QUAN GIA

Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 757: Tự gánh lấy hậu quả!

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

Chiếc xe của Ủy ban Kỷ luật tỉnh đi trước, lái thẳng vào một quân doanh.

Đây cũng là một trong những điểm phá án đặc sắc của Ủy ban Kỷ luật. Thông thường, chất vấn cán bộ, thường tìm một nơi giao thông thuận lợi và tương đối yên tĩnh, quân doanh chính là lựa chọn đầu tiên.

Xe dừng lại ở trước một tòa nhà ba tầng, nhìn qua, giống như một cái nhà khách.

Xe còn chưa dừng hẳn, Thẩm Bảo Quân liền mở cửa xe, nhanh chóng nhảy xuống xe, đứng một bên, nhìn Lưu Vĩ Hồng như hổ rình mồi, trên mặt lộ rõ vẻ đề phòng.

-Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, đến rồi!

Giang Ngọc Minh thản nhiên nói, trong giọng điệu, đã hồi phục sự tự tin, Chủ tịch thị xã Lưu tự nhiên cũng trở thành đồng chí Lưu Vĩ Hồng. Chỉ khi đến tận đây, Giang Ngọc Minh mới thật sự thở phào.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, chậm rãi xuống xe, nói với Dương Á Kiệt:

-Tiểu Dương, cậu đi trước đi. Tiền mang theo có đủ dùng không?

Trong lòng Dương Á Kiệt liền cảm thấy ấm áp. Chủ tịch thị xã Lưu luôn cẩn thận như vậy, rất quan tâm đến những nhân viên bên cạnh mình.

-Chủ tịch thị xã, tôi mang đủ tiền rồi!

-Được, cậu đi trước đi.

- Chủ tịch thị xã ...

Dương Á Kiệt do dự, không muốn đi. Y cũng biết, đến đây rồi thì do người của Ủy ban Kỷ luật làm chủ, cứ sợ Chủ tịch thị xã Lưu ở đây phải bị thua thiệt cái gì. Mà thật ra y có ở lại đây cũng không có ích lợi gì. Nhưng y cũng không muốn đi.

-Không sao đâu, cậu đi đi, hai ngày nữa sẽ về.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, khoát tay áo, vẻ mặt càng thoải mái hơn, dường như hắn đến đây lần này, không phải để phối hợp điều tra, mà để hưởng thụ sự tĩnh dưỡng nào đó vậy. Công việc trong khoảng thời gian này thật sự quá vất vả, nghỉ ngơi một chút cũng tốt.

Dương Á Kiệt lưu luyến lái xe đi.

-Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, trước tiên đi ăn cơm đã. Nơi này cũng bình thường, so ra còn kém hơn cả nhà khách Hạo Dương ở chỗ cậu.

Giang Ngọc Minh nói, còn mang hàm ý phê bình.

Khóe miệng Lưu Vĩ Hồng hiện lên một tia cười nhạt, hai tay chắp sau lưng, đi vào trước, nghiễm nhiên trở thành người đi đầu. Thẩm Bảo Quân đi sát sau lưng hắn, ánh mắt nhìn hắn, cực kỳ âm trầm, dường như thực sự muốn xông lên, giáo huấn hắn một trận.

Đương nhiên, Thẩm Bảo Quân cũng chỉ muốn như vậy thôi, nào dám hành động thật sự.

Tòa nhà ba tầng này, nhìn bên ngoài có vẻ rất bình thường, nhưng trang hoàng bên trong lại không tồi, không hề kém so với những nhà khách khác. Giang Ngọc Minh bước lên mấy bước, sóng vai với Lưu Vĩ Hồng đi vào bàn ăn.

Bữa tối là bữa cơm công việc tiêu chuẩn, bốn món ăn một món canh, nhưng thức ăn cũng phong phú, khẩu vị cũng không kém, Lưu Vĩ Hồng ăn rất ngon, ăn một lúc ba chén cơm lớn, uống một bát canh, lúc này mới no.

Giang Ngọc Minh không khỏi âm thầm lắc đầu.

Y thực sự càng ngày càng không hiểu nổi Lưu Vĩ Hồng, thật không biết hắn điềm tĩnh tự nhiên như vậy, là dựa vào điều gì. Lưu Vĩ Hồng cậu là con cháu chính tông, không sai, nhưng như vậy cũng không có nghĩa bùa hộ mệnh đó là loại đao đâm không thủng. Chủ nhiệm Phương Đông Hoa dám đưa cậu đến Đại Ninh để phối hợp điều tra, chắc chắn có tính toán.

Lẽ nào người già đời trong chốn quan trường như Phương Đông Hoa lại ra trận mà không có chuẩn bị trước?

Xem ra có lẽ Lưu Vĩ Hồng đã đánh giá quá cao việc xuất thân của mình có thể gây ảnh hưởng lớn. Dù sao ông cụ cũng đã mất, sự khác nhau này thật sự rất lớn.

Cơm nước xong, Giang Ngọc Minh nói:

- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, mời!

Lưu Vĩ Hồng phất phất tay, ra hiệu y đi trước dẫn đường, thái độ vẫn ra vẻ kẻ cả như trước.

Giang Ngọc Minh không khỏi chau mày.

Quả thật hơi quá đáng!

Tuy nhiên Giang Ngọc Minh cũng không nói gì, dẫn Lưu Vĩ Hồng lên lầu ba, đến trước một phòng khách. Gian phòng khách này nhìn qua không giống với những gian phòng khách khác, trước cửa còn để một cửa sổ nhỏ, đương nhiên để thuận tiện cho việc quan sát. Bước vào trong, lại chia thành hai gian trái phải. Gian bên trái, bố trí theo hình thức một phòng thẩm vấn tiêu chuẩn, phòng bên phải, lại là phòng nghỉ ngơi, có giường, có bàn, còn có phòng vệ sinh, nhưng cũng có một hành lang nhỏ bên cạnh cửa, và cái cửa đó cũng có mục đích để quan sát.

Tất cả những cửa sổ và cửa phòng, đều có xử lý gia cố, những phương pháp phòng bị rất nghiêm ngặt, muốn chạy thoát khỏi sự canh giữ nghiêm ngặt này, khó khăn không phải nhỏ. Cho dù có chạy thoát khỏi được căn phòng này, bên ngoài cũng còn rất nhiều người đứng canh giữ, khắp nơi đều là những chiến sĩ tuần tra.

Đối với tất cả những điều này, Lưu Vĩ Hồng không hề cảm thấy bất ngờ. Nếu đã đến Đại Ninh, đến phối hợp điều tra, Lưu Vĩ Hồng cũng đã có chuẩn bị tâm lý.

-Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, ngồi đi!

Giang Ngọc Minh cũng chưa dẫn Lưu Vĩ Hồng vào phòng nghỉ, mà dừng lại ở phòng thẩm vấn, chỉ vào vị trí ngồi thẩm vấn, thản nhiên nói. Trong giọng nói, còn có vài phần ngạo khí. Cho đến giờ phút này, Giang Ngọc Minh mới rốt cuộc tìm được sự tự tin.

Đời sau có một quảng cáo, tên là ‘Địa bàn của tôi tôi làm chủ’.

Bây giờ Giang Ngọc Minh chính là đang có tâm trạng này.

Nhìn vào bàn thẩm vấn mặt đối mặt, một chiếc ghế cô độc, Lưu Vĩ Hồng cười cười, chế nhạo nói:

-Chủ nhiệm Giang, xem ra trí nhớ của ông thật sự không tốt lắm.

Giang Ngọc Minh nhướn mày, hỏi:

-Cậu có ý tứ gì?

-Ba năm trước, tôi đã từng nói với ông, phối hợp điều tra không phải truyền tin. Thân phận của chúng ta vẫn là bình đẳng. Ông không cảm thấy dùng hình thức thẩm vấn phạm nhân này để đối xử với tôi, hơi quá đáng rồi sao?

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên hỏi.

-Lưu Vĩ Hồng, cậu có phải quá kiêu ngạo rồi không?

Không đợi Giang Ngọc Minh mở miệng, Thẩm Bảo Quân đã không thể kiềm chế được, hét lên giận dữ, hai mắt mở lớn, nóng nảy nhìn Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng hơi chau mày, không phục nói:

-Chủ nhiệm Giang, người như vậy, ông còn lúc nào cũng dẫn theo bên cạnh, thật không sáng suốt. Loại người chỉ số thông minh có vấn đề như vậy, sớm muộn cũng gây phiền phức cho ông thôi.

-Cậu…cậu nói cái gì? Thật to gan!

Thẩm Bảo Quân tức giận đến nỗi gân xanh trên cổ đều nổi cả lên, tóc cũng như dựng lên từng sợi, chỉ muốn xông lên nuốt chửng Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng cũng không để ý đến y, nói với Giang Ngọc Minh:

-Chủ nhiệm Giang, tôi tin rằng, Chủ nhiệm Phương Đông Hoa chỉ cho ông một chỉ thị, chính là bảo ông dẫn tôi đến Đại Ninh. Ông ấy không bảo ông thẩm vấn tôi chứ? Nếu tôi là ông, tôi sẽ gọi điện thoại cho ông ấy trước, xin chỉ thị đã rồi nói.

-Hừ! Cậu lớn giọng lắm! Cậu ình là ai chứ? Chuyện của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, cũng đến lượt cậu vung tay múa chân sao?

Thẩm Bảo Quân lại lớn tiếng.

-Câm miệng đi!

Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên hét lớn, khiến tất cả mọi người đều giật mình, kinh ngạc nhìn Lưu Vĩ Hồng, dường như không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

-Thẩm Bảo Quân, chú ý thân phận của ông đi. Ông là cán bộ Ủy ban Kỷ luật tỉnh, không phải là thằng hề trong đoàn kịch. Ủy ban Kỷ luật phá án, cũng có trình tự kỷ luật. Ông cứ như một tên côn đồ lưu manh nhảy nhót ở đó, ai cho ông cái quyền đó? Nếu vụ án này bị đổ vỡ, ông gánh nổi trách nhiệm không?

Lưu Vĩ Hồng liếc Thẩm Bảo Quân, lạnh lùng nói.

-Cậu…

Thẩm Bảo Quân quả thực tức giận đến nỗi muốn ngất xỉu, giơ tay chỉ Lưu Vĩ Hồng, nhưng lại nói không nên lời.

-Tiểu Thẩm!

Giang Ngọc Minh trầm giọng quát một tiếng.

Tính cách nóng nảy này của Thẩm Bảo Quân, trước đây quả thực đã giúp được cho y không ít, có những cán bộ có vấn đề, bị Thẩm Bảo Quân hù dọa một chút, liền rối loạn tay chân, rất dễ bị công phá. Nhưng dùng chiêu này với Lưu Vĩ Hồng rõ ràng không được. Hơn nữa cái câu cuối cùng của Lưu Vĩ Hồng, thật sự cũng nhắc nhở Giang Ngọc Minh, vụ án này, thật sự không được để đổ vỡ. Nếu không, đừng nói đến Thẩm Bảo Quân không gánh nổi trách nhiệm, mà Giang Ngọc Minh y cũng không thể gánh nổi.

Đem Lưu Vĩ Hồng đến Đại Ninh, Chủ nhiệm Phương Đông Hoa chắc chắn cũng suy nghĩ rất nhiều rồi.

Thẩm Bảo Quân bị quát, liền ngồi xuống ghế, quay đầu nhìn đi chỗ khác, thở dốc, mặt tức nghẹn đến nỗi biến thành màu gan lợn.

Giang Ngọc Minh liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, không nói lời nào, bước đến bên bàn, cầm điện thoại lên, bấm một dãy số, dài hơn những số điện thoại thông thường, có thể thấy số điện thoại này đã được thêm mã an toàn, không biết mật mã thì không gọi được.

Trong chốc lát, điện thoại đã được chuyển.

-Chủ nhiệm Phương à? Chào ngài, tôi là Giang Ngọc Minh!

Đầu dây bên kia quả nhiên là Phương Đông Hoa, giọng nói của Giang Ngọc Minh trở nên nhẹ nhàng vô cùng, có vẻ rất kính cẩn.

-Đúng vậy, Chủ nhiệm Phương, chúng tôi đã đến Đại Ninh. Vâng! Lưu Vĩ Hồng cũng đến rồi…Vâng, được được, tôi hiểu rồi…

Giang Ngọc Minh gật như gà mỏ thóc trước ống nghe, cho đến lúc ống nghe truyền đến thanh âm tút tút, y mới cẩn thận buông ống nghe xuống, quay người lại nhìn Lưu Vĩ Hồng.

-Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, Chủ nhiệm Phương đã trao quyền cho tôi, có thể tiến hành thẩm vấn cậu.

Giọng nói của Giang Ngọc Minh lại trở nên vô cùng lãnh đạm, mang theo một sự cao ngạo không thể nói ra được, thần sắc cũng trở nên dè dặt.

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, vừa cười vừa lắc đầu, vẻ mặt khinh thường, còn mang theo vài phần thương hại.

-Cậu cười cái gì? Lưu Vĩ Hồng, mong cậu chú ý đến thân phận của mình, bây giờ cậu đang bị nghi ngờ phạm tội nặng, tổ chuyên án chúng tôi chính thức tiến hành thẩm vấn cậu! Cậu nghiêm túc một chút!

Giang Ngọc Minh không thể nhịn nổi nữa, thiếu chút nữa đã đập tay lên bàn.

Thẩm Bảo Quân cũng nhảy dựng lên, hung hăng nhìn Lưu Vĩ Hồng.

-Chủ nhiệm Giang, vừa rồi tôi còn hoài nghi với chỉ số thông minh của Thẩm Bảo Quân, bây giờ, tôi cũng rất hoài nghi với chỉ số thông minh của ông.

Lưu Vĩ Hồng đột nhiên ngưng cười, ánh mắt nhìn Giang Ngọc Minh trở nên lạnh lùng:

-Ông đừng nên chỉ nghĩ đến việc lấy lòng Phương Đông Hoa, phiền ông suy nghĩ lại thật kỹ, việc này, liệu có phải ông có thể tham gia vào được không? Ông thật sự muốn làm bia đỡ đạn cho người khác như vậy?

-Cậu có ý gì?

Giang Ngọc Minh trợn tròn mắt.

Được lắm, càng ngày càng kiêu ngạo quá rồi, ngay cả Phương Đông Hoa mà cũng trực tiếp kêu tên.

-Nếu tôi là ông, tôi tuyệt đối không chọn vũng nước đục này. Chẳng phải Phương Đông Hoa muốn có được chút chứng cứ từ chỗ tôi sao? Được! Ông báo cho ông ta, bảo ông ta đến đây nói trực tiếp với tôi. Chỉ mấy người các ông, ha ha…

Lưu Vĩ Hồng nói xong, lại lắc lắc đầu, rõ ràng nói Giang Ngọc Minh không đủ tư cách.

-Lưu Vĩ Hồng, cậu không cảm thấy sự ngông cuồng kiêu ngạo của cậu đã quá lắm rồi sao? Đừng cho rằng, trên thế giới này không có ai dám đụng đến cậu…

Giang Ngọc Minh tức giận nói, thanh âm trở nên nhỏ đi vài phần, trở nên âm trầm hơn.

Lưu Vĩ Hồng cười lạnh một tiếng, lấy một tờ giấy từ trong túi ra, chầm chậm bước đến, bỏ lên bàn, nhìn gần vào hai mắt Giang Ngọc Minh, lạnh lùng nói:

-Cầm lấy cái này, đưa cho Phương Đông Hoa, nói với ông ta, tối nay, ông ta nhất định phải đến gặp tôi. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi