QUAN GIA

Trạm kiểm tra này nguyên bản không chí có bốn người. Những người khác thì đang kiểm tra những chiếc xe khác. Khi phát hiện có điều không ổn xảy ra thì lập tức xúm lại quát to lên. Đám người của gã anh Hải đã bị Lưu Vĩ Hồng đánh cho bất tỉnh nhân sự.

Vũ Thường cũng trợn mắt, há hốc mồm. Vừa mới đổi sang ghế lái phụ, Lưu Vĩ Hồng đã thành con người khác rồi.

Lưu Vĩ Hồng không nói không rằng, bước lên xe, giẫm chân vào ga. Chiếc xe Toyota lập tức lao thẳng vào thanh gỗ trước mặt, tạo thành ba bốn mảnh gẫy, văng ra bốn phía.

Bởi vì bên này chặn xe để kiểm tra, nên bên kia vắng xe. Đường quốc lộ có vẻ trống trải hơn. Lưu Vĩ Hồng nhanh nhẹn phản ứng, trong chốc lát đã bỏ cái trạm kiểm soát kia ở đằng sau.

Những người ở trạm kiểm soát cũng luống cuống chân tay. Vài người vây quanh gã Hải ca đang bất tỉnh kêu to lên.

Lưu Vĩ Hồng quá mạnh tay, một chút cũng không lưu tình. Gã Hải ca mặt đầy máu. Mọi người ấn huyện nhân trung của gã, một hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì. Rối ren một hồi mới có người nhớ đến việc đuổi theo chiếc xe Toyota. Lập tức, bọn họ chia làm hai nhóm. Một nhóm ở lại tiếp tục cứu chữa cho đám người Hải ca. Còn những người khác thì leo lên chiếc xe Santana, nhanh chóng hướng về thành phố Nam Phương dũng mãnh truy đuổi.

- Vệ Hồng, làm sao bây giờ? Những tên này hình như là du côn ác bá.

Vũ Thường khẩn trương hỏi han.

Lưu Vĩ Hồng sắc mặt điềm tĩnh, thản nhiên nói:

- Đừng lo, tốc độ xe này không tồi đâu. Bọn họ chưa chắc đã đuổi theo kịp.

Thời kỳ cuối thập niên 80, xe Toyota nhập khẩu được xem như rất khá. Có thể chạy được với tốc độ cao.

Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng cũng biết, chỉ đơn thuần dựa vào tính năng nổi trội của xe Toyota thì cũng chưa bảo đảm. Lúc này vẫn còn đang trong phạm vi của huyện Hoành Lợi. Nói không chừng gã Hải ca đó là con trai của Bí thư Diêm huyện Hoàng Lợi. Bọn họ khẳng định sẽ báo cho công an huyện, yêu cầu phòng công an huyện phái xe cảnh sát chặn hắn lại. Hơn nữa, tình trạng giao thông trên quốc lộ cũng không được tốt.

Chạy được mấy km, Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy điện thoại công cộng ở bên đường. Lúc ấy điện thoại di động chưa xuất hiện, khắp nơi đều chỉ có điện thoại công cộng. Những cửa hàng ven đường đều có điện thoại công cộng cũng không có gì lạ.

Lưu Vĩ Hồng vội dừng xe lại, lấy ra mấy đồng tiền lẻ đưa cho bà chủ, rồi gọi về nhà. Bây giờ là buổi trưa, Lưu Thành Gia hẳn là đang ở nhà.

Vận may của Lưu Vĩ Hồng quả thật không tồi. Chỉ trong chốc lát, đầu dây bên kia đã có người nhấc máy.

- Xin chào!

Tiếng của Lưu Thành Gia vang lên. Bình thường là Lâm Mỹ Như tiếp điện thoại. Mà lúc này đây Lưu Thành Gia trực tiếp nghe điện thoại, thì lại càng tốt.

- Ba, là con, Vĩ Hồng đây.

Giọng nói của Lưu Vĩ Hồng vẫn điềm tĩnh như trước, không có vẻ gì là bối rối, lập tức đem chuyện vừa rồi nói cho ba mình biết.

Lưu Thành Gia có chút sốt ruột. Con trai của mình ở bên ngoài bị người ta đuổi bắt, Quân đoàn trưởng Lưu cũng khó mà tỉnh táo.

- Con nói là con đang ở quốc lộ hướng về thành phố Nam Phương?

Một lát sau, Lưu Thành Gia hít sâu một hơi hỏi.

- Dạ!

- Được rồi, con lập tức lên xe, tiếp tục chạy về phía trước. Ba sẽ gọi điện thoại cho Mạnh Thanh Sơn. Ông ấy là đồng đội của ba, trước kia cùng đóng quân một đơn vị. Ba gọi ông ta kêu người tiếp ứng cho con. Nhớ kỹ, bất cứ kẻ nào chặn con lại, con cũng không được dừng xe. Chỉ tiếp tục lái, mọi chuyện ba sẽ lo.

Lưu Thành Gia không chút do dự nói.

Đừng nhìn Lưu Thành Gia ngày thường rất nghiêm khắc với Lưu Vĩ Hồng. Nhưng khi tới thời điểm quan trọng thì tình phụ tử lại trỗi dậy. Lưu Thành Gia không bao giờ chấp nhận con mình bị người ta ăn hiếp.

Lưu Vĩ Hồng dạ một tiếng rồi cúp điện thoại, hăng hái quay trở lại trong xe, tiếp tục nhấn ga lao về phía trước.

Quả nhiên như những gì mà Lưu Vĩ Hồng đã lường trước. Sau khi chạy được 20km, xe ở phía trước càng nhiều hơn, đại đa số là những chiếc xe tải chạy rì rì. Thời kỳ cuối thập niên 80, xe con vẫn còn chưa nhiều. Chạy xuyên Nam Bắc chỉ có xe tải mà thôi.

Lưu Vĩ Hồng tiếp tục vững vàng tay lái, thỉnh thoảng nhấn ga vượt qua những chiếc xe tải nhưng tốc độ vẫn phải chậm lại.

Sau nửa giờ, hai chiếc Santana đi đằng sau vượt lên.

- Đuổi theo, đuổi theo cho tôi, tôi sẽ đánh chết nó.

Ngồi ở ghế lái phụ một trong hai chiếc Santana là gã Hải ca đang băng bó mặt mày, hoa chân múa tay la to lên. Toàn bộ khuôn mặt đã bị biến dạng. Sau khi gã tỉnh lại, kiên quyết không chịu đi bệnh viện, leo lên một chiếc xe Santana truy đuổi đến cùng.

- Bắt lấy hai tên đó, tôi sẽ đánh cho chúng nó chết. Bố mày chưa bao giờ chịu thiệt như vậy. Mẹ nó, không ngờ ở huyện Hoành Lợi này lại có người dám đánh bố mày chứ.

Tên Hải ca thở hổn hển nói.

Những người trên xe lập tức lên tiếng phụ họa theo, biểu hiện sự trung thành và tận tâm. Cơ hội như vậy, chính là có thể gặp được mà không thể cầu được. Thật vất vả mới có được thì tự nhiên phải nắm chặt lấy.

- Anh Hải, xe của bọn họ là xe Toyota nhập khẩu. Tốc độ rất mau. Chúng ta chưa chắc theo kịp nó.

Lái xe một bên lo lắng nói.

- Không sao, tôi đã gọi điện thoại cho phòng công an. Họ sẽ cho người chặn xe lại.

Không đợi Hải ca trả lời, một người khác lập tức lên tiếng, khoe thành tích:

- Bọn họ chạy không thoát đâu.

- Làm tốt lắm! Bắt được hai tên đó, lấy lại công đạo cho anh Hải này thì sau này tôi sẽ mời mọi người một bữa vui chơi.

Gã Hải ca vung tay vỗ vai người kia, lớn tiếng nói.

Gã kia lập tức mừng rỡ không ngậm nổi miệng, cúi đầu nói:

- Anh Hải, đợi chúng ta bắt được hai người đó. Chúng ta sẽ thu thập cái gã kia, còn cô gái thì có nên hạ thủ lưu tình không? Nếu đánh hỏng rồi thì chơi không tốt.

Người này có thể nói là tri kỷ của gã Hải ca, hiểu rõ suy nghĩ của Hải ca như trong lòng bàn tay.

- Haha, Tam tử, cũng là cậu hiểu ý tôi nhất. Không uổng công cậu theo tôi lâu như vậy. Con bà nó, đêm nay nhất định phải chơi cho đã mới được.

Tên Hải ca vừa nghe tên Tam tử nhắc đến Vũ Thường thì lập tức cả người tê dại, dường như đầu và bụng đã không còn đau nữa, cất tiếng cười dâm đãng.

Trong chiếc Santana lập tức vang lên những trận cười tục tĩu.

- Mau đuổi theo mau đuổi theo!

Tên Hải ca đang hăng tiết vịt nên hưng phấn không ngừng.

Vũ Thường nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, hiển nhiên là khoảng cách hai bên đang dần kéo lại. Hai hàng lông mày của cô cũng chau lại nhiều hơn.

Lưu Vĩ Hồng cũng không chú ý đến đằng sau, rất chăm chú vào quan sát tình hình đoạn đường. Hai chiếc Santana cho dù có vượt qua hắn nhưng muốn chặn hắn lại cũng không dễ dàng gì. Mấu chốt là nằm ở phía trước.

Lưu Vĩ Hồng nghĩ bọn cảnh sát chắc là đã xuất hành.

Hắn với địa hình của huyện Hoành Lợi không quen thuộc lắm. Có lẽ sẽ bị người ta chặn lại ở phía trước cũng không chừng.

Quả nhiên, sau hơn mười phút, ngay một gò đất phía trước, có hai xe cảnh sát đậu sẵn. Mười viên cảnh sát chuẩn bị sẵn vũ khí, đứng thẳng chính giữa đường. Mắt thấy chiếc Toyota chạy đến thì một gã cảnh sát liền giơ lá cờ đỏ, ra hiệu Lưu Vĩ Hồng lập tức dừng xe.

Vũ Thường sắc mặt thay đổi, vội la lên:

- Vệ Hồng, làm sao bây giờ?

Lưu Vĩ Hồng hai mắt nhíu lại nói:

- Chị, đem túi xách lại cho em.

Vũ Thường chẳng hiểu gì cả. Ngay lúc này hắn lấy túi xách ra làm gì? Chẳng lẽ hắn có súng? Cho dù là có súng thì người ta cũng người đông thế mạnh hơn.

Chiếc xe Toyota chậm rãi dừng lại ở bên đường. Một vài tên cảnh sát lập tức xông tới, giơ súng lên nhắm ngay vào Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường. Trong đó có một tên cảnh sát, dường như là lãnh đạo, cao giọng ra lệnh:

- Người trong xe nghe đây, lập tức xuống xe, hai tay ôm đầu, không được phản kháng. Nếu không thì sẽ giết chết tại chỗ.

- Giết chết tại chỗ?

Lưu Vĩ Hồng cười lạnh một tiếng, chậm rãi buông cửa kính xe, chìa ra ngoài một tấm ảnh.

Tên cảnh sát cầm đầu cũng không khỏi sửng sốt.

Đây là có ý gì?

Vũ Thường cũng đã hoàn toàn bình tĩnh, hai tay ôm ngực, lưng tựa vào ghế, lạnh lung nhìn thẳng vào họng súng đen ngòm, không nói tiếng nào.

Tên cảnh sát cầm đầu vội vàng tiếp nhận tấm ảnh nhìn qua một cái. Hai mắt lập tức ngưng lại, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.

Đây là một tấm ảnh gia đình, chụp rất rõ. Ngồi chính giữa là một cụ già, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, tóc ngắn, lông mày trắng như tuyết. Hai tay chống lên một thanh quải trượng, rất uy nghiêm.

Vị lão nhân này, cảnh sát rất là quen thuộc. Trên TV đã phát vô số lần về ông.

Chỉ sợ là toàn bộ nước cộng hòa, chỉ cần là người trưởng thành thì không ai là không biết ông cụ trong bức ảnh này.

- Anh là ai?

Viên cảnh sát dò xét tấm ảnh vài lần, hoài nghi nhìn Lưu Vĩ Hồng, giọng nói cũng dịu đi, cẩn thận để ý một chút thì thấy trong đó có một tia run rẩy. Sắc mặt của anh ta cũng trắng bệch ra.

- Tôi tên là Lưu Vĩ Hồng. Người trong tấm ảnh này là ông nội của tôi.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói. Nghe hắn nói, mọi người như có sấm nổ bên tai.

- Cái gì?

Viên cảnh sát bị chấn động dường như không thể tin nổi, hỏi lại một câu.

- Anh…anh thật sự là cháu của Lưu lão?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Trong bức ảnh có tôi, người thứ ba hàng thứ hai.

Viên cảnh sát vội nhìn lại, quả nhiên là có hình của Lưu Vĩ Hồng, đứng ở phía sau ông cụ Lưu. Y cẩn thận nhìn lại Lưu Vĩ Hồng, càng nhìn càng thấy giống nhau như đúc.

Bức ảnh này là được chụp trong đại thọ tám mươi của ông cụ ở đại nội thủ đô.

- Mặc kệ thế nào, có người báo cảnh sát thì anh cũng phải theo chúng tôi quay về phòng công an để tiếp nhận điều tra.

Viên cảnh sát hơi do dự một chút rồi cắn răng nói.

Y hiện tại cũng không dám xác nhận bức ảnh kia là thật hay giả. Chuyện này không thể nói tin hay không tin. Nếu chẳng may Lưu Vĩ Hồng thật sự là cháu của ông cụ Lưu thì thật là phiền toái. Nhưng nếu chẳng may vì thế mà thả đi, và hắn là một kẻ lừa gạt thì phiền toái mà y nhận được cũng không nhỏ.

Người gọi điện thoại đã báo rằng, người này đã đánh con trai Diêm Tri Hải của Bí thư huyện ủy Diêm Quốc Anh. Đối với tính cách của vị Bí thư này, toàn bộ cảnh sát của huyện Hoành Lợi không ai là không biết.

Đối với cảnh sát mà nói, đắc tội với hai bên cũng đều không được.

- Tôi có thể theo các người về tiếp nhận điều tra. Tuy nhiên mời anh cảnh cáo những người đuổi theo đằng sau là bọn hắn không được kích động. Bằng không là sẽ lãnh lấy hậu quả đấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi