QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 914: Tôi cho anh uống rượu say

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Bất cứ lúc nào, Trịnh đại tiểu thư cũng luôn hào hứng phấn chấn như vậy.

Lúc từ cửa máy bay bước ra, những người khác đều có thần sắc mệt mỏi, dường như chỉ có cô là diễn viên chính duy nhất. Trịnh Hiểu Yến mặc một bộ váy liền Christian Dior. Thiết kế tuyệt đẹp, đường nét tinh tế của nó cùng với dung nhan tuyệt trần của cô hợp lại càng đẹp hơn gấp bội.

Nhìn thấy, Lưu Vĩ Hồng và Lý Hâm đứng trước chiếc xe Audi, Trịnh đại tiểu thư khẽ nhếch mép, xem ra cũng khá vừa lòng. Cậu Hai Lưu rõ là có hiểu biết, cũng chú ý đến lúc nên nghiêm túc, phải giữ thể diện cho Trịnh đại tiểu thư.

Theo sát Trịnh Hiểu Yến là hai cô gái phong thái đoan trang nhã nhặn. Đó là vợ của Mạc Ngôn, Thiên Vũ Mao và em gái y là Mạc Sầu. Thiên Vũ Mao ăn mặc có vẻ rất chững chạc, đây cũng là thói quen hình thành từ nhiều năm làm việc trong quan trường. Bản thân Thiên Vũ Mao cũng là cán bộ chính phủ. Chức vụ hiện nay của cô vẫn là Chánh văn phòng ban Khoa học kỹ thuật Khu ủy khu Hỏa Cự. Nhưng cô đã không đi làm một thời gian, vẫn còn đang vất vả khiếu kiện. Mạc Sầu trẻ hơn Thiên Vũ Mao đến mười tuổi, cách ăn mặc tự nhiên rất khác biệt. Cô ấy mặc tây phục với áo len cao cổ, là người đẹp thành phần trí thức đô thị điển hình. Theo tin tức Lưu Vĩ Hồng có được, Mạc Sầu tốt nghiệp Đại học pháp luật Bắc Kinh, hiện đang đi làm ở Trung tâm trợ giúp pháp lý Đông Thành ở Bắc Kinh, cũng là cán bộ chính phủ.

Thấy Trịnh Hiểu Yến bước xuống thang, Lưu Vĩ Hồng và Lý Hâm liền mỉm cười tiếp đón.

- Cảm ơn giám đốc Lý bận trăm công nhìn việc vẫn tới đón tiếp cô gái nhỏ này, Trịnh Hiểu Yến vô cùng vinh hạnh.

Trịnh Hiểu Yến nghiêm trang, bắt tay Lý Hâm, khách sáo nói.

Lý Hâm cười ha hả, nói:

- Linh Linh, cô không có thành kiến với tôi chứ? Nếu có thì cứ việc nói rõ, đừng tránh né nha!

Trịnh Hiểu Yến bèn cười khanh khách ra tiếng. Trong khoảng thời gian này, Lý Hâm khuếch trương ở Bắc Kinh, đã trở thành bạn làm ăn của Trịnh Hiểu Yến. Hai người rất hợp nhau. Lý Hâm vốn là cao thủ xã giao, rất khéo léo, quan hệ với người khác rất giỏi. Trịnh Hiểu Yến lại thích làm chị hai, nên rất quý Lý Hâm.

- Cậu Hai, nể mặt quá, cám ơn nha.

Lúc đến Lưu Vĩ Hồng, lễ ra mắt của Trịnh Hiểu Yến lại khác hẳn. Cô ta vươn tay thật dài, ôm lấy Lưu Vĩ Hồng xem như lễ gặp mặt. Trong phút chốc, trong phút chốc ôm vào ngực ấy, một làn hương thơm thổi vào mũi.

Da mặt Cậu hai vốn rất dày, nhưng ngay trước mặt Mao Thiên Vũ và Mạc Sầu lại bị Trịnh đại tiểu thư ôm chặt lấy, mặt dày của hắn cũng hơi ửng đỏ. Trịnh Hiểu Yến lại ôm chặt lấy hắn như báu vật cả đời.

Nhiều hành khách cùng chuyến bay liếc nhìn họ, lộ vẻ vô cùng hâm mộ. Vừa rồi, lúc trên máy bay, Trịnh đại tiểu thư đã khiến không ít người phải sáng mắt. Năm 93, người có thể di chuyển bằng máy bay cơ bản đều là những người có kiến thức rộng rãi, nhưng vẫy hiếm khi nhìn thấy được một cô gái bạt cây nhổ cỏ xinh đẹp mỹ lệ như Trịnh Hiểu Yến.

Chàng trai đến đón cô ấy đúng là có phúc bằng trời.

Trong lúc này, Bí thư Lưu cũng không dám mở miệng ba hoa với Chủ niệm Trịnh. Dù thế nào, trước mặt vợ và em của Mạc Ngôn, hắn cũng phải giữ gìn hình ảnh Thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an tôn nghiêm một chút. Hắn chỉ có thể mỉm cười, nhẹ nhàng ôm Mã Hiểu Yến, rồi bước ngay về phía sau nửa bước, rời khỏi vòng tay mềm mại ấm áp của Mã Hiểu Yến.

Trịnh Hiểu Yến cười hì hì, làm mặt quỷ với Lưu Vĩ Hồng, dường như chế giễu cậu hai Lưu đang ra vẻ ông cụ non.

Chuyện này làm không được đâu.

Tính cách Lưu Vĩ Hồng thoải mái, thoáng vô cùng, dù cho là quan thì cũng như thế.

Đầu Bí thư Lưu lại muốn nổ tung. Xem ra Trịnh Hiểu Yến hộ tống Thiên Vũ Mao và Mạc Sầu đến Sở Nam chẳng phải là ý hay. Nhưng lúc này chuyện đã rồi, Bí thư Lưu có muốn đổi ý cũng không kịp nữa.

- Bí thư Lưu, xin chào!

Đợi sau khi Trịnh Hiểu Yến và Lưu Vĩ Hồng chào hỏi xong, Thiên Vũ Mao tiến lên vài bước, lễ phép bắt tay Lưu Vĩ Hồng.

- Xin chào Chủ nhiệm Thiên.

Mạc Sầu tò mò đánh giá Lưu Vĩ Hồng. Trong khoảng thời gian này ở Bắc Kinh, không ít lần cô nghe được tên Lưu Vĩ Hồng từ miệng Trịnh Hiểu Yến, cũng biết Lưu Vĩ Hồng là con nhà quyền quý nổi tiếng ở Bắc Kinh, tuổi còn rất trẻ. Nhưng thật sự không ngờ, hắn lại trẻ đến như thế. Ánh dương quang rạng rỡ này không giống với hình ảnh một vị quan lớn mà cô đã hình dung, thật ra giống với bạn học đại học của cô hơn nhiều.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại thật sự lại là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Cửu An.

- Xin chào Bí thư Lưu!

Mạc Sầu nén kinh ngạc vào lòng, rất lễ phép bắt tay Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu nói:

- Xin chào, Mạc Sầu. Đã nghe Mạc Ngôn nhắc đến cô, là sinh viên cao học ở Đại học Pháp luật Bắc Kinh, Mạc Ngôn vẫn rất tự hào về cô.

Mạc Sầu ngạc nhiên mừng rỡ nói:

- Bí thư Lưu, anh đã gặp anh tôi rồi sao? Anh ấy có khỏe không?

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Sức khỏe cũng không tệ lắm.

Hiện giờ Mạc Ngôn còn chưa thật sự khỏe lắm, Lưu Vĩ Hồng cũng chỉ có thể nói được như vậy.

Mạc Sầu lập tức nói:

- Cảm ơn anh, Bí thư Lưu đã quan tâm. Bí thư Lưu, tôi có thể gặp anh tôi ngay không? Đã lâu rồi tôi chưa được gặp anh ấy.

Nói xong, Mạc Sầu có chút thương cảm.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Đương nhiên cô có thể đi gặp anh cô, nhưng cũng không phải là ngay lập tức. Trước tiên cô nghỉ một buổi tối ở Đại Ninh đã, ngày mai mới đi Cửu An.

- À, tốt, tôi cũng không vội gì.

Trịnh Hiểu Yến cười khẩy.

- Cái cô bé Mạc Sầu ngốc nghếch này, cán bộ lãnh đạo đều là động vật máu lạnh, sao có thể hiểu được tâm tình của cô chứ.

Lý Hâm không khỏi mỉm cười. Thiên Vũ Mao và Mạc Sầu không nói nên lời, Bí thư Lưu cũng chỉ có thể cười khổ thôi. Dường như Trịnh đại tiểu thư đã đem chuyện tấn công Bí thư Lưu thành niềm vui rồi.

- Đi thôi, cậu hai, mời tôi ăn món gì ngon ngon được không?

Trịnh Hiểu Yến cười hì hì hỏi.

- Thức ăn Sở Nam.

- Ha ha, tôi biết anh không có ý tốt mà. Định dùng món cay đối phó tôi phải không? Không sao, tiểu thư đây đã có chuẩn bị. Nếu anh dám cho tôi ăn cay, tôi sẽ cho anh say rượu chết luôn.

Gương mặt nhỏ nhắn của Trịnh Hiểu Yến hất lên, hung dữ nói.

Trống ngực cậu hai Lưu đập thình thình, không dám trả lời. Nghe đồn, Trịnh đại tiểu thư là người giỏi rượu, được gọi là ngàn chén không say, càng uống càng hăng, hơn cả Kiều Phong. Không cần biết lời đồn có thật hay không, ít nhất cậu hai Lưu cũng không định kiểm chứng.

Lý Hâm cười, lắc đầu. Anh ta cũng đã biết được tính tình của Trịnh Hiểu Yến từ lâu, chỉ không biết Lưu Vĩ Hồng đã làm chuyện “không có tính người” gì với cô ấy mà khiến Trịnh Hiểu Yến cứ nhắm vào Lưu Vĩ Hồng suốt. Có thể thấy Bí thư Lưu kinh ngạc, là bạn tốt của hắn, Lý Hâm phải ra mặt giải vây.

- Đi thôi Linh Linh, đừng trêu hắn nữa, có người khác nữa mà. Cô đừng thấy hắn không buồn lên tiếng, nếu thật sự làm hắn tức giận thì quả là phiền toái lớn. Nếu tôi là cô thì sẽ không gây sự với người như thế.

Lý Hâm cười nói, xem như giữ chút thể diện cho anh em.

- Thật sao? Tôi thật là muốn xem thử bản lĩnh của hắn một chút.

Miệng mồm Trịnh đại tiểu thư không chịu thua nhưng cũng không “truy cùng đuổi tận” Lưu Vĩ Hồng nữa. Cô mở cửa xe Audi, kêu Thiên Vũ Mao và Mạc Sầu lên ngồi. Dù sao cũng nhất định phải nể mặt Lý Hâm. Trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, công ty bất động sản do họ góp vốn sẽ thấy được hiệu quả. Đợi đến lúc có lợi nhuận thì Trịnh đại tiểu thư có thể được chia một số tiền lớn.

Bí thư Lưu không nói một lời, lên ngồi ghế lái phụ.

Lý Hâm tự lái xe. Chiếc Audi lớn chạy thẳng về câu lạ bộ Duy Đức.

Lý Hâm vốn là đại cổ đông đầu tiên của Câu lạc bộ Duy Đức, nhưng đến nay thì anh ta đã nhượng hết cổ phần ra ngoài rồi. Tỉnh Sở Nam lắm kẻ có tiền. Một phần cổ phần trong đó nhượng cho Đường Thu Diệp, tất nhiên cũng do Lưu Vĩ Hồng trung gian. Đường Thu Diệp mua cổ phần của Câu lạc bộ Duy Đức chủ yếu là một động tác đầu tư làm tăng giá trị tài sản, bình thường cũng không đến câu lạc bộ. Nhưng Lưu Vĩ Hồng nghĩ đến việc kinh doanh của Đường Thu Diệp ngày càng lớn, ở Đại Ninh cũng nên có điểm dừng chân. Sau này, Đường Thu Diệp có thật sự gia thập vào tầng lớp thượng lưu của Sở Nam, nó sẽ rất có giá trị đối với việc nâng cao bản thân cô.

Muốn gia nhập vào giới kinh doanh và tầng lớp thượng lưu ở Sở Nam, trước mắt, câu lạc bô Duy Đức là con đường ngắn nhất.

Xe chạy vào bờ Sở Giang trong câu lạc bộ Duy Đức, hai hàng cây thấp thoáng dọc đường đi, phong cảnh đẹp như tranh. Trịnh Hiểu Yến liền chậc lưỡi tán dương:

- Anh Lý, câu lạc bộ này rất thú vị, không hề kém cạnh mấy câu lạc bộ ở Bắc Kinh.

Lý Hâm mỉm cười nói:

- Chỉ nói về thời gian thành lập, câu lạc bộ này có thể còn có sớm hơn mấy câu lạc bộ ở Bắc Kinh.

Trong trí nhớ về kiếp sau của Lưu Vĩ Hồng, câu lạc bộ tư nhân thật sự trong nước, bắt đầu chính là Câu lạc bộ Phú hào ở Giang Khẩu kia. Câu lạc bộ kế tiếp đó là Duy Đức, có thể xem như là cựu chiến binh trong các câu lạc bộ tư nhân. Có thể về mặt vị trí, mức độ xa hoa thì không thể so được với các câu lạc bộ ở Bắc Kinh, nhưng về mặt quản lý thì không hề kém, thậm chí còn hơn.

Trịnh Hiểu Yến cười gật đầu.

Lý Hâm dừng xe ở trước một ngôi biệt thự độc lập bên bờ sông, nói:

- Linh Linh, các vị nghỉ ngơi ở đây trước sau đó đến hội sở ăn cơm. Cũng có thể gọi cơm đến biệt thự an, nhưng không tưng bừng như ở đó đâu.

Trịnh Hiểu Yến vừa đánh giá ngôi biệt thự, vừa hài lòng nói:

- Tôi cảm thấy đến hội sở tốt hơn.

Trịnh đại tiểu thư rất thích náo nhiệt. Mấy người nấp trong biệt thự ăn cơm, chắc là rất buồn bực.

- Tôi cũng nghĩ như vậy. Mời!

Lý Hâm mỉm cười mời.

Thiên Vũ Mao và Mạc Sầu lần đầu tiên bước vào một câu lạc bộ tư nhân xa xỉ như vậy, sớm đã bị phong cảnh tao nhã, tiện nghi xa hoa và từng phong cách khác nhau của câu lạc bộ làm choáng ngợp.

- Thật sa đọa!

Mạc Sầu bị ma đưa quỷ khiến đột nhiên lại thốt ra một câu.

Lưu Vĩ Hồng và Lý Hâm cũng ngơ ngác nhìn nhau.

Thiên Vũ Mao vội vàng khẽ kéo tay áo Mạc Sầu, liên tục ra hiệu với cô ta. Chủ nhân đã nhiệt tình khoản đãi, Mạc Sầu nói như vậy thật là không biết điều.

Trịnh đại tiểu thư cười ha hả, nắm chặt tay Mạc Sầu nói:

- Mạc Sầu, cái tính này của em phải sửa đi. Chị nói với em, sa đọa là chuyện của đàn ông, không dính líu gì đến phụ nữ chúng ta. Phụ nữ hả, hẳn từ nhỏ đã phải được hưởng thụ. Bằng không, trên thế giới này còn cần đàn ông làm gì? Tìm chỗ nào mát mẻ chơi thôi!

Người ta có chủ nghĩa đại nam tử, vị này cũng có chủ nghĩa vì phụ nữ điển hình.

Vậy mà cô còn luôn miệng tự xưng là cô gái nhỏ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi