậc trưởng bối hai nhà chúc mừng, Lưu Vĩ Đông thì đại diện anh chị em cũng tỏ ý chúc mừng.

Bên cạnh Lưu Vĩ Đông là một cô gái nho nhã điềm đạm, ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, chính là Thời Tĩnh, bạn gái Lưu Vĩ Đông. Đừng nhìn thấy bộ dáng Thời Tĩnh e thẹn như vậy, cô là Thiếu tá Bộ Tổng Tham mưu – ban 2. Nghe nói cô võ nghệ cao cường, người cao lớn như Chủ tịch thị xã Lưu, nếu động thủ với cô chưa chắc cầm phần thắng.

Người trong nhà ngồi cùng nhau, trò chuyện vui vẻ. Lâm Mỹ Như nhìn con dâu, rất hài lòng, mỉm cười vui vẻ, lại nhìn thấy Lưu Vĩ Đông và Thời Tĩnh, bèn cười, trêu chọc:- Vĩ Đông, khi nào thì cháu kết hôn? Ngay cả em cháu cũng đã bước trước rồi đấy!

Lưu Vĩ Đông cười nói:- Thím ơi, thật ra cháu cũng đã muốn cưới rồi, nhưng phải xem Tĩnh có đồng ý không đã.

Ánh mắt mọi người đều dồn về phía Thời Tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, không hé răng.

Lưu Thành Thắng mỉm cười nói:- Vĩ Đông này, làm xong chuyện trong năm nay đi!

Lưu Vĩ Đông mỉm cười đồng ý.

Cũng nên kết hôn rồi.

Qua hết năm nay, Lưu Vĩ Đông sẽ nhận nhiệm vụ bên ngoài, nếu không kết hôn thì không tốt. Bạn bè y trước đó không lâu đã kết hôn rồi, người vợ cũng là con nhà gia thế, tướng mạo cũng không tệ.

Cơm nước xong, mấy người thanh niên không chịu ngồi yên, kêu bạn gọi bè, dẫn nhau chạy mất. Lưu Vĩ Đông, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên phải ngồi lại nói chuyện với các vị trưởng bối. Tán gẫu một lúc lại chia làm hai phe, không biết do ai đề nghị là muốn đánh bài, giải trí một chút.

Ngày vui như thế thường có “quy trình”. Mấy người Đỗ Vu Hinh, Lâm Mỹ Như là phu nhân lãnh đạo, thân phận tôn quý, nhưng không hề bài xích chơi mạt chược, hơn nữa, Đỗ Vu Hinh còn rất thích thú. Nếu mẹ đã muốn thế thì Vân Vũ Thường và Thời Tĩnh cũng phải hầu bài thôi.

Bên trong tòa biệt thự rất đầy đủ tiện nghi, còn có phòng đánh bài, Vân Vũ Thường đưa vài vị tiền bối đến phòng đánh bài giải trí. Trò này Dương Cầm chơi không hay nhưng vẫn thích thú. Vân Vũ Thường bèn làm chỗ dựa ngon lành ẹ cô, nếu thua thì tính tiền cho cô, còn nếu thắng thì Dương Cầm bỏ túi. Loại cờ bạc “bao thua” này, thật sự rất tốt, cô Dương không hề từ chối, vén tay áo lên vào trận. Trong nhất thời, tiếng va đập của các quân bài mạt chược nghe rất náo nhiệt.

Trong phòng khách lại rất thanh tĩnh.

Những người đàn ông trong thể chế cùng như nhau, đều “lấy thiên hạ là nhiệm vụ của mình”, nói chuyện một lúc cũng không ngoài đề tài chính trị. Các vị phu nhân không có hứng thú tham gia nói chuyện với họ.

Lưu Vĩ Hồng mau chóng rót trà đốt thuốc hầu mọi người, tạm thời nhận làm nhân viên phục vụ.

Làm chú rể đương nhiên phải vất vả một chút.

Tưởng là kết hôn thoải mái lắm sao?

Lưu Thành Gia nhìn phía trước phía sau đứa con này đều cảm thấy vui mừng. Ừ, lúc trước Lưu Vĩ Hồng thật là phản nghịch, hở chút là khiến người ta tức giận, đối nghịch với mọi người trong nhà, khiến Lưu Thành Gia đau đầu không dứt. Hiện giờ hắn đã thành một vị Chủ tịch thị xã trẻ tuổi, hôm nay còn cưới được mỹ nhân, thành gia lập nghiệp. Người làm cha như ông cuối cùng đã có thể thở phào.

Lưu Vĩ Hồng vừa châm thuốc cho các vị trưởng bối vừa thuận miệng hỏi:- Bác cả, đã định thời gian tổ chức Đại hội Đảng toàn quốc chưa? nguồn

Lưu Thành Thắng đón điếu thuốc trong tay hắn, rít một hơi, vuốt cằm nói:- Đã định rồi, trong tháng mười thôi, khoảng giữa tháng.

Đại hội Đảng toàn quốc lần này đặc biệt thu hút sự chú ý. Nhiều nhà quan sát trong và ngoài nước đều cho rằng Đại hội Đảng tiến hành là đem chong chóng đo chiều gió. Ba năm trước, khi tình hình chính trị thình lình xảy ra phong ba, cục diện chính trị trong nước, nhất là ở cấp cao, không yên tĩnh như vậy, thế lực chính trị khắp nơi càng đấu càng khó phân thắng bại.

Đầu năm, ba vị bô lão Nam tuần, khởi động tác dụng của thần châm Định Hải. Nội bộ Đảng trong nước tranh luận giữa hai quan điểm chính trị, nhưng kết luận rõ ràng chỉ có một. Nhưng để xác định được phương hướng, đề cập đến việc sắp xếp cục diện chính trị, điều động nhân viên, lại là một trận long tranh hổ đấu. Kim Thu Viên dần đứng vững, nhưng trong Đại hội Đảng toàn quốc lần này, việc tuyển cử Ủy viên trung ương và Ủy viên trung ương dự khuyết sẽ là một cuộc đua kịch liệt. trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, có một vị bị rớt khỏi cuộc tuyển cử Ủy viên dự khuyết của Ủy ban trung ương, mà vị này lại được lãnh đạo tối cao rất coi trọng, vì thế có thể thấy được mức độ cạnh tranh gay gắt trong cuộc đua này.

Đương nhiên, ông cụ còn khỏe mạnh, thì nhà họ Lưu vẫn như mặt trời ban trưa, chắc chắn việc gia tăng quyền lực sẽ có nhiều biến số. Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, rất khả năng sẽ có chênh lệch lớn.

Ít nhất, Lưu Vĩ Hồng hiểu rõ, mục tiêu định vị của Lưu Thành Thắng trong phiên Đại hội Đảng toàn quốc lần này cũng sẽ ảnh hưởng đến chức tước của Lưu Thành Gia, Mã Quốc Bình. Một khi Lưu Thành Gia leo lên Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Trung ương thành công, Mã Quốc Bình chắc chắn sẽ không còn ở vị trí Cục trưởng Cục cán bộ 2, thậm chí, vì bảo đảm cho Lưu Thành Thắng thuận lợi thăng chức, e là trước tiên phải sắp xếp Mã Quốc Bình ra khỏi Bắc Kinh để tránh vạch áo cho người xem lưng. Còn Lưu Thành Gia hẳn là cũng không còn đảm nhiệm chức Tư lệnh quân Cảnh vệ Bắc Kinh nữa. Anh em họ, một quản lý “Bộ lại”, một là “Cửu môn đề đốc”, vô cùng kiêng kỵ.

Điểu chỉnh chức vụ của vài vị cũng phải cần thảo luận một chút.

Lưu Thành Thắng quay sang hỏi Lưu Thành Gia:- Thành Gia, đồng chí An Đông có tìm chú nói chuyện chưa?

Lưu Thành Gia gật đầu:- Nói rồi. Ý kiến của đồng chí An Đông cơ bản là nhất trí với ý kiến của chúng ta.

Lưu Thành Thắng hơi nghiêng đầu, lại hỏi sang Mã Quốc Bình:- Quốc Bình, còn dượng? Suy nghĩ thế nào?

Mã Quốc Bình cười cười:- Em chỉ sợ không có nhiều đường để lựa chọn, tất cả theo sự sắp xếp của tổ chức thôi.

Trên mặt mọi người đầu lộ ra vẻ tươi cười.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi