QUAN GIA

Sáng sớm ngày tiếp theo, ăn cơm sáng xong khởi hành đi đến Giang Khẩu.

Diêm Quốc Anh có trước có sau, sáng sớm đã chờ ở khách sạn, cùng ba người đi ăn sáng, đôi mắt luôn tươi cười. Nhìn vẻ tươi cười của Bí thư Diêm xem ra khá thoải mái. Nước ta có câu tục ngữ "Của đi thay người", Lưu Vĩ Hồng nhận "Đặc sản địa phương" của ông ta mới làm ông ta thật sự an tâm. Trước khi đi lại tặng rất nhiều đặc sản thật sự.

Tuy nhiên Vũ Thường nói một câu làm ông ta rất lo lắng.

- Bí thư Diêm, tiền kia, xem như ông cho tôi mượn, trong vòng một năm, nhất định sẽ trả lại.

Nói rồi đi thẳng đến chiếc Toyota đầy bụi, Diêm Quốc Anh vẫn còn đang ngây người, Vũ Thường nói lời này rốt cuộc có ý gì. Cũng may Lưu Vĩ Hồng cũng không hề hỏi han về việc này, Diêm Quốc Anh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Có Diệp Văn Trí tự mình dẫn đường, suốt quãng đường cũng không có gì trở ngại. Giữa trưa đã đến thành phố Giang Khẩu. Diệp Văn Trí bảo thư ký sắp xếp Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường ở nhà khách thành ủy. Giữa trưa mời cơm ở nhà khách, mời hai người từ xa đến.

- Vũ Thường, cháu nghĩ xong chưa, rốt cuộc muốn kinh doanh cái gì?

Hết ba tuần rượu, Diệp Văn Trí mỉm cười hỏi.

- Chú Diệp, cháu mới đến, còn chưa nghĩ được hết. Nếu không cháu đi dạo chợ hai ngày, sau đó báo cáo chú nhé?

Vũ Thường hơi ngượng ngùng.

Cái bộ dạng này thật sự không phải là người làm ăn lớn.

Diệp Văn Trí cười ha ha, nói:

- Cũng tốt, trước hết cháu dạo chơi một chút phong cảnh thành thị, rồi nghỉ ngơi vài ngày. Chuyện tốt không vội.

Mời cơm xong, Diệp Văn Trí dặn dò vài câu sau đó mới cáo từ.

Vũ Thường giơ hai tay ra nhìn Lưu Vĩ Hồng nói:

- Siêu nhân, hiện tại làm gì bây giờ?

Lưu Vĩ Hồng không hiểu sao cả:

- Em thành siêu nhân lúc nào rồi?

- Ha ha, em cũng đừng nghĩ xấu, lúc trước là em cổ vũ chị xuống biển, hiện tại chị đã tới biển rồi, em lại muốn buông tay mặc kệ sao? Nói cho em biết, như vậy thì không thật sự tốt, em phải lo đến cuối chứ.

Vũ Thường nhìn Lưu Vĩ Hồng, cũng bày ra điệu bộ "vô lại".

Lưu Vĩ Hồng nhíu mày, nói:

- Việc này thật sự hơi khó xử. Chị không có kinh nghiệm, tiền vốn ít, muốn phát tài, quả thật không dễ.

Thấy Lưu Vĩ Hồng không có vẻ muốn đùa, Vũ Thường cũng có chút sốt ruột, kêu lên:

- Nghe em nói như vậy là em lừa dối mang chị đến đây, đến giờ lại nói như vậy.

Lưu Vĩ Hồng cố nhịn cười, ra vẻ nghiêm túc nói:

- Chị, làm người phải có đạo lý. Lúc trước người nói phải xuống biển buôn bán là chị. Em chỉ ở bên cạnh nói thêm vài câu, sao bây giờ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi? Điều này không đúng. Hơn nữa, em nói là phát tài không phải dễ dàng, nhưng kiếm một vài đồng tiền lẻ thì không phải là khó khăn.

Vũ Thường chán nản, chống cằm nói:

- Được rồi, vậy em nói một chút, cái gì gọi là đại phát tài, cái gì là kiếm tiền lẻ?

Lưu Vĩ Hồng từ từ nói:

- Phát tài thì dễ giải thích, cho dù không phải là trung tâm của thế giới, ít nhất cũng phải giàu có một vùng, lấy đơn vị mười tỷ để tính đi. Nếu không sao có thể gọi là đại phát tài? Còn vài ba chục ngàn hay mấy trăm ngàn thì chỉ gọi là tiền lẻ.

Vũ Thường trợn mắt há hốc mồm, giơ tay sờ chán hắn:

- Có phải em bị ấm đầu không?

Nghe người này nói đi, vài ba chục ngàn hay mấy trăm ngàn chính là tiền lẻ!

Vũ Thường khi vẫn còn đi làm, tiền lương mỗi tháng thêm cả thưởng chưa đến hai trăm.

Lưu Vĩ Hồng tiện tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cười nói:

- Chị nghĩ là mấy trăm nghìn hay mấy triệu là nhiều sao?

- Thế còn không nhiều, em đi cướp ngân hàng à?

- Cướp ngân hàng có thể có bằng đấy tiền sao? Mấy chục nghìn tiền mặt cũng không có. Đừng vội, em cam đoan, chị có thể kiếm được tiền.

Vũ Thường hoàn toàn không tin, hất tay hắn ra, ngồi trên sô pha, nói:

- Đừng cam đoan, em làm cái gì cụ thể đi.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Yên tâm đi. Em gọi điện cho Tiểu Xuyên bảo anh ta đến đây một chuyến.

Đến Giang Khẩu, chắc chắn là phải thông báo với Quý Tiểu Xuyên, có thể coi là vì bạn bè.

Lúc này không có điện thoại di động, chỉ có thể gọi đến điện thoại nhà của Tiểu Xuyên. Cũng may Lưu Vĩ Hồng là người may mắn, Quý Tiểu Xuyên có nhà, nghe điện thoại của hắn, lập tức hét to, rất hưng phấn.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Đừng ồn ào, nhanh chóng đến đây.

- Được, anh chờ em, em lập tức đến ngay.

Quý Tiểu Xuyên tới rất nhanh, gần như là bỏ điện thoại xong là chạy ngay đến. Chưa đầy mười phút đã đi vào nhà khách Thành ủy. Vừa vào cửa đã mừng rỡ ôm chầm lấy Lưu Vĩ Hồng, nhảy cẫng lên.

- Anh hai, thật sự là nhớ anh muốn chết, anh sao lại đến đây?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Cậu nghĩ rằng anh và cậu giống nhau, suốt ngày không có việc gì?

- Ha ha, em đang nghỉ hè, anh cũng đang nghỉ hè đúng không?

Quý Tiểu Xuyên cũng không nói dối giỏi như vậy, lập tức bẻ lại.

- Các cậu nghỉ hè là nghỉ ngơi thật sự, anh là giáo viên, nghỉ hè còn có công việc phải làm. Ha ha.. xem ra mấy tháng cậu bồi dưỡng cũng không tồi, bắp tay bắp chân đã rắn chắc hơn.

Lưu Vĩ Hồng đánh giá Quý Tiểu Xuyên từ trên xuống dưới, đấm vào bả vai anh ta một quả, khích lệ nói.

- Đó là về đây được ăn ngon và chơi suốt. Mặc kệ ngày hay đêm, chỉ có vui vẻ, còn không rắn chắc thì sao.

Quý Tiểu xuyên nhếch môi cười.

- Thế là biết là vui rồi, ở Bắc Kinh cậu mặt mày nhăn nhó, không chịu đi đâu.

- Ha ha, lúc đó anh không phải không biết sao. Nào biết nơi này chơi thích như vậy, trời cao, hoàng đế xa.

Cha của Quý Tiểu Xuyên, Quý Thụy Lâm là Vụ trưởng, cán bộ cấp Cục. Có câu tục ngữ nói, nhiều tiền bao nhiêu đến phía nam cũng hết, quan lớn đến đâu đến Bắc Kinh cũng nhỏ. Cán bộ cấp Vụ ở Bắc Kinh rất nhiều, quả thật không khoe khoang nổi. Tới Giang Khẩu thì không thế, tuy rằng Quý Thụy Lâm hiện nay chưa phải là ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố cũng không phải là nhỏ. Không biết có bao nhiêu người phải nịnh bợ ông ta đâu.

Rất nhiều quan chức ở Bắc Kinh tranh nhau đển tỉnh ngoài đảm nhiệm chức vụ là vì như vậy.

Vui đùa với Lưu Vĩ Hồng một hồi, Quý Tiểu xuyên mới nhớ đến việc phải chào Vũ Thường. Bọn nhóc này đối với Vũ Thường có chút sợ, không dám giống như Lưu Vĩ Hồng, không cần quy củ. cười hì hì nói:

- Chị Vũ Thường, em chào chị.

Vũ Thường cười nói:

- Tiểu Xuyên, vừa rồi Vĩ Hồng khen cậu trưởng thành, ai biết cậu là người ngoan.

- Ha ha, chị cũng biết, em ngoan đến không thay đổi được nữa. Anh hai, chị Vũ Thường đi ăn cơm đi, em mời, tốt nhất là ăn hải sản.

Vũ Thường cười nói:

- Lại ăn sao? Vừa mới buông bát xong không khoái đâu.

Quý Tiểu Xuyên gãi gãi đầu nói:

- Anh chị tới rồi sao không gọi sớm cho em. Ăn xơm xong mới gọi.

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Có người mời cơm.

- Ai thế? Còn có bạn cũng tới Giang Khẩu?

Quý Tiểu xuyên có chút ngạc nhiên. Với cậu ta thì Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường ở Giang Khẩu này chỉ có cậu ta là bạn.

- Bí thư Thành ủy Diệp, Diệp Văn Trí.

Lưu Vĩ Hồng trả lời qua loa.

- Là ông ta?

Quý Tiểu Xuyên nhíu mày, dường như không vui.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:

- Tiểu Xuyên, chuyện người lớn cậu đừng can dự vào. Cậu cũng đừng lẫn lộn, không cần làm hỏng mọi việc.

Rất hiển nhiên, Quý Thụy Lâm và Diệp Văn Trí không được hòa thuận. Điểm này không khó giải thích. Diệp Văn Trí đại diện cho thế lực người địa phương, một nhà hai đời đều kinh doanh ở Lĩnh Nam. Quý Thụy Lâm lại là cán bộ của trung ương cử đến, có chút xa rời với thế lực địa phương, rất hợp lý. Tuy nhiên điều khiến Lưu Vĩ Hồng không ngờ đó là, Quý Tiểu Xuyên cũng có thể cảm nhận được sự ngăn cách này, xem ra sự đấu tranh ở thành phố Giang Khẩu không phải bình thường.

Quý Tiểu Xuyên nói:

- Em không muốn can dự vào. Tuy nhiên cha em ở nhà luôn cau mày nghĩ ngợi, em thấy trong lòng không thoải mái.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:

- Tiểu Xuyên, việc này tạm thời không phải việc cậu cần quan tâm. Chúng ta nói về việc của chúng ta đi. Trước kia anh nói cậu phải hòa cùng xã hội của những người tầng lớp trên, cậu làm thế nào?

Quý Tiểu Xuyên liền vui vẻ, ồn ào đứng lên:

- Anh hai, anh nói thật sự là như thần. Những người đó thật sự đạt đến một trình độ nào đó, ra tay hào phóng. Quen em mấy tháng, bọn họ còn tặng em một chiếc xe, đang đỗ ở bên ngoài

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả.

Đây là có khả năng.

Thành phố Giang Khẩu lúc này, đúng là khắp nơi là của quý. Riêng chính sách nhà nước ủng hộ cũng đủ để hấp dẫn các nhà đầu tư. Cha của Quý Tiểu Xuyên là Phó chủ tịch thành phố, có quyền, các thương nhân còn không nịnh bợ hay sao?

- Nhưng mà có một điểm, bọn họ luôn bảo em giúp họ làm cái gì phê văn, khá phiền. Chuyện như vậy, em cũng không thể luôn nói với cha, một lần hai lần còn được, hơn nữa, sẽ bị ông ấy mắng cho.

Quý Tiểu Xuyên gãi gãi đầu, có vẻ rất buồn bã.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Cậu là học sinh, luôn phải chú ý việc này. Chú Quý tất nhiên phải mắng cậu. Mấy ngày tới, cậu giới thiệu cho anh và chị Vũ Thường gặp những người này.

Vũ Thường thấy hơi khó hiểu.

Quý Tiểu Xuyên rất thông minh lập tức phản ứng lại:

- Anh hai, ý của anh là nói chuyện kinh doanh với bọn họ?

Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu:

- Là ý này. Bọn họ có vốn, có dự án, đây là ưu thế của bọn họ. Tình thế không thuận lợi là vấn đề của họ nhưng lại là ưu thế của chúng ta. Cái này gọi là kết hợp mạnh mẽ, hợp tác lẫn nhau... Chị, em nghĩ chị nên mở công ty tư vấn thông tin đi, cung cấp tin tức trợ giúp những người kinh doanh, làm công văn... sẽ không phải là khó.

- Hả? Ý này không tồi!

Quy Tiểu Xuyên vỗ đùi, hét lên.

Lưu Vĩ Hồng cười cười nói:

- Chuyện này, mấy hôm nữa sẽ làm ngay, đến tháng chín, em lại trở về dạy học, không thể trì hoãn. Mặt khác, Tiểu Xuyên, có chuyện này phải nhờ cậu.

- Anh hai, nói xem, chỉ cần em có thể làm, không phải nhiều lời.

Quý Tiểu Xuyên vỗ vỗ vào ngực.

- Ha ha, cũng không phải việc gì khó. Anh có năm mươi ngàn ở đây, giữ lại mười ngàn xây dựng công ty, bốn mươi ngàn còn lại, cậu đổi thành cố phiếu của ngân hàng phát triển Giang Khẩu cho anh.

- Cổ phiếu?

Quý Tiểu Xuyên hơi không hiểu ra sao. Text được lấy tại Truyện FULL

- Đúng, chính là cổ phiếu

Lưu Vĩ Hồng nghiêm túc gật đầu.

Hắn biết rõ, lúc này bốn mươi ngàn đầu tư vào, không đầy hai ba năm sau, có thể biến thành mấy chục triệu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi