QUAN GIA

Chương 818: Ít lui tới với Cổ nha nội (con ông cháu cha)!

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

- Linh Linh, sao cô cũng chơi cái này rồi?

Cổ Hiểu Lượng cười nói, nụ cười hơi có chút không tự nhiên, hiển nhiên cũng có chút không ngờ tới. Đừng thấy Trịnh Hiểu Yến nói một cách dễ dàng, dường như là một câu chuyện, kỳ thật chuyện này cũng thật không nhỏ

Lúc này thị trường bất động sản của Bắc Kinh vừa mới bắt đầu mở ra, các nơi đều nghe theo tin tức mà hành động, công ty bất động sản của Bắc Kinh như nấm mọc ra sau cơn mưa, trong thời gian 1 năm ngắn ngủi, từ 37 công ty bất động sản lập tức tăng đến hơn 200 công ty, trong đó còn không bao gồm mấy gánh hát rong “tính chất chơi đùa” như Trịnh Hiểu Yến

Thật sự khối thịt này quá béo, quá nhiều người muốn chia một phần thị trường

Trên thế giới này, xưa nay đều không thiếu người có tầm mắt, đặc biệt là người kinh doanh có tầm mắt

- Ôi, Nhị ca, lời này thật ngạc nhiên, ai qui định tôi không thể chơi bất động sản chứ?

Trịnh Hiểu Yến cười mỉm hỏi, đôi mắt to sáng ngời chớp chớp, dưới đèn pha lê có vẻ rất đẹp

Cổ Hiểu Lượng lại chưa từng bị sự xinh đẹp của Trịnh Hiểu Yến làm cho động lòng. Nghe đồn, Cổ nha nội không phải Liễu Hạ Huệ, đối với phụ nữ xinh đẹp, cũng rất có thiện cảm, nhưng ở trước mặt Lưu Nhị Ca, Cổ Nhị Ca vẻ mặt nghiêm túc. Hôm nay Trịnh Hiểu Yến là do Lưu Nhị ca mời, không phải Cổ Nhị Ca. Huống chi, trên trán của Trịnh Hiểu Yến, trước mắt còn dán một chữ “An” (chồng họ An)

- Linh Linh, không phải nói như vậy... Cô nói trước xem, mảnh đất đó thế nào?

Cổ Hiểu Lượng trầm ngâm một hồi, nói, vẻ mặt dần dần trở nên có chút ngưng trọng

Trịnh Hiểu Yến cười khúc khích, nói:

- Là như vậy, tôi định xây mấy tòa nhà chơi chơi, mảnh đất đầm Bạch Vân khá thích hợp. Đầu tư không phải vấn đề gì lớn, mấu chốt là hàng loạt thủ tục phê duyệt quá phức tạp, dông dài muốn chết. Mảnh đất đó gần với một từ đường thôn trang ở bên đầm Bạch Vân, khá nhạy cảm. Trước mắt không ít ông chủ nhìn trúng mảnh đất đó, muốn đoạt trước, nhất định phải làm xong những thủ tục này. Làm phê duyệt, chạy quan hệ, điều này cũng không sao cả, giữa bạn bè với nhau vốn nên qua lại nhiều, liên lạc một chút tình cảm mà, cũng không có gì. Mấu chốt là thời gian quá gấp, nếu như dựa theo lẽ thường mà làm, chuyện này hơi khó. Nào là ủy ban xanh hóa, cục qui hoạch, cục đất đai, mười mấy đơn vị phải chạy từng nơi, chân cũng không phải chạy đến phế rồi sao? Nhị ca, tôi muốn đề nghị với anh, cục đất đai thị xã của các anh, mấy “ông đất đai” cũng quá cứng nhắc rồi phải không? Nghiêm túc quá đáng, chậc chậc, tôi coi như là phục rồi, một bản báo cáo có thể khiến anh bị dày vò mấy chuyến…

Nói đến đây, Trịnh Hiểu Yến liên tục lắc đầu, dường như rất là bất mãn đối với cục đất đai. Với uy vọng của Trịnh đại tiểu thư ở trong giới, ở cục đất đai thành phố đụng phải tình hình như vậy, cũng thật là rất quá đáng, cũng khó trách Trịnh đại tiểu thư tức giận

Cổ Hiểu Lượng cười, nói:

- Linh Linh, lần này cô cũng thật là tìm sai đối tượng rồi. Cục đất đai cũng không có gì liên quan đến tôi. Ngay cả cô người ta cũng không nể mặt, vậy ai còn có cách?

Cổ Hiểu Lượng trả lời như vậy, cũng là nằm trong dự đoán của Trịnh Hiểu Yến. Cũng không phải nói Cổ Hiểu Lượng không trượng nghĩa, quả thật chuyện này không phải nhỏ. Trịnh Hiểu Yến tìm người tính toán qua rồi, lấy được những mảnh đất đó, đầu tư 100 triệu, xây nhà là không lo nguồn tiêu thụ. Trước mắt toàn bộ Bắc Kinh, khu chung cư mới thì trước nay chưa từng lo nguồn tiêu thụ, chỉ cần làm xong bản đồ qui hoạch xây dựng, người đặt đơn hàng sẽ chen chúc nhau tới, phía sau tiếp phía trước mà giao tiền đặt cọc đến tay nhà đầu tư khai thác phát triển, cũng không khó chịu chau mày. Qua tay bán ra nhà, chính là doanh thu gấp đôi cũng không chừng

Tuy nhiên bản thân Trịnh Hiểu Yến không định đi xây nhà ở, cô không có hứng thú và tinh thần đó. Quản lý một công ty phiền phức biết bao? Càng đừng nói đến những chuyện vặt lộn xộn như thi công xây dựng. Trịnh Hiểu Yến chính là nhìn trúng mảnh đất này, muốn đoạt trước một bước lấy được, qua tay bán ra, thế là vài triệu tiền mặt lọt vào túi, những thứ thủ tục thì không liên quan đến Trịnh đại tiểu thư nữa

Một câu nói, vài ly rượu thì muốn kiếm lời vài triệu, cũng không phải dễ dàng như vậy

Cổ Hiểu Lượng cũng không dễ lừa dối

- Nhị ca, anh thì không trượng nghĩa rồi phải không? Anh cũng là kiêm Giám đốc công ty bất động sản cục du lịch thành phố, muốn có mảnh đất này người ta lại không nể mặt anh sao?

Trịnh Hiểu Yến cười mỉm nói

Cổ Hiểu Lượng chức vụ quả thật khá cao, không chỉ là Tổng giám đốc khách sạn Thời Đại, còn kiêm Tổng giám đốc 2 công ty khác, đều là chức quan béo bở. Nếu như thân là nha nội (con ông cháu cha) to lớn ở Bắc Kinh, Cổ Nhị Ca không vớt chút lợi ích thực tế, làm sao không có lỗi với bản thân?

Cổ Hiểu Lượng cười ha hả, ánh mắt cố ý trong lúc vô tình đảo qua trên mặt của Lưu Vĩ Hồng

Chuyện hôm na không tiện tùy tiện tỏ thái độ. Mấu chốt là Lưu Vĩ Hồng xuất hiện ở nơi này, khiến y có hơi khó lấy. Nếu chuyện này, chỉ là một mình Trịnh Hiểu Yến làm, đơn giản chỉ dựa vào mấy câu nói, Cổ Hiểu Lượng là quả quyết sẽ không gật đầu. Đừng thấy bề ngoài của y thật thà chất phác, dường như rất dễ “lừa dối”, bên trong lại chính thức là một người “không thấy thỏ con không thả chim ưng”. Trịnh Hiểu Yến muốn lấy được mảnh đất này, còn phải bỏ ra ít máu mới được. Phải trả giá đủ, Cổ Hiểu Lượng mới có thể làm việc. Nhưng nếu chuyện này Lưu Vĩ Hồng cũng chen ngang, vậy thì phải nói cách khác rồi. Nếu thật là Lưu Vĩ Hồng cũng có phần, Cổ Hiểu Lượng phải nể mặt

Từ ý nghĩa trong đó mà nói, đây đã không phải vấn đề một mảnh đất kiếm lời vài triệu nữa. Cổ Hiểu Lượng không muốn cùng Lưu gia trở mặt, nếu là một mảnh đất có thể đổi lấy người bạn như Lưu Nhị Ca, tuyệt đối rất có lời.

Mà Lý Chính Vỹ ngồi bên cạnh Cổ Hiểu Lượng, sắc mặt lại càng thêm biến ảo, trong mắt lộ ra thần sắc vô cùng lo lắng và vô cùng thất vọng

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, đột nhiên hỏi:

- Tổng giám đốc Lý, dường như anh cũng làm bất động sản phải không?

- A, phải phải, tôi làm một công ty bất động sản nhỏ, Bí thư Lưu chê cười rồi

Lý Chính Vĩ vội vàng nói.

Lưu Vĩ Hồng liền cười. Lý Chính Vĩ này, cũng thật là rất hiểu qui củ, nói chuyện khá khiêm tốn cẩn thận. Hai ba trăm công ty bất động sản hiện nay của Bắc Kinh, qui mô có lớn có nhỏ, nhưng người này có thể xuất hiện ở bên cạnh Cổ Hiểu Lượng, qui mô của công ty gã làm sao mà nhỏ?

Tầm mắt của Cổ Hiểu Lượng không có thấp như vậy

- Tổng giám đốc Lý, anh là chuyên gia, xin mời anh nói xem, đối với giá trị buôn bán của mảnh đất ở đầm Bạch Vân, anh thấy thế nào?

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười hỏi

Trịnh Hiểu Yến mắt to chớp chớp, có chút không rõ Lưu Vĩ Hồng vì sao lại bỗng nhiên đặt câu hỏi với Lý Chính Vĩ. Nhưng cô không lên tiếng, Lưu Vĩ Hồng làm như vậy, luôn có lý do.

Lý Chính Vĩ cũng là kinh nghi bất định, trong đầu rất cảnh giác. Cho dù gã là lần đầu tiên giao tiếp với Lưu Vĩ Hồng, nhưng cũng có thể cảm giác được, Bí thư Thị ủy trẻ tuổi ở trước mắt không phải dễ đối phó. Không nói đến người ba tư lệnh viên uy phong hiển hách của hắn, chỉ là khí phách sừng sững đó đã đủ ép người. Nói thật, hôm nay gã tới tìm Cổ Hiểu Lượng, vốn chính là vì mảnh đất ở đầm Bạch Vân. Vừa rồi Trịnh Hiểu Yến nói hơn mười công ty đang tranh đoạt, trong đó bao gồm công ty bất động sản của Lý Chính Vĩ. Lối suy nghĩ cũng nhất trí với Trịnh Hiểu Yến, trước mắt Bát Tiên quá hải mỗi người đều tự thể hiện thần thông của mình, ai có thể lấy được thủ tục phê duyệt, người đó có thể thắng lợi. Chỉ là gã còn chưa kịp lên tiếng, Trịnh Hiểu Yến đã nói trước rồi, Lý Chính Vĩ lời đến bên miệng phải nuốt trở vào. Uy danh của Trịnh đại tiểu thư, Lý Chính Vĩ cũng có nghe qua, cũng không muốn dễ dàng đi cạnh tranh với Trịnh Hiểu Yến. Chọc cho Trịnh Hiểu Yến bất mãn, cho dù lấy được mảnh đất này, chỉ sợ cuối cùng cũng là mất nhiều hơn được.

Nay Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên đặt câu hỏi với gã, Lý Chính Vĩ càng không rõ ý của Lưu Vĩ Hồng, lại không thể không trả lời, liền cười trừ nói:

- Bí thư Lưu, tôi cảm thấy, giá trị buôn bán của mảnh đất đó cũng rất tốt. Vị trí tốt, giao thông tiện lợi, rất có giá trị khai thác, phát triển. Nếu thật sự làm tốt, lợi nhuận không nhỏ.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.

Lý Chính Vĩ coi như là người thông minh, không có đùa giỡn lòng dạ hẹp hòi với hắn, cố ý làm thấp đi giá trị mảnh đất kia

- Ha hả, cảm ơn Tổng giám đốc Lý. Linh Linh, nếu như nhiều ông chủ đều nhìn trúng mảnh đất đó, tôi thấy, cô cũng đừng trộn lẫn vào. Cô chỉ là gánh hát rong, trộn lẫn vào làm gì? Tổng giám đốc Lý, anh nói phải không? Nào nào, mọi người uống rượu!

Lưu Vĩ Hồng cười hướng về Cổ Hiểu Lượng giơ ly rượu lên

Cổ Hiểu Lượng hơi ngẩn ra, lập tức cũng cười ha hả hướng về Lưu Vĩ Hồng giơ ly rượu lên

Trịnh Hiểu Yến mắt to nháy mắt, trong khoảng thời gian ngắn, có chút không hiểu Lưu Vĩ Hồng muốn làm cái gì. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng nếu nói như vậy, Trịnh Hiểu Yến tự cũng không công nhiên làm trái lại ý hắn, cũng đành phải giơ ly rượu lên

Mọi người cụng ly, lại nói chuyện tào lao, Cổ Hiểu Lượng tự giác làm tròn tình nghĩa của người chủ, cười ha ha đứng dậy cáo từ, nói:

- Bí thư Lưu, Linh Linh, tôi còn có chút việc, tạm thời xin lỗi không tiếp được, hai vị từ từ dùng bữa… Bí thư Lưu, anh khó được đến chỗ tôi một chuyến, đêm nay, coi như là tôi đãi, dù sao cũng đừng khách khí. Nhất định phải ăn chơi cho vui, khách sạn của tôi, cũng có chút trò vui. Linh Linh, trọng trách đãi khách này thì giao cho cô đó

Nói ra, bậc lễ nghĩa của Cổ nha nội (con ông cháu cha) vẫn là rất chu đáo

Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến miệng khách khí, đứng dậy tiễn khách, vẫn đưa tới cửa, phất tay chia tay.

- Nhị thiếu gia, anh có ý gì? Thấy tôi kiếm ít tiền, không vừa mắt phải không?

Trở lại phòng riêng một lần nữa ngồi xuống, Trịnh Hiểu Yến nửa đùa nửa thật mà nói, ánh mắt to nhìn thẳng Lưu Vĩ Hồng, tràn đầy nghi vấn.

Lưu Vĩ Hồng mồi một điếu thuốc, thản nhiên nói:

- Có những loại tiền có thể kiếm lời, có loại tiền tốt nhất là đừng kiếm. Linh Linh, nếu thật sự muốn kiếm tiền, cơ hội rất nhiều, đất đai cũng rất nhiều, không nhất định phải tìm Cổ Hiểu Lượng giật dây bắc cầu

- Ôi, Nhị thiếu gia, sao tôi cảm thấy lời này khá chua. Thế nào, anh ghen tị sao?

Trịnh Hiểu Yến hì hì cười, trêu chọc nói.

Lưu Vĩ Hồng lại bắt đầu đau đầu.

Nói chuyện với Trịnh đại tiểu thư, cũng thật sự là không thể dùng lối suy nghĩ bình thường để ứng đối

Tuy nhiên chuyện này, thật sự là không thể nói đùa, lập tức Lưu Vĩ Hồng nghiêm túc nói:

- Linh Linh, cô muốn gia nhập cổ phiếu vào công ty bất động sản của Lý Hâm, tôi giúp cô đi nói, phỏng chừng vấn đề không lớn. Nhưng có một điều kiện, sau này cô tốt nhất là đừng qua lại quá mật thiết với Cổ Hiểu Lượng. Công ty bất động sản của các cô, cũng tốt nhất đừng kéo quá nhiều quan hệ với Cổ Hiểu Lượng. Còn có vị Phó Chủ tịch thành phố Quý của họ… có thể giữ khoảng cách, thì cố gắng giữ đi

- Nhị thiếu gia, anh có ý gì?

Trịnh Hiểu Yến nhướn mày, trong lòng cảnh giác

- Không có gì, tóm lại ít tiếp xúc tốt hơn, nghe tôi đi!

Lưu Vĩ Hồng nói xong, nhẹ nhàng lắc đầu, giọng điệu cũng là cực kỳ kiên quyết, còn lộ ra một chút hống hách

Trịnh Hiểu Yến không kìm lòng nổi mà gật gật đầu.

Nếu lịch sử vẫn dựa theo quỹ tích ban đầu mà diễn ra, kiếp sống nha nội của Cổ Hiểu Lượng chỉ còn lại không tới 2 năm. Lịch trình sinh mạng của vị Phó Chủ tịch thường trực thành phố kia cũng đã đi tới 2 năm cuối cùng

Trịnh Hiểu Yến tất nhiên vẫn là ít qua lại với họ thì tốt

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi