QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 923: Dự án phân phối lại quyền lực

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Đôi mày đang nhíu chặt của Lưu Vĩ Hồng giãn ra, nói:

- Về mặt này thật ra cũng không có nhiều điều tiếng lắm. Theo tình hình trước mắt, Tân Minh Lượng không phải kẻ tham lam, có rất ít tin tức xấu về y trên phương diện kinh tế.

Thật ra Tân Minh Lượng ít nhất cũng là một trong những người có sức ngang ngược bá đạo.

Tân Minh Lượng một tay che trời ở Cửu An, uy phong lẫm lẫm. Nhiều năm như vậy, không phải chưa từng có vấn đề cán bộ phản ánh về y. Nhưng phần lớn là tập trung về tác phong hống hách của y, còn về mặt kinh tế quả là ít thấy. Còn thói quen gia trưởng độc đoán của y, thì trong quan trường những năm 90 là rất bình thường. Rất nhiều cán bộ lãnh đạo lạc hậu cũng có thói quen như thế.

Tân Minh Lượng cảm thấy chỉ cần bản thân mình không tham lam, bọn bây sao làm khó dễ được tao?

Sự thật chứng minh, suy nghĩ này của Tân Minh Lượng cũng không có gì quá đáng, không thì hiện tại y cũng không phây phây như vậy.

Lý Dật Phong chậm rãi hỏi:

- Nghe nói Tân Minh Lượng thích sưu tập con dấu, có chuyện thế không?

Lưu Vĩ Hồng liếc Lý Dật Phong, trong lòng than thầm. Lãnh đạo cao cấp ở tỉnh quả là không đơn giản. Tuy Lý Dật Phong chỉ hỏi những chuyện cơ bản ở Cửu An, nhưng chuyện Tân Minh Lượng thích sưu tầm con dấu ông ta cũng biết rõ như lòng bàn tay. Toàn bộ đại cục ở tỉnh, các lãnh đạo chủ chốt lại hiểu rõ về một người.

- Dạ đúng vậy, bác Lý. Tân Minh Lượng quả thật là có sở thích này. Vài cán bộ biết được sở thích này của y, thường xuyên đưa những con dấu hiếm hoặc là những bản khắc đáng giá cho y. Nhưng Tân Minh Lượng đều làm giấy mượn, nói rõ là mượn tạm để xem, đến lúc nào đó sẽ trả về. Nghe nói là Tân Minh Lượng thật sự làm như thế. Sau khi y xem được một thời gian rồi sẽ trả con dấu lại. Đương nhiên, trong nhà cũng có giữ lại một ít, bình thường đã trả tiền cả rồi.

Lưu Vĩ Hồng nói rõ những điều mình biết.

Lý Hâm cười nói:

- Tân Minh Lượng khá cẩn thận.

Lưu Vĩ Hồng gật đầu.

Tân Minh Lượng có thể đứng vững ở Cửu An đến ba mươi năm, nhất định có chỗ hơn người. Đặc điểm của người này là tham quyền lực rất nặng. Nói theo ví von một chút, Tân Minh Lượng yêu giang sơn nhưng không thích tiền tài.

Theo một vài quy tắc bất thành văn trong thể chế hiện nay, người như Tân Minh Lượng, có thể nghĩ ra biện pháp cướp quyền của y, nhưng để thực thi biện pháp thì rất khó tìm được thời điểm thích hợp.

Đối với cán bộ lão thành ở chức vụ cao đã nhiều năm, bất luận là thi hành biện pháp nào đều phải vô cùng cẩn thận, nhất định phải có đủ lý do để kẻ dưới phục tùng.

Lý Dật Phong nâng chén trà lên uống một ngụm, hỏi:

- Vĩ Hồng, nghe nói cháu đến nhà giam thứ năm thăm Mạc Ngôn hả?

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Dạ, cách đây không lâu cháu có đi gặp anh ấy. Vụ án của anh ấy cháu cho rằng có vài điểm đáng ngờ. Cháu biết rằng, anh ấy viết mấy lưu ý cho người khác, chủ ý chỉ là yêu cầu trong lúc thành phố Cửu An đang tuyển cử, cam đoan quán triệt ý đồ của tổ chức Đảng cấp trên, khiến cho người tuyển cử được thuận lợi.

- Anh ấy không có ý phá hoại tuyển cử. Ứng cử viên Tào Thái Nguyên được tuyển vào vị trí phó Chủ tịch khu Hỏa Cự cũng là do tổ chức đề cử, chỉ có điều là người mới nên các đại biểu khác không quen thuộc với anh ta. Vì thế Mạc Ngôn mới viết mấy lưu ý kia cho Chủ nhiệm Hội nghị Thường vụ Hội đồng nhân dân khu Hỏa Cự, để ông ta tuyên truyền thêm cho Tài Thái Nguyên, để Tào Thái Nguyên tiếp xúc với những đại biểu khác, có thêm hiểu biết.

Đây chính thực là tận cùng của vụ án Mạc Ngôn phá hoại tuyển cử. Năm trước, địa khu Cửu An đổi thành thành phố. Thị xã cấp huyện Cửu An được chia thành hai khu, khu Hỏa Cự và khu Ngân Yến, lần đầu tiên họp Hội đồng nhân dân sẽ tiến hành tuyển cử, điều Tào Thái Nguyên làm phó Chủ tịch khu Hỏa Cự. Tào Thái Nguyên vốn là cán bộ cấp dưới của văn phòng Tỉnh ủy, trước kia quan hệ với Mạc Ngôn cũng không tồi. Trước khi tuyển cử đã có lời đồn, nói là đại biểu khu Hỏa Cự, không định tuyển Tào Thái Nguyên mà muốn chọn một cán bộ khác. Đây thật ra cũng là một loại “cảnh cáo” với Mạc Ngôn. Vì Mạc Ngôn không chịu “theo phe”, dũng cảm đối nghịch với Tân Minh Lượng, phản đối việc Tân Minh Lượng đưa em vợ y là Hàn Kim Tỏa vào làm giám đốc nhà máy cơ giới Sở Giang, đắc tội với Tân Minh Lượng. Có người cho Mạc Ngôn thấy chút màu sắc.

Lời đồn này rốt cuộc là thật hay giả hiện giờ không thể khảo chứng được. Vì Tào Thái Nguyên đã được tuyển làm phó Chủ tịch khu Hỏa Cự. Trong quá trình này, Mạc Ngôn viết mẩu giấy lưu ý kia.

Lúc ấy không có chuyện gì, không ai nhớ đến việc này. Ai ngờ, qua mấy tháng sau, có người lấy mẩu giấy lưu ý kia làm lớn chuyện, rốt cuộc gán cho Mạc Ngôn tội phá hoại tuyển cử, phán án tù bảy năm.

Đây cũng là vì Mạc Ngôn rất chính trực, về mặt kinh tế, không làm ra vấn đề gì khiến có thể bị bắt. Tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh xuống, bị Mạc Ngôn cứng rắn tiễn về. Cuối cùng, không cần tìm manh mối nữa, vin vào mẩu giấy lưu ý, bắt giữ Mạc Ngôn.

Nếu nghiêm túc dựa vào quy chế tuyển cử, Mạc Ngôn làm như vậy, miễn cưỡng cũng có thể cho là phá hoại tuyển cử. Dù sao mẩu giấy đó là do anh viết tay, không phải ngụy tạo.

Nhưng căn cứ vào hoàn cảnh tuyển cử cả nước lúc này mà nói, Mạc Ngôn làm như vậy thật sự không có gì đáng trách. Bất luận một lần tuyển cử nào, lãnh đạo cấp trên cũng phải yêu cầu thêm lần nữa, phải quán triệt ý đồ tổ chức, sở chứng tuyển cử đúng người. Mạc Ngôn làm Bí thư Khu ủy khu Hỏa Cự, yêu cần Hội đồng nhân dân trong lúc tuyển cử phải quán triệt ý đồ cũng là động tác thông thường. Điểm duy nhất không ổn chính là mẩu giấy kia, giấy trắng mực đen, để lại vật chứng.

Dùng lý do như vậy để bắt Mạc Ngôn cũng xem như là bất đắc dĩ. Trên thực tế đây là phá hỏng nguyên tắc. Đồng thời, bảo đảm quán triệt ý đồ của tổ chức Đảng cấp trên tất nhiên là một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất của Bí thư Đảng ủy địa phương. Nếu không thể thực hiện đúng ý đồ tổ chức, nhất định sẽ có vấn đề lớn, Bí thư Đảng ủy sẽ bị trách phạt nghiêm khắc, sẽ bị nghi ngờ về khả năng nắm giữ quyền lực trong tay. Hình phạt bảy năm của Khu ủy chẳng phải là mở ra một tiền lệ cực kỳ ác nghiệt sao?

Nhưng trong quan trường, điều họ gọi là quan lớn một bậc sẽ đè chết người chính là ý này.

Lãnh đạo cấp trên hạ quyết tâm phải xử lý anh, luôn có thể tìm được lý do.

- Bác Lý, vụ án Mạc Ngôn này nhất định phải sửa lại án xử sai. Cán bộ như Mạc Ngôn rất ít, có thể nói là lông phượng, sừng kỳ lân. Nếu cán bộ như vậy mà lại có kết cục thế kia, không khí đội ngũ cán bộ Cửu An sẽ bị phá hư. Ngoại trừ đám người vô nguyên tắc nịnh nọt bợ đỡ cấp trên thì sẽ không còn ai nữa. Nếu án Mạc Ngôn không sửa được, thì việc xây dựng đội ngũ cán bộ ở Cửu An đừng nói đến chuyện sửa đổi tận gốc.

Lưu Vĩ Hồng ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói.

Lý Dật Phong khẽ mỉm cười, hơi chế giễu một chút:

- Bí thư Lưu đã hạ quyết tâm, còn ai có thể cản được cháu? Nguyên khối Đảng ủy Công an này do cháu chủ quản mà.

Lưu Vĩ Hồng và Lý Hâm đều cười.

Lý Hâm mỉm cười nói:

- Dùng lại Mạc Ngôn lần nữa cũng tốt. Đây cũng là một cách dùng chong chóng đo chiều gió rất rõ ràng.

Lời này của Lý Hâm cũng rất thú vị.

Lưu Vĩ Hồng đã quyết định gây chiến ở Cửu An, Bùi Võ Quân đã tỏ thái độ ủng hộ, Lâm Khải Hàng chắc chắn cũng sẽ ủng hộ, còn Lý Dật Phong lại càng không có lý do để phản đối. Căn cứ theo mô tả của Lưu Vĩ Hồng vừa rồi, một khi bắt đầu tổng tiến công, ít nhất cũng phải lôi ra hai vị thường vụ Thành ủy Điền Bảo Sơn và Bành Tông Minh. Điền Bảo Sơn và Bành Tông Minh đều là tay chân tâm phúc của Tân Minh Lượng. Bắt hai gã này là giáng một đòn trí mạng cho Tân Minh Lượng. Hơn nữa, Mạc Ngôn được phục chức, mạng lưới quan hệ mà Tân Minh Lượng đã dày công gây dựng ở Cửu An nhiều năm qua lập tức sẽ sụp đổ.

Đêm nay Lưu Vĩ Hồng đến thăm Lý Dật Phong, nói trắng ra là để thương lượng về việc phân phối lại quyền lực ở thành phố Cửu An sau thời đại Tân Minh Lượng. Không nghi ngờ gì, Mạc Ngôn sẽ thay thế vị trí của Điền Bảo Sơn hoặc Bành Tông Minh, cũng là đồng minh tin cậy nhất của Lưu Vĩ Hồng trong bộ máy Thành ủy Cửu An.

Lưu Vĩ Hồng đến Cửu An quả là đơn thương độc mã, nhưng tình hình như thế không thể nào kéo dài được. Phân phối lại quyền lực, thân là đại tướng chủ công, sao Lưu Vĩ Hồng lại có thể trắng tay, không thu hoạch được gì?

Thiên hạ không có đạo lý này.

Lâm Khải Hàng cũng không thể làm được chuyện như vậy.

Nếu còn dính dáng đến các thành viên khác trong bộ máy Thành ủy hay Ủy ban nhân dân thành phố, việc sắp xếp nhân sự như thế nào tất nhiên do Lý Dật Phong và Lâm Khải Hàng “cò kè, mặc cả”.

Tóm lại, trận giao tranh này lớn bao nhiêu!

Lưu Vĩ Hồng đều tranh thủ đạt được lợi ích lớn nhất.

Lý Dật Phong lại uống một ngụm trà, tiện tay rút một điếu thuốc, tựa vào sô pha, suy nghĩ một lúc. Lưu Vĩ Hồng và Lý Hâm đưa mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng, tránh quấy rầy Lý Dật Phong suy nghĩ.

Hút được nửa điếu thuốc, Lý Dật Phong chậm rãi hỏi:

- Vĩ Hồng, cháu thấy thời cơ chín muồi chưa?

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên đáp:

- Bác Lý, thời cơ không phải là tốt nhất chứ đừng nói tới chín muồi. Nhưng xem tình hình thực tế thì phải ra tay rồi. Kéo dài hơn nữa rất bất lợi. Có lẽ là hơi vội vàng, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn đâu.

Lý Dật Phong cười nói:

- Vội vàng một chút thì vội vàng một chút. Nếu đánh giặc, từ xưa đến nay, chưa bao giờ có thể chắc thắng 100%.

Lưu Vĩ Hồng liền gật đầu mỉm cười.

Không thể nghi ngờ, Lý Dật Phong đã đồng ý với đề xuất của hắn, chuẩn bị tổng tiến công ở Cửu An.

Lý Dật Phong lại hỏi:

- Tình hình nhà máy phân hóa học Thanh Sơn, cháu có ý kiến gì không?

Nhớ rõ Lý Hâm và Lưu Vĩ Hồng từng nói, tình hình nhà máy phân hóa học Thanh Sơn không phải là trường hợp cá biệt trong tỉnh. Thân là Chủ tịch Tỉnh, Lý Dật Phong rất tức giận về việc này.

Lưu Vĩ Hồng liền ngưng cười, nghiêm trang nói:

- Bác Lý, cháu đề nghị làm án điển hình. Mượn đầu Điền Bảo Sơn tế cờ. Có những lúc, không nặng tay, thì không uy hiếp được mấy tên chộn rộn muốn ngóc đầu dậy.

Lý Dật Phong khẽ mỉm cười.

Lưu Vĩ Hồng lúc nào cũng mười phần bốc đồng như thế. Chưa bao giờ hắn dễ dàng nhượng bộ các nguyên tắc trong quan trường.

Lý Hâm chen vào nói:

- Cha, con thấy đề nghị này của Vĩ Hồng rất khả thi. Giờ chỉ mới lộ ra một ít manh mối, giết gà dọa khỉ vẫn rất có tác dụng. Nếu đợi lan tràn mới xử lý, chỉ sợ là khó mà ngăn chặn được.

Lý Dật Phong gật đầu.

Lý Hâm hiểu rõ nguyên tắc tiến thoái trong quan trường. Lời nói của con trai, Lý Dật Phong nghe rất thuận tai, nếu không, đề tài đêm nay nặng nề như vậy cũng không để cho Lý Hâm tham gia thảo luận.

- Được, cứ quyết định như vậy đi. Vĩ Hồng, cháu cứ làm tốt việc của cháu, còn chuyện của y không cần lo tới.

Lý Dật Phong trầm giọng nói, trong mắt toát lên vẻ kiên quyết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi