QUAN GIA

Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 709: Thủ đoạn hay

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

Lưu Vĩ Hồng cười khoát tay, nói:

-Đều là người nhà cả, không nói chuyện này nữa.

Trình Huy mỉm cười, nói:

-Đúng, buổi tiệc hôm nay, không được bàn việc nước.

Tính cách Trình Huy từ trước đến nay luôn điềm đạm, chín chắn. Lại được tôi luyện mấy năm ở Văn phòng trung ương, càng thêm trầm ổn.

Lưu Vĩ Hồng chuyển hướng sang Liễu Như Yên ngồi bên cạnh Trình Sơn, hỏi:

-Như Yên, hợp đồng của cô với công ty âm nhạc ở miền Nam hủy rồi sao?

Không đợi Liễu Như Yên trả lời, Trình Sơn vội vàng tranh nói trước:

-Sớm đã hủy rồi. Do Quý Tiểu Xuyên giúp một tay. Lúc đó công ty âm nhạc đó còn sống chết không chịu chấp nhận nữa.

Hồ Ngạn Bác cười nói:

-Mấy năm nay, Quý Tiểu Xuyên cũng tiến bộ nhiều.

Lại nói, Quý Tiểu Xuyên là người nhỏ tuổi nhất nhóm bọn họ, bây giờ vẫn còn học đại học. Mọi người đều xem y như một đứa trẻ để đối đãi, không ngờ y cũng có thành tích rồi, nghe ra, có vẻ rất có năng lực.

-Đúng vậy, trước đây không lâu chú Quý được thăng chức làm Phó chủ tịch tỉnh Lĩnh Nam, Quý Tiểu Xuyên cũng thuyền lên theo nước rồi.

Trình Sơn cũng đánh giá không tệ về Quý Tiểu Xuyên.

Thấy bộ dạng Trình Sơn rất quan tâm đến Liễu Như Yên, Lưu Vĩ Hồng cũng hỏi mấy câu tất yếu phải hỏi:

-Tam Nhi, bây giờ Như Yên đã ký hợp đồng với công ty âm nhạc nào rồi?

Trình Sơn đáp:

-Ký hợp đồng với một công ty âm nhạc trực thuộc công ty chúng em, hợp đồng dài hạn, năm năm.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói:

-Ký mười năm đi!

-À, được…

Trình Sơn không cần suy nghĩ, lập tức gật gật đầu, nhưng lại cảm thấy không đúng. Tại sao Nhị Ca lại có vẻ quan tâm đến người con gái bên cạnh gã vậy?

-Nhị Ca, ý anh là…

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

-Không có ý gì khác đâu, đừng nên nghĩ lung tung nữa. Ký mười năm đi!

Trình Sơn gãi gãi đầu, cười ha hả. Cảm giác của gã đối với Liễu Như Yên, quả thật khác hẳn cảm giác đối với những nữ minh tinh khác. Những người con gái khác, trong mắt Trình Sơn cũng chỉ là một món đồ chơi, là khách qua đường vội vã, nhiều nhất cũng chỉ có cảm giác mới lạ được vài tháng, sau đó thì quên. Nhưng Liễu Như Yên lại là người đầu tiên khiến gã có ý định hồi tâm. Chuyện giữa nam và nữ ai mà nói rõ ràng được? Có lẽ đó gọi là duyên phận.

Lưu Vĩ Hồng đúng là đã cảm nhận được Trình Sơn đối xử khác biệt với Liễu Như Yên, nên mới nhắc gã ký hợp đồng mười năm. Trong mười năm này, Liễu Như Yên có lẽ không còn có cơ hội để dính vào vụ buôn lậu phía Đông Nam gì đó nữa, như vậy cũng không có những tin tức không hay xuất hiện phía sau. Đại vương buôn lậu Tề Kim Sơn ở thành phố Minh Mỹ, chưa chắc đã dám đến Bắc Kinh để đụng độ với người của Trình Sơn. Có thể hô phong hoán vũ ở phía Đông Nam, nhưng tới Bắc Kinh phải có quy củ. Nếu không, cũng không ngại đưa tay giải quyết gã trước.

Lưu Nhị Ca lại rất thích bao che, ai dám có ý đụng vào anh em của hắn thì hắn quyết không tha.

-Tiếu Bình, ngày mai mẹ cô mổ phải không?

Trình Sơn quay đầu hỏi Đào Tiếu Bình.

Đào Tiếu Bình gật gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ u buồn.

Trình Sơn liền nói:

-Cô yên tâm, phía bệnh viện tôi đã tìm người nhờ cậy giúp cô rồi, họ sẽ tận tâm tận lực. Đúng rồi, tiền có đủ dùng không? Nếu không đủ, nói một tiếng, ngày mai tôi cho người chuyển một trăm ngàn cho cô.

Đào Tiếu Bình vội vàng nói:

-Cảm ơn Tam Ca.

Thu nhập của những minh tinh vào năm 92 còn kém xa so với đời sau. Đào Tiếu Bình vì mẹ nằm viện thật sự cũng đã bỏ không ít tiền.

Lưu Vĩ Hồng thuận miệng nói:

-Chuyển hai trăm ngàn đi, từ tài khoản của tôi chuyển sang một ngàn nữa.

Lúc đầu Lưu Vĩ Hồng cũng bỏ ra hai trăm ngàn vào công ty Điện ảnh và truyền hình của Trình Sơn làm vốn cổ phần, bây giờ chia hoa hồng cũng đã có vài triệu. Tất cả đều được gửi tiết kiệm ở tài khoản công ty Điện ảnhvà truyền hình, Lưu Vĩ Hồng không đụng đến. Dù sao Trình Sơn cũng là người anh em có thể tin tưởng được, Lưu Vĩ Hồng lại không thiếu tiền. Trong thể chế hiện hành, làm công ty Điện ảnh và truyền hình mà có xuất thân như Trình Sơn thì khả năng lỗ vốn cơ bản không hề tồn tại, vấn đề chỉ là kiếm nhiều hay kiếm ít mà thôi.

Trên phương diện này Trình Sơn cũng khá có thiên phú. Trước đây cùng đầu tư với Lưu Vĩ Hồng còn có Hồ Ngạn Bác, Cao Thăng, Trình Huy, mỗi người đều có một khoản không nhỏ.

Bây giờ trong đám anh em này, người nào người nấy bắt đầu trở nên xa xỉ.

Đào Tiếu Bình hạ giọng nói:

-Tiền cũng đủ dùng rồi…

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, Đào Tiếu Bình liền không nói gì nữa. Dường như bất luận câu nói gì mà người đàn ông này thuận miệng nói ra đều là mệnh lệnh, cô dường như cũng không có chút dũng khí nào để ‘phản kháng’.

Hơn nữa cô cần gì phải ‘phản kháng’?

Nhận thức và tiêu chuẩn nhận xét của một người phụ nữ đối với một người đàn ông đều không giống nhau. Trong cảm nhận của Đào Tiếu Bình, người đàn ông như vậy mới thực sự là đàn ông.

Buổi tụ hội như thế này, không khí đương nhiên cũng rất náo nhiệt, thỉnh thoảng có người ồn ào, kính rượu, trong phòng tiếng cười không ngớt. Đại pháo còn lớn gan làm trò hề ngắn, đương nhiên cũng so sánh mơ hồ. Lưu Vĩ Hồng cũng cười trừ, chứ không hề giận. Đây cũng là văn hóa cơ bản trong bàn tiệc rồi. Những quan chức khi ngồi uống rượu cùng nhau, thường có những tiết mục hài ngắn như vậy.

Tình hình truyền bá rộng rãi như thế này, cũng do có nguyên nhân. Mọi người đều là người trong cơ quan nhà nước, ngồi trên bàn rượu nói chuyện công việc, quả nhiên không phù hợp. Nếu muốn bàn công việc thì bàn trong cuộc họp, hoặc bàn trong phòng làm việc, hơn nữa họp vốn dĩ cũng là một việc quan trọng trong số các công việc. Nếu trong lúc nói chuyện phiếm, không cẩn thận hoặc không để ý, vô ý nói những câu vô tình, như vậy nhiều khi lại đắc tội với người khác. Vì vậy loại kịch ngắn này hình thành như vậy, bất luận nam hay nữ, đều có thể cùng cười với nhau, vừa không đắc tội với ai vừa có thể làm trò cười, tại sao lại không làm? Còn có thể mở mang kiến thức, mở mang tầm mắt nữa.

Tiệc rượu hôm nay, là tiệc đón tiếp Lưu Vĩ Hồng, cho nên Lưu Vĩ Hồng cũng trở thành đối tượng mà mọi người kính rượu. Có những ly rượu, Nhị Ca cũng không thể không uống. Nhưng tửu lượng của Nhị Ca cũng bình thường, nên cũng hơi khó. Thấy Nhị Ca có vẻ hơi khó xử, Đào Tiếu Bình liền chủ động tiếp rượu thay cho Nhị Ca. Mỗi người ngồi đây đều coi cô như người của Nhị Ca rồi, cô ra mặt tiếp rượu cũng là đương nhiên.

Nhưng dù như vậy, Nhị Ca cũng uống một chút cho có lệ. Khuôn mặt của Đào Tiếu Bình lại trở nên xinh đẹp, kiều diễm vô cùng.

Thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được. Lưu Vĩ Hồng liền khoát tay áo, nói:

-Rượu cũng đã uống nhiều rồi, các cậu tiếp tục đi, tôi vào bên trong nghỉ ngơi một lúc!

-Nhị Ca, đừng chứ, các anh em còn chưa chơi hết mình…

Trình Sơn liền náo loạn, hiển nhiên cũng uống khá nhiều rồi.

Lưu Vĩ Hồng không quan tâm, rời khỏi bàn rượu, vào phòng nghỉ nhỏ bên cạnh. Đó là một phòng nghỉ loại nhỏ, mấy cái sô pha vây quanh bàn trà, chỉ cần đóng cửa lại, lập tức rất yên tĩnh. Hiệu quả cách âm cũng rất tốt, là một đặc sắc lớn của nhà khách Tùng Đào. Nhiều người đến đây, thân phận cũng không phải nhỏ bé, nội dung câu chuyện đương nhiên không được lọt ra ngoài. Hơn nữa, trong một căn phòng được cách âm tốt, cho dù làm việc gì vượt quá giới hạn, người khác cũng khó mà biết được, một công đôi việc.

Hồ Ngạn Bác, Trình Huy, Cao Thăng lập tức rời bàn, cùng đến căn phòng nhỏ. Trình Sơn trố mắt nhìn một lúc, cũng đi theo vào. Mặc dù gã không đủ kiên nhẫn nghe bọn Lưu Vĩ Hồng bàn chuyện chính trị đại cục, nhưng dù sao cũng là nghĩa khí, đi vào cùng ngồi một lúc, rồi nhân lúc thuận tiện chuồn ra là được.

Đào Tiếu Bình và Liễu Như Yên cũng theo vào bên trong, vội vàng mang trà ấy vị công tử.

Pha trà xong, Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

-Tiếu Bình, cô và Như Yên ra ngoài nói chuyện với mọi người đi.

Đào Tiếu Bình biết mấy người này có chuyện riêng muốn bàn, liền cười đồng ý, cùng Liễu Như Yên đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

-Nhị Ca, giỏi!

Lần thứ ba Hồ Ngạn Bác đưa ngón tay cái về phía Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng cười không nói gì.

Trình Huy cười nói:

-Thủ đoạn này của Nhị Ca thật quá inh. Tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu. Đánh úp bất ngờ.

Hai tháng trước Lưu Vĩ Hồng gặp phải rắc rối sự cố mỏ ở Hạo Dương, bọn người Hồ Ngạn Bác đương nhiên cũng có nghe nói nên rất chú ý. Hồ Ngạn Bác, Trình Sơn hầu như cách vài ngày lại gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng, nắm bắt tình hình tiến triển thế nào. Lúc đó bọn họ nghe nói Lưu Vĩ Hồng không hề ngăn cản việc điều tra của tổ điều tra, còn đích thân mời xử phạt, liền có chút sốt ruột. Tuy nhiên Hồ Ngạn Bác và Trình Huy đều là những ông cụ non, ở Bắc Kinh đã lâu nên hiểu biết về những thủ đoạn tranh đấu chính trị, cũng không phải tầm thường. Rất nhanh liền hiểu được điều khó xử của Nhị Ca. Sự cố như vậy, tranh là thua, không tranh cũng thua, quả thực khó giải quyết. Sau đó Nhị Ca lại phất cờ xông lên, thành công hóa giải nguy hiểm, hơn nữa còn ‘không đánh mà thắng’, đồng thời nắm trong tay Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương. Những anh em ở Bắc Kinh khi ‘nghiên cứu thảo luận’ với nhau không ai không khâm phục thủ đoạn của Nhị Ca.

Nhị Ca đúng là Nhị Ca!

Bất kể là ai, đối đầu trực diện với Nhị Ca, Nhị Ca tiếp chiêu, bất luận thắng bại, đều có thể thản nhiên đối mặt. Nhưng nếu ra chiêu ngầm, ngáng chân sau lưng, thì xin lỗi, Nhị Ca chắc chắn sẽ khiến anh tìm không ra đường lùi.

Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên uống một ngụm, nói:

-Thật ra chuyện này cũng bị bức đến bất đắc dĩ thôi. Vốn dĩ không muốn động thủ trước khi Đại hội Đảng diễn ra, cũng phải chú ý đến sức ảnh hưởng mà. Nhưng bị bọn họ bức đến nỗi không còn cách nào khác, đành phải động thủ trước thôi.

Hồ Ngạn Bác cười nói:

-Nhị Ca, ai cũng không phải thần tiên gì, không thể dự đoán được sự cố hầm mỏ xảy ra khi nào.

Trình Huy cười nói:

-Đúng vậy. Bức đến nỗi không ra tay cũng không được. Tuy nhiên phạm vi khống chế cũng ổn, bây giờ cũng không gây nên sự ảnh hưởng quá lớn.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:

-Tiểu Huy, cậu định tiếp tục ở Văn phòng Trung ương sao? đọc truyện mới nhất tại .

Trình Huy hơi kinh ngạc, hỏi ngược lại:

-Sao vậy, Nhị Ca muốn em rời khỏi Văn phòng Trung ương sao?

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:

-Nếu có cơ hội thích hợp, ra ngoài làm việc vài năm cũng được. Bây giờ cũng đổi người rồi.

Cái gọi là đổi người, chính là chỉ người vừa mới nhậm chức ở Văn phòng Trung ương Kính Thu Nhân. Đối với nhân vật nổi tiếng mưu trí này, Lưu Vĩ Hồng luôn cảm thấy khó có thể nhìn thấu được. Nếu Trình Huy có thể đi ra ngoài trưởng thành hơn vài năm nữa, đó cũng là chuyện tốt.

Trình Huy cẩn thận nghiền ngẫm một lúc, gật gật đầu, nói:

-Được, em sẽ suy nghĩ kỹ lại.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười vuốt cằm, Trình Huy luôn điềm đạm như vậy, từ trước đến nay không hề dễ dàng biểu lộ cảm xúc.

Hồ Ngạn Bác hỏi:

-Nhị Ca, bác Lưu lúc nào rời Bắc Kinh? Đi đến đâu?

Việc điều chuyển công tác đã thành một kết cục đã định, những ngày làm việc ở Quân khu cảnh vệ Bắc Kinh này cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay nữa mà thôi. Có lẽ không bao lâu nữa Quân ủy sẽ có lệnh điều chuyển.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:

-Về phía Đông Nam.

Hồ Ngạn Bác cười nói:

-Đông Nam thì tốt. Cũng được xem như ở tuyến trước, rời xa những lốc xoáy ở chốn thị phi, có lẽ Chủ tịch Tùy cũng cố tình sắp xếp như vậy.

Mấy người liền lộ ra vẻ tươi cười, chỉ có Trình Sơn cứ tỉnh tỉnh mê mê.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi