QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 896: Mơ tưởng!

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

- Phó chủ tịch thành phố Điền, nói về cách giải quyết của anh đi!

Vương Thì Hằng hai hàng lông mày chau lại, hơi mang một chút không vui mà nói

Nói thật, làm xây dựng kinh tế, toàn bộ ủy ban nhân dân thành ủy thành phố Cửu An, Vương Thì Hằng là lần đầu tiên chỉ huy. Trước kia ông đảm nhiệm Phó chủ tịch thường trực địa khu Cửu An và kiêm Phó bí thư đảng và quần chúng quản lý xây dựng kinh tế, công tác xây dựng kinh tế Cửu An, trên thực tế là ông đang quản lý, Tân Minh Lượng chỉ là có tác dụng ủng hộ sau lưng mà thôi, thật sự phát triển phương án, đều do Vương Thì Hằng chỉ huy

Sau khi đảm nhiệm bí thư thành ủy, bởi vì Chủ tịch thành phố Lục Mặc vẫn luôn tranh quyền với ông, Tân Minh Lượng lại làm cân bằng giữa hai người họ, “không thiên vị, không ỷ lại”, nhằm tránh tạo mâu thuẫn, Vương Thì Hằng chủ động “tránh nhường”, tôn trọng quyết sách của Lục Mặc và ủy ban nhân dân thành phố, đại cục kinh tế xây dựng, giao cho Lục Mặc và ủy ban nhân dân thành phố chủ trì, tinh lực chủ yếu của Vương Thì Hằng đặt trên công công tác xây dựng đảng và xây dựng đội ngũ

Nhưng điều này không thể hiện, năng lực về phương diện xây dựng kinh tế của Vương Thì Hằng đã “thoái hóa”. Nếu là bình thường, Điền Bảo Sơn nói suông như vậy, Vương Thì Hằng tất nhiên bất mãn, cũng sẽ tìm y nói chuyện riêng, hoặc là khi “nói chuyện phiếm” với Tân Minh Lượng, nhắc đến một hai câu, khiến Điền Bảo Sơn tự ngộ. Nhưng tình hình trước mắt đã vô cùng tồi tệ, sự kiện quần chúng khó mà bình ổn, tiếp tục gây chuyện, thì bí thư thành ủy như ông phải gánh họa rồi, Vương Thì Hằng tất nhiên cũng sẽ không tiếp tục cho phép Điền Bảo Sơn che giấu qua ải

Mọi người đều là người hiểu chuyện, Điền Bảo Sơn có được lợi ích của Lại Văn Siêu, thì nên giải quyết dứt khoát sự tình. Chẳng lẽ ông có được lợi ích rồi, còn muốn Vương Thì Hằng tôi phủi mông cho ông sao? Không có đạo lý này!

Vương Thì Hằng là cấp trên của Điền Bảo Sơn, không phải cấp dưới của gã!

- Được, bí thư Vương. Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta cũng đã thương lượng qua, trước mắt công nhân viên chức của nhà máy phân hóa học gây sự, chủ yếu vẫn là vấn đề tiền yên gia và tiền bồi thường, chỉ cần giải quyết vấn đề này, họ cũng sẽ không gây sự nữa

Điền Bảo Sơn tất nhiên cũng cảm giác được Vương Thì Hằng không vui, vội vàng nói

Nói vậy mới đúng chứ!

Vương Thì Hằng lơ đãng liếc nhìn Lục Mặc một cái. Điền Bảo Sơn không phải đã nói rồi, chuyện này đã trải qua ủy ban nhân dân thành phố nghiên cứu. Vương Thì Hằng muốn xem xem Lục Mặc phản ứng thế nào. Lục Mặc bưng ly trà lên uống, thần sắc bình tĩnh, đối với ánh mắt của Vương Thì Hằng nhìn như không thấy

Trong lòng của Lục Mặc, xưa nay cũng không thật sự xem Vương Thì Hằng là “lão đại”, cho nên thái độ bây giờ của gã, cũng giống như Vương Thì Hằng. Chuyện này là chuyện của Điền Bảo Sơn thì nên cho Điền Bảo Sơn đi xử lý, Lục Mặc yên tâm xem phim. Về phần sau cùng làm thế nào, còn phải xem ý của Tân Minh Lượng thế nào, lúc này cũng không vội tỏ thái độ

- Vậy, Phó chủ tịch thành phố Điền, anh nói đi, bên đầu tư, cũng chính là bên Lại Văn Siêu, bao lâu thì có thể lấy khoản tiền này ra, chi trả trước tiền yên gia và tiền bồi thường cho công nhân, nhà máy sản xuất bình thường, chuyện này mới có thể thật sự xử lý tốt

Vương Thì Hằng lập tức thu ánh mắt trở về, nhìn Điền Bảo Sơn nói

Điền Bảo Sơn trên mặt lập tức lộ ra vẻ vô cùng khó xử, nói:

- Bí thư Vương, vấn đề chính là ở đây, nhà đầu tư nói, môi trường đầu tư của Cửu An chúng ta, thực sự quá tệ, ông ấy rất không yên tâm. Bây giờ ông chi ra tiền yên gia và tiền bồi thường rồi, đến lúc đó mấy công nhân được nước lấn tới, lại đề xuất yêu cầu mới thì làm thế nào? Nhà máy trì hoãn không thể vận tác bình thường, tổn thất của ông ấy cũng rất lớn

Vương Thì Hằng không vui, nói:

- Lại Văn Siêu như vậy là có ý gì? Tiền yên gia và tiền bồi thường, đương nhiên là ông ta nên trả. Ông ta không bỏ tiền, luôn tìm cớ này cớ kia, chẳng lẽ còn muốn thành phố chúng ta phải ứng tiền cho ông ta sao?

Điền Bảo Sơn vội vàng nói:

- Thành phố ứng tiền cho ông ta, chắc chắn là không được rồi. Nhưng Lại Văn Siêu nói, bên đầu tư không chỉ một mình ông, họ là mấy cổ đông góp vốn, ông là đại diện. Bây giờ quan hệ của dân làng thôn Long Hoa và nhà máy phân hóa học tệ như vậy, mấy cổ đông khác đều rất lo lắng, không chịu tiếp tục đầu tư rồi. Mấy nhà đầu tư bọn họ thảo luận một chút, cho rằng trả tiền yên gia và tiền bồi thường cho công nhân viên chức, có thể vay tiền ngân hàng, lấy tài sản cố định của nhà máy phân hóa học đặt cọc, thành phố ra mặt liên hệ với bên ngân hàng vay số tiền này, chi trả cho công nhân viên chức, thì có thể giải quyết được vấn đề rồi

Quả thật là nói xằng bậy!

Sắc mặt của Vương Thì Hằng, đen như nhỏ giọt, câu này thiếu chút thì thốt ra ngoài miệng

Tên khốn Lại Văn Siêu, cũng quá xem trọng bản thân gã rồi, coi mấy lãnh đạo của thành phố Cửu An trở thành tên ngốc! Trước khi nhà máy phân hóa học Thanh Sơn phá sản, ước chừng còn khoảng 500 cán bộ công nhân viên chức trong biên chế, tất cả tiền yên gia và tiền bồi thường cộng lại gần mười triệu. Chiếu theo nguyên tắc phá sản bồi thường, khoản tiền này, nên ưu tiên chi trả. Sở dĩ một nhà máy lớn như nhà máy phân hóa học Thanh Sơn, cuối cùng chỉ phá giá hơn hai triệu thì bán đi, chính là bởi vì Lại Văn Siêu hứa sẽ chi trả khoản chi phí này cho công nhân viên chức. Tính toán lại, trên thực tế toàn bộ nhà máy phân hóa học Thanh Sơn là với cái giá hơn 12 triệu mà bán đi

Nhưng đây chỉ là con số trên sổ sách, cho đến nay, số tiền mà ủy ban nhân dân thành phố thật sự nhận được, chỉ có 600 ngàn. Bây giờ Lại Văn Siêu đề xuất dùng nhà máy phân hóa học Thanh Sơn đặt cọc, vay ngân hàng 10 triệu để chi trả tiền yên gia và tiền bồi thường cho công nhân viên chức, chính là hoàn toàn tay không bắt sói trắng. Khoản tiền này thật sự chuyển khoản rồi, làm không tốt Lại Văn Siêu trực tiếp ôm tiền bỏ trốn luôn. Hành vi và uy tín cá nhân của vị tiên sinh “thương gia Hồng Kông” này, cũng thật là khiến người ta khó mà kính nể

Đến lúc đó để lại một đống đổ nát lớn như vậy, bảo ủy ban nhân dân thành ủy thành phố Cửu An làm thế nào thu dọn?

Tài liệu mà Lại Văn Siêu giao nộp, Lưu Vĩ Hồng từng đem một phần bản sao giao cho Vương Thì Hằng, đối với cách suy nghĩ trong lòng của Lại Văn Siêu, Vương Thì Hằng biết rõ. Lại Văn Siêu lúc đó là muốn bán lại nhà máy phân hóa học Thanh Sơn, kiếm một khoản tiền lớn, căn bản thì không định tự mình kinh doanh. Nếu vay được tiền rồi, vậy thì ngay cả thủ tục bán lại cũng có thể miễn rồi, Lại Văn Siêu có thể trực tiếp bỏ trốn!

Biết rõ Điền Bảo Sơn đang nói xằng bậy, Vương Thì Hằng vẫn cố nén lửa giận, không bộc phát ngay tại chỗ. Trong lòng anh có biết rõ hay không là một chuyện, có cần giáp mặt vạch trần hay không, lại là một chuyện khác. Nếu như đã đưa lên hội nghị thường ủy thảo luận, đây không còn là vấn đề kinh tế thuần túy nữa, mà là một vấn đề vận tác quan trường, Vương Thì Hằng sẽ không kích động như vậy

Vương Thì Hằng mở hội nghị thường vụ để thảo luận chuyện này, mục đích rất rõ ràng. Thứ nhất, vấn đề này phải giải quyết, không thể gây sự nữa. Thứ hai, bản thân không thể cho người ta gánh họa!

Do ủy ban nhân dân thành ủy thành phố ra mặt làm công tác vay ngân hàng, chính là một họa lớn

- Chủ tịch thành phố Lục, phương án này, bên ủy ban nhân dân thành phố các anh thảo luận qua rồi sao? Anh có ý kiến gì?

Thấy Lục Mặc vẫn đang bình thản mà uống trà, Vương Thì Hằng liền lạnh lùng điểm danh của gã

Chuyện này, vốn chính là ủy ban nhân dân thành phố nên quản. Lục Mặc ông thân là chủ tịch thành phố, lại muốn không màng đến chuyện này, làm sao có chuyện tốt tiện nghi như vậy?

Lục Mặc hai hàng lông mày chau lại, có chút không vui mà nói:

- Bí thư Vương, bây giờ không phải đang mở hội nghị thường vụ thảo luận sao? Vẫn là trưng cầu ý kiến của mọi người đi, không thể chỉ nghe lời một phía

Vương Thì Hằng không chịu cho Điền Bảo Sơn gánh họa, Lục Mặc làm sao lại muốn chứ?

Ai cũng không phải kẻ ngốc!

Lục Mặc lời này nói rõ ràng, cái gọi là “lời một phía”, chính là chỉ Điền Bảo Sơn. Đây là chiêu mà Điền Bảo Sơn nghĩ ra, không liên quan đến ủy ban nhân dân thành phố, càng không phải chủ ý của Lục Mặc tôi, đừng trộn lẫn mà nghe

Vương Thì Hằng sắc mặt trầm xuống, ánh mắt đảo qua trên mặt cán bộ tham gia hội nghị, trầm giọng nói:

- Các đồng chí đều nói cách nhìn đi

Trước khi mở ra hội nghị thường vụ, Vương Thì Hằng đã tỉ mỉ suy xét qua cách xử trí của chuyện này. Khả năng cho qua rất lớn. Nhưng Vương Thì Hằng lại không cho phép xảy ra tình huống như vậy. Thực sự không được, vẫn phải chứng thực trên đầu của Điền Bảo Sơn. Vương Thì Hằng đã làm xong chuẩn bị, nếu không đưa ra được cách giải quyết ổn thỏa, thì ở hội nghị thường vụ tuyên bố, các công tác khác của Điền Bảo Sơn đều tạm thời dừng lại, tập trung tinh lực giải quyết chuyện này

Điền Bảo Sơn ông dám sau lưng giở chiêu độc, muốn làm cho Vương Thì Hằng tôi gánh họa cho ông, tôi sẽ trực tiếp trói ông trước đài!

Đương nhiên, đây chỉ là dự định xấu nhất. Cách này mà sử dụng, thì coi như triệt để đắc tội Điền Bảo Sơn, Điền Bảo Sơn không thể tránh khỏi sẽ đến gần hơn với Lục Mặc, trở thành một phe mà đối phó với Vương Thì Hằng. Nhưng hai cái hại giống nhau thì phải chọn bên nhẹ hơn, quả thật không có cao chiêu, cũng chỉ có thể như vậy rồi

Tình hình giống như Vương Thì Hằng dự đoán, mấy đồng chí khác kẻ uống nước, người xem tài liệu, giống như ai cũng không từng nghe được lời nói của bí thư Vương. Ánh mắt của Vương Thì Hằng, lần nữa liếc nhìn trên mặt của Lưu Vĩ Hồng

Không nghi ngờ, Lưu Vĩ Hồng đối với nội tình của chuyện này, còn rõ hơn Vương Thì Hằng. Vương Thì Hằng hy vọng Lưu Vĩ Hồng có thể đứng ra, phản bác ý kiến của Điền Bảo Sơn. Bởi vì Lưu Vĩ Hồng rõ ràng là hướng về mấy công nhân viên chức của nhà máy phân hóa học, một chút cũng không thích Lại Văn Siêu

Nhưng bây giờ, Lưu Vĩ Hồng dường như cũng không định lên tiếng. Trong nội tâm của Lưu Vĩ Hồng, quả thật nhìn Điền Bảo Sơn càng không thuận mắt hơn Vương Thì Hằng. Nhưng phàm chuyện gì cũng không thể quá nóng vội. Chức vụ trước mắt của Lưu Vĩ Hồng, là bí thư đảng ủy công an kiêm cục trưởng cục công an, nghiêm khắc đả kích thế lực lưu manh của Cửu An, hoàn thành chỉnh đốn thanh lý hệ thống đảng ủy công an, nhất là đối với nội bộ cục công an, tạo dựng một đội ngũ công an đủ tiêu chuẩn, cứng rắn, mới là công tác bản chức trong giai đoạn hiện nay của hắn. Lưu Vĩ Hồng không muốn “hai tuyến tác chiến”. Trước khi chỉnh đốn thanh lý và hoạt động nghiêm đánh trong nội bộ chưa được quyết định thắng lợi, ngang nhiên khơi dậy tranh chấp quyền lực của Điền Bảo Sơn thậm chí là đám người Tân Minh Lượng và Lục Mặc, can thiệp công việc xây dựng kinh tế, không hẳn là sáng suốt. Cho dù hắn đã có chứng cứ khá đầy đủ rồi, một khi ra tay, có thể bắt được Điền Bảo Sơn, nhưng vẫn phải thận trọng. Nếu do vậy mà gây thêm phiền phức, ngược lại ảnh hưởng tới “chủ nghiệp” của hắn, thì có chút mất nhiều hơn được

Tinh lực của mỗi người đều là con đường có hạn, còn phải từng bước mà đi!

Dục tốc tắc bất đạt!

Cho nên khoảng thời gian này, ngoại trừ công tác đảng ủy công an, các phương diện khác, Lưu Vĩ Hồng đều áp dụng sách lược “rung cây dọa khỉ”, trấn giữ đám người ngu xuẩn Điền Bảo Sơn, khiến họ không dám phá đám, tự mình tập trung tinh lực làm tốt đấu tranh nghiêm đánh

Thấy Lưu Vĩ Hồng cũng có ý mặc kệ không quan tâm, Vương Thì Hằng không khỏi có chút thất vọng

đọc truyện mới nhất tại .

- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, nói xem cách nghĩ của anh đi. Trước kia khi anh công tác ở Hạo Dương, đã nổi danh là kẻ mạnh xây dựng kinh tế. Khiến mọi người đều nghe xem ý kiến của anh

Chính vào lúc này, Tân Minh Lượng vẫn luôn không lên tiếng bỗng nhiên mở miệng, trực tiếp điểm danh Lưu Vĩ Hồng

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi