QUAN GIA

Chương 699: Lòng trung thành

Tòa số 2 của Thường vụ Thị ủy. Mỗi một phòng của tầng 3, đều rất náo nhiệt, khắp phòng đều là phương ngôn Giáp Sơn.

Đây là phòng mới của Phó chủ tịch Hùng Quang Vinh.

Hiện nay trong phòng khách đều là khách quý ngồi kín, mọi người ngồi vòng quanh trên sô pha thành một vòng. Hùng Quang Vinh và Mã Cát Xương ngồi hai bên trái phải của Lưu Vĩ Hồng, đám người Hạ Hàn, Mao Lăng, Trương Hiền Phúc, Liễu Tề, Cao Thần ngồi ở xung quanh.

Trương Diệu Nga vội vàng pha trà, bổ dưa hấu.

Trương Diệu Nga nhìn qua so với trước kia càng thêm xinh đẹp hơn, cặp tuyết lê nhấp nhô, phập phồng ở trong áo phông cộc tay trắng, rất là mê người.

Mọi người tất nhiên là nhìn không chớp mắt, “tận dụng hết sức lực toàn thân” tránh né cặp tuyết lê trắng ngần kia.

Phi lễ chớ nhìn!

Đây là điểm mấu chốt cơ bản.

Đám người Mã Cát Xương đặc biệt từ Lâm Khánh chạy đến chúc mừng Hùng Quang Vinh, vừa mới ăn một bữa cơm vô cùng náo nhiệt ở khách sạn Hạo Dương rồi, còn do Lưu Vĩ Hồng chiêu đãi.

Mọi người như có thói quen đánh “Hào phú địa phương” của hắn, không có một chút ý”hổ thẹn”.

Ai biểu hắn có nhiều tiền như vậy, không ăn thì phí!

- Ái chà. Chủ tịch Hùng, cũng là người hạnh phúc nhất. Gia đình mĩ mãn, vợ chồng ái ân, bây giờ lại cùng làm với Bí thư rồi, đó thực rất sướng à!

Mã Cát Xương vỗ vỗ đầu, cảm khái vô cùng nói, trên mặt hiện lên niềm hưng phấn và vui sướng không gì có thể che giấu được.

- Ha ha, Cát Xương, anh đứng hâm mộ tôi, anh trước đây có nằm mơ cũng không ngờ có được ngày hôm nay đúng không? Đường đường là Phó chủ tịch Huyện rồi! Ngưỡng mộ ngưỡng mộ, ha ha …

Hùng Quang Vinh tâm tình vui sướng, trong bữa tiệc vừa nãy đã uống mấy chén, tiếng nói chuyện không kìm lòng nổi lại nâng cao vài phần. Cổ họng của gã vốn đã không nhỏ.

Hùng Quang Vinh được điều khỏi Huyện Lâm Khánh, bộ máy chính quyền của Lâm Khánh tất nhiên cũng được điều chỉnh, mặt khác đã ủy nhiệm một vị Phó chủ tịch thường trực Huyện, Mã Cát Xương vì có công lớn trong kiến thiết Giáp Sơn, thăng quan một cấp, được đảm nhiệm Phó chủ tịch Huyện Lâm Khánh. Phó bí thư Khu ủy Trương Hiền Phúc thuận theo trình tự đến nhận chức, đã đảm nhiệm Bí thư Khu ủy Giáp Sơn. Làm thuộc hạ cấp dưới cùng Lưu Vĩ Hồng “giành chính quyền”. Rất nhiều người trong thời gian ngắn đã hoàn thành bước nhảy cực lớn trước đây nằm mơ cũng không nghĩ đến. Ví dụ Mao Lăng - thế hệ con cháu điển hình như thế, hiện nay cũng đã là Cục trưởng cục tài chính rồi, cán bộ cấp trưởng phòng kèm của cải cực lớn.

Mã Cát Xương mở to miệng, cười ha hả nói:- Chủ tịch Hùng, thật lòng mà nói, tôi tình nguyện được điều đến Hạo Dương để đổi chức Bí thư Khu ủy. Chỉ cần công việc trong tay Bí thư, đó chính là niềm vui nói không nên lời, làm gì đều có sức mạnh. Bí thư, tôi không phải là nịnh bợ anh, hoàn toàn là nói từ đáy lòng mình thôi.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Lời này tôi tin.

Đang nói, khẽ thở dài, như có chút cảm khái.

Có lẽ đây là lời Mã Cát Xương sau khi uống rượu nói ra, hoặc hơi có ý nịnh bợ bên trong, nhưng vài cán bộ cũ đối với hắn một lòng trung thành, hắn tuyệt đối không nghi ngờ. Bọn người Hùng Quang Vinh, Mã Cát Xương, bản chất đều rất chất phác, không hoàn toàn giống như cán bộ cấp Huyện. Ví như Hùng Quang Vinh vừa nói, nếu không có Lưu Vĩ Hồng hắn từ trên trời rơi xuống, xuống Giáp Sơn công tác, thì Hùng Quang Vinh cũng được, Mã Cát Xương cũng vậy, đoán chừng hôm nay cũng là đang lăn lộn ở Giáp Sơn, đúng thật là nằm mơ cũng không nghĩ đến, sau hai ba năm, có thể thăng quan đến Phó chủ tịch Huyện, Phó chủ tịch Thị xã. Trong lịch sử của Khu Giáp Sơn, từ trước đến giờ chưa có qua một cán bộ cấp phó Huyện.

Là Lưu Vĩ Hồng đã thay đổi tất cả. Không những đã thay đổi diện mạo của Giáp Sơn, cũng thay đổi tác phong làm việc và tư tưởng của cán bộ Giáp Sơn, chỉ ra một con đường hào quang sáng ngời, tiền đồ gấm vóc cho bọn họ.

Cán bộ Giáp Sơn kính ngưỡng và sùng bái Lưu Vĩ Hồng, đều từ trong tâm, không có chút giả dối. Thủ hạ như thế, có một người đã là may mắn, Lưu Vĩ Hồng hắn lại có một đám, không thể không nói là may mắn lớn của Lưu Vĩ Hồng.

Mã Cát Xương liền động lòng nói:- Bí thư, nói thật, cùng làm việc với anh, đó thực là thoải mái. Dù làm gì, trong lòng cũng không lo lắng, khó khăn gì cũng không sợ. Từ sau khi anh rời Giáp Sơn, mỗi ngày tôi đều rất khẩn trương, chỉ sợ làm sai việc nào đó, gây tổn thất cho Khu, vậy có lỗi người ta rồi… Hiện nay à, chức cũng đã thăng rồi, áp lực cũng rất lớn. Không có người tâm phúc…

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng vỗ vào tay gã, nói:- Cát Xương, không nên nói như vậy, tôi cũng là chỉ ra phương hướng làm việc ọi người. Công việc cụ thể, mọi người làm tốt hơn tôi nhiều. Giáp Sơn có ngày hôm nay, chủ yếu là nhờ công lao của mọi người. Hiện nay đã là Phó chủ tịch Huyện, trọng trách càng nặng hơn. Nhưng Bí thư Đặng, Chủ tịch Huyện Lý đều là lãnh đạo tin cậy, cùng làm việc với bọn họ, sẽ không oan ức. Tôi tin rằng anh nhất định có thể làm tốt công việc.

Hùng Quang Vinh nói:- Đúng vậy, Cát Xương, đừng có nghĩ nhiều, chỉ cần nhớ kĩ sự chỉ dạy bảo trước đây của Bí thư, toàn tâm toàn lực làm tốt công việc của mình, vậy thì được rồi. Dù đến đâu, tạo được chỗ đứng vững chắc, một lòng vì công, đều không sai lầm.

Lưu Vĩ Hồng tán thưởng nói:- Những lời này của Quang Vinh rất có đạo lí.

- Nào, nào, nào, mọi người ăn chút dưa hấu…

Trương Diệu Nga đã bưng một đĩa dưa hấu đỏ đến, đều đã cắt tỉ mỉ thành các miếng nhỏ, trên mặt cắm mười mấy cây tăm, một miếng dưa vừa một miệng, rất tiện.

Mã Cát Xương liền trêu:- Diệu Nga, cô trước đây luôn nhắc muốn đến thành phố lớn để sống, lần này thật như ý nguyện rồi. Xây dựng thành thị của Hạo Dương, không phải Lâm Khánh chúng ta có thể so được. Nếu sau này chuyển thành Thành phố rồi, vậy chính là thành phố lớn, e rằng không kém Đại Ninh, Hồng Dương đâu.

Trương Diệu Nga cẩn thận dùng cây tăm cắm một miếng dưa đỏ nhất đặt trước mặt Lưu Vĩ Hồng, cười nói:- Đó là hiện nay Hạo Dương vẫn chưa thể so với Đại Ninh, Hồng Dương, đây không phải là lãnh đạo cũ ở đây làm Chủ tịch. Chỉ cần Chủ tịch Thị xã Lưu vẫn ở Hạo Dương làm Chủ tịch Thị xã hai năm, tôi dám khẳng định, Hạo Dương có thể theo kịp Đại Ninh, Hồng Dương.

Lưu Vĩ Hồng cười ha ha, nói:- Cái này cô đã quá khen rồi. Tôi không phải là thần tiên, làm sao giỏi như vậy. Xây dựng thành phố này là công trình lớn mang tính tổng hợp, đơn thuần chỉ dựa vào một người, thì mãi mãi không đủ. Hạo Dương muốn theo kịp Đại Ninh, thì mọi người phải cùng cố gắng, cũng phải 10-20 năm đấy. Đó còn phải là Đại Ninh dậm chân tại chỗ mới được.

Trương Diệu Nga thản nhiên cười, nói:- Đại Ninh rất lợi hại, nhưng bọn họ không có một Chủ tịch Thị xã tên là Lưu Vĩ Hồng, đó chính là khác biệt. Tiếc rằng Hạo Dương quá nhỏ, nước quá nông, không thể giữ chân rồng lâu dài. Nếu không thì, dưới sự dẫn dắt của Chủ tịch Thị xã Lưu, tôi thấy muốn đuổi kịp Đại Ninh, cũng không đến hơn 10 năm. Tôi Trương Diệu Nga tuy rằng chỉ là phụ nữ, không có kiến thức gì, nhưng tôi xem báo xem tạp chí còn thật chưa phát hiện Chủ tịch Thị xã của một Thị xã nào, trong phát triển kinh tế lại giỏi hơn Chủ tịch Thị xã Lưu của chúng ta. Điểm này tôi dám bảo đảm. nguồn

Trương Diệu Nga không hổ là Phó giám đốc đối ngoại của Công ty thương mại nông sản phẩm, qua vài năm rèn luyện, miệng ngày càng biết ăn nói, nịnh nọt rất khéo một chút cũng không nói lắp. Cô nói lưu loát như thật, khiến người khác rất khó nghi ngờ “lòng chân thành” của cô.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Chị dâu, trình độ ăn nói của chị hiện nay càng ngày càng cao rồi. Số khách hàng kia cũng bị chị gạt hết rồi.

Trương Diệu Nga cười hì hì nói:- Tôi không lừa dối bọn họ, chỉ cần bọn họ bỏ tiền ra mua hàng nông sản của chúng ta là được rồi. Hiện nay, nông sản phẩm của Lâm Khánh, nguồn tiêu thụ còn rất rộng, thịt lợn sống của Giáp Sơn đã kí hợp đồng cung ứng lâu dài với Lĩnh Nam bên đó. Dù sản lượng có tăng gấp đôi, bọn họ cũng tiêu thụ được.

Được cơ hội như vậy, Giám đốc Trương tất nhiên cũng muốn bày tỏ một chút công lao của chính mình.

Phụ nữ mà, nói chung luôn có một chút lòng hư vinh như vậy.

Huống hồ còn trước mặt lãnh đạo mà mình ngưỡng mộ, vậy càng muốn biểu hiện.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu:- Cái này rất tốt, mở ra được con đường tiêu thụ, các hộ chăn nuôi sẽ không còn lo lắng sau này. Việc này làm rất tốt, rất có ý nghĩa hiện thực.

Trương Diệu Nga nói:- Chủ tịch Thị xã, đây đều là công lao của anh, đầu óc của chúng tôi đó, lúc đầu ai có thể nghĩ ra biện pháp tốt như vậy? Nếu không kịp thời thành lập Công ty phục vụ kinh doanh nông sản phẩm này, hiện nay e rằng mỗi năm Lâm Khánh cũng tồn lại trăm ngàn con heo, không bán được.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Thực không bán được, mọi người sẽ không nuôi nhiều như vậy rồi.

Trương Diệu Nga nghiêm túc nói:- Đó không giống nhau, không nuôi nhiều heo như vậy, thu nhập của nông dân làm sao có thể tăng lên? Có tính ảnh hưởng tích cực rồi. Liên dới mà, còn ảnh hưởng đến nhiều phương diện khác nữa.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Chị dâu, hai năm giám đốc này thật không phí, trình độ này, tôi thấy sẽ rất nhanh vượt qua phó Chủ tịch Thị xã Hùng thôi?

Trương Diệu Nga mắt long lanh liếc Hùng Quang Vinh một cái, cười nói:- Chủ tịch Thị xã, anh đừng nói như vậy. Bằng không người ta phê bình tôi là đàn bà chanh chua, hi hi...

Hùng Quang Vinh vốn rất sợ vợ, Giáp Sơn ai ai cũng biết. Trương Diệu Nga từ trước tới giờ cũng không xấu hổ. Chỉ là hiện nay Hùng Quang Vinh đã khác ngày xưa rồi. Địa vị ngày càng cao, nghiễm nhiên, Trương Diệu Nga cũng phải chú ý tới ảnh hưởng. Phó chủ tịch UBND là người sợ vợ, nói ra cũng ảnh hưởng đến uy tín của Hùng Quang Vinh đúng không? Công việc cũng triển khai không tốt.

Hạ Hàn cười nói:- Chị dâu à, tôi thấy, chị nên bảo Chủ tịch UBND mau điều chị lại đây đi. Nếu không thì Chủ tịch Hùng một mình ở Hạo Dương làm việc, sợ là chị không yên tâm đó?

Trương Diệu Nga liên thanh nói:- Yên tâm, yên tâm, tôi có gì không yên tâm nào? Người phụ nữ khác coi trọng anh ấy, tôi lập tức nhường cho luôn…

Mọi người đều cười ha ha.

Cười xong một trận, Lưu Vĩ Hồng nói:- Chị dâu, nhường cho luôn lời này, không được nói lung tung, ngộ nhỡ Chủ tịch Hùng làm thật, vậy thì rắc rối rồi, Ha ha … nhưng, chị dâu, tôi còn thật có cách nghĩ như vậy, Công ty phục vụ kinh doanh nông sản phẩm của Hạo Dương chúng ta, không có một người dẫn đầu đắc lực. Nếu chị không chê vất vả, điều lại đây nhé, nếu làm tốt công tác cũng có thể chăm sóc cuộc sống sinh hoạt của Chủ tịch Hùng. Nhất cử lưỡng tiện. Quang Vinh, ý kiến của anh thế nào?

Hùng Quang Vinh vội vàng ưỡn ngực nói:- Thật tốt, Chủ tịch Thị xã bảo sao, chúng tôi làm thế.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, hướng mặt vào Trương Diệu Nga :- Ý của chị dâu thế nào?

Trương Diệu Nga cười mỉm nói:- Tôi dám không phục tùng sự sắp xếp của lãnh đạo sao? Còn không muốn làm sao?

Trong phòng khách lại một lần nữa vang lên tiếng cười giòn dã, tràn đầy niềm vui.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi