QUAN GIA

Cục Nông nghiệp thành lập được một tháng, Lưu Vĩ Hồng đã rất cố gắng làm việc.

Công trình cung cấp rau xanh đã chính thức ra đời.

Nguyên Chủ tịch địa khu Tào Chấn Khởi cũng không coi trọng công trình này. Thứ nhất, địa khu mới được thành lập, còn có rất nhiều việc quan trọng cần phải làm. Thứ hai, Tào Chấn Khởi không ý thức được tầm quan trọng của công trình cung cấp rau xanh. Tào Chấn Khởi với tư cách là cán bộ lãnh đạo, đã trải qua rất nhiều cương vị lãnh đạo. Cho đến bây giờ chưa quản một địa phương nào mà thiếu gạo, thiếu rau xanh. Lúc ấy, cái thiếu chính là tiền. Chỉ cần có tiền thì muốn mua gì ăn lại chả được. Tào Chấn Khởi thậm chí trong lòng cho rằng, Chu Kiến Quốc đây là muốn nói chuyện giật gân, muốn hướng Lục Đại Dũng tranh công. Nguyên nhân thứ ba, cũng là nguyên nhân lớn nhất, Chu Kiến Quốc là thân tín của Lục Đại Dũng, không phải là tâm phúc của Tào Chấn Khởi. Tào Chấn Khởi không có nghĩa vụ phải giúp Chu Kiến Quốc có được chiến tích.

Nhưng không bao lâu sau, Chủ tịch địa khu Tào liền thay đổi chủ ý.

Bởi vì trong những ngày vừa qua, "tình trạng thiếu lương thực" cũng đã bắt đầu có dấu hiệu. Trong số hai mươi ngàn nhân khẩu sống xung quanh, chỉ trong một đêm, vài ngàn người đã tràn vào mua đồ ăn.

Tào Chấn Khởi lập tức ý thức được, phương án của Cục Nông nghiệp rất có tiềm năng.

Vừa vặn lúc này, Chu Kiến Quốc lại cầm một bản kế hoạch chi tiết, tự mình đến cửa báo cáo. Tào Chấn Khởi thấy đề nghị thành lập tổ lãnh đạo công trình cung cấp rau xanh thì trong lòng đã âm thầm tán thành.

Việc này nếu làm tốt, nói không chừng có thể trở thành một chiến tích không tồi.

Nếu lãnh đạo đã có nhu cầu thì hết thảy mọi việc đều dễ làm. Tào Chấn Khởi lúc này đánh nhịp, thành lập tổ lãnh đạo, tự mình đảm nhiệm chức tổ trưởng, lại chỉ định Chu Kiến Quốc làm phó tổ trưởng, phụ trách thực thi công trình này. Quỹ của công trình cung cấp rau xanh cũng được thành lập. Tào Chấn Khởi cũng rất hào phóng, một hơi phát cho quỹ năm trăm ngàn.

Nếu tính khắp cả địa khu Hạo Dương mà nói thì năm trăm ngàn không tính là nhiều. Nhưng công trình cung cấp rau xanh lúc này đã bao trùm thị xã Hạo Dương lại thành một khối và năm trăm ngàn cũng đủ để làm một việc.

Chu Kiến Quốc thấy Tào Chấn Khởi đã phê duyệt thì như mở cờ trong bụng, trong đầu thầm khen Lưu Vĩ Hồng thần kỳ.

Người thanh niên này, đầu óc của anh ta là cái gì nhỉ?

Lãnh đạo nghĩ cái gì hắn đều có thể đoán được.

Nắm trong tay bản phê chuẩn và năm trăm ngàn tiền mặt, Chu Kiến Quốc cảm thấy rất mãn nguyện. Công trình cung cấp rau xanh là do Chu Kiến Quốc ông chỉ đạo, không chạy thoát đi đâu được và công lao cũng thuộc về ông.

Tuy nhiên Chu Kiến Quốc rất tỉnh táo. Việc này chỉ mới bắt đầu, muốn có được chiến tích thì công tác thực tế không được qua loa. Chu Kiến Quốc gần như không chút do dự, đem Lưu Vĩ Hồng vào tổ lãnh đạo công trình cung cấp rau xanh, cho Lưu Vĩ Hồng chức Phó chánh văn phòng. Cục Nông nghiệp cũng có vài chức phó khác.Tổng nông nghệ sư cũng được gọi là Phó chánh văn phòng. Chỉ có Trần Sùng Tuệ và Tiếu Vi Chính là không có tên trong bảng.

Cũng may đó chỉ là một cơ cấu lâm thời, các nhân viên đều là đơn vị lâm thời điều động, không thoát ly sản xuất, cũng không đề cập đến cấp bậc và đãi ngô. Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng cũng không có gì đáng ngại.

Một tháng tiếp theo, công tác chủ yếu của Lưu Vĩ Hồng là đi theo Chu Kiến Quốc xuống nông thôn để khảo sát thực địa, xác định công trình cung cấp rau xanh tại các xã, thị trấn. Công tác văn phòng thì Lưu Vĩ Hồng tranh thủ lúc rãnh rỗi để giải quyết. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Nguyên ý của Chu Kiến Quốc là muốn Lưu Vĩ Hồng toàn tâm toàn ý vào công trình cung cấp rau xanh. Chuyện của văn phòng tạm thời giao cho Trần Sùng Tuệ quản lý. Chu Kiến Quốc thật ra là có ý tốt, lo lắng cho Lưu Vĩ Hồng vất vả.

Lưu Vĩ Hồng cười khéo léo từ chối ý tốt này.

Không thể lẫn lộn đầu đuôi được.

Công trình cung cấp rau xanh quan trọng nhưng hắn dù sao cũng là Phó chánh văn phòng của cục Nông nghiệp. Công trình này chỉ là tạm thời, nhiều nhất là hai ba tháng có thể hoạt động. Một khi đã đi vào quỹ đạo thì sự việc sẽ dễ dàng hơn, chỉ cần thỉnh thoảng đi kiểm tra một chút, chỉ điểm kỹ thuật cho dân trồng rau, giải quyết những khó khăn thực tế, không trì hoãn lâu. Đến lúc đó, công việc chủ yếu là ở cục Nông nghiệp.

Lưu Vĩ Hồng cũng không muốn Trần Sùng Tuệ cướp mất đi quyền lực, mất đi nơi sống yên ổn.

Hơn nữa, công tác hàng ngày của cục Nông nghiệp cũng không quá phức tạp. Nói trắng ra là phục vụ lãnh đạo cục. Hiện tại hắn cùng với Chu Kiến Quốc là nhân vật số một làm cùng một chỗ, công tác văn phòng tương đương với việc làm tốt hơn phân nửa.

Chỉ cần lãnh đạo vừa lòng thì công việc cũng đã được làm tốt.

Chuyện Lưu Vĩ Hồng ở phòng Trần Sùng Tuệ chống đối ông ta không biết vì sao lại truyền ra ngoài. Chu Kiến Quốc cũng nghe nói. Việc Lưu Vĩ Hồng kiên trì không chịu ủy quyền, Chu Kiến Quốc có thể lý giải. Ông cảm thấy chàng thanh niên này có thể định chủ ý, cái gì của mình thì tuyệt không dễ dàng buông tay.

Sau khi Trần Sùng Tuệ sang đây thì cũng giống như lúc trước ở trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong không nghiêm chỉnh thực hiện vị trí của mình. Nên khi nhân vật số một quyết định thì Trần Sùng Tuệ cũng sẽ nhảy ra đánh nhịp.

Ban đầu Chu Kiến Quốc còn không biết, dù sao thì trường Trung cấp Nông nghiệp cũng chỉ là một nơi nhỏ, quyền lực cũng không lớn. Trần Sùng Tuệ đi quá giới hạn một chút cũng không sao. Nhưng hiện nay đã đến cục Nông nghiệp, Trần Sùng Tuệ vẫn giữ thói quen này thì trong lòng Chu Kiến Quốc sẽ có ý kiến. E ngại mặt mũi của đồng nghiệp mình, Chu Kiến Quốc không làm lớn chuyện. Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng lập trường kiên định, không chịu thỏa hiệp với Trần Sùng Tuệ, Chu Kiến Quốc chẳng những không trách cứ, ngược lại còn ngầm khích lệ Lưu Vĩ Hồng.

Làm lãnh đạo, ai chẳng thích những cấp dưới có lập trường kiên định.

Có một nhân viên trẻ tuổi có năng lực như vậy, thỉnh thoảng đối đầu với Trần Sùng Tuệ, gián tiếp cũng là giúp cho Chu Kiến Quốc, khiến Chu Kiến Quốc có thể đứng giữa phối hợp, không cần phải mình trần ra trận, chạy đến tuyến đầu.

Muốn công khai làm bẽ mặt Trần Sùng Tuệ cũng không phải là chuyện tốt.

Là nhân vật số một, thống ngự năng lực của toàn cục là rất quan trọng. Lãnh đạo rất coi trọng việc này. Chu Kiến Quốc năm nay đã năm mươi tuổi, so với người khác thì cũng đã được coi là già, nhưng so với các lãnh đạo thì vẫn được coi là trẻ trung, khỏe mạnh. Chu Kiến Quốc lúc còn ở trường Trung cấp Nông nghiệp địa khi Thanh Phong cũng không có nhiều ý tưởng lắm.

Nếu không nói là vô dụng.

Nhưng cơ duyên xảo hợp, không ngờ lập tức nhảy ra, đảm nhận chức Cục trưởng cục Nông nghiệp địa khu, Chu Kiến Quốc ý tưởng liền nhiều lên.

Nhu cầu cần nhiều cán bộ lãnh đạo cho địa khu mới rất cấp bách.

Nếu đã chuẩn bị tốt thì ai nói không thể nâng cao thêm một bước?

Trong quá trình thực hiện công trình cung cấp rau xanh, khiến Chu Kiến Quốc tiến thêm một bước nhận thức được năng lực của Lưu Vĩ Hồng. Người thanh niên này quả thật có tầm nhìn đại cuộc rất cao. Xem xét vấn đề gì cũng đi từ góc độ của toàn cục mà suy xét. Nói một câu "mạnh như thác đổ" cũng không đủ. Hắn luôn luôn nắm bắt được bản chất của sự vật ngay lập tức.

Thật không biết làm sao hắn học được bản lĩnh này?

Đương nhiên, nếu Chu Kiến Quốc biết xuất thân của Lưu Vĩ Hồng thì cũng sẽ không kinh ngạc.

Sinh ra trong một gia đình hiển hách, vận mệnh có thể không cao, tầm mắt có thể không rộng sao? Chưa ăn qua thịt heo thì là chưa thấy heo à?

Mấy ngày nay, Lưu Vĩ Hồng từ nông thôn trở về. Mới vừa ở văn phòng ngồi xuống, còn chưa kịp triệu tập đám người Vương Tú Phượng tổ chức một cuộc họp để biết các công việc đang diễn ra thì điện thoại trên bàn đổ chuông.

- Xin chào!

Đầu dây bên kia không lên tiếng, qua hai giây mới truyền đến giọng nói sợ hãi của Đường Thu Diệp:

- Vĩ Hồng, là anh phải không?

- Thu Diệp? Là anh đây!

Hai hàng chân mày Lưu Vĩ Hồng hơi nhướng lên.

Đầu dây bên kia rõ ràng là một tiếng thở phào nhẹ nhõm, sau đó truyền đến tiếng khóc nức nở của Đường Thu Diệp.

Đường Thu Diệp cứ khóc khiến cho Lưu Vĩ Hồng phát lo, sợ cô lại bị oan khuất nào đó, nên không ngừng hỏi han:

- Thu Diệp, chuyện gì vậy? Em bị bắt nạt à? Đừng khóc nữa.

- Không...không ai bắt nạt em. Em hiện nay đang ở Hạo Dương.

Đường Thu Diệp vừa khóc vừa nói một câu khiến Lưu Vĩ giật mình.

- Em đang ở Hạo Dương? Em đến khi nào? Em đang ở chỗ nào?

Lưu Vĩ Hồng liên tiếp hỏi.

Đường Thu Diệp hiển nhiên bị những câu hỏi dồn dập của Lưu Vĩ Hồng làm cho muốn hồ đồ, sửng sốt một chút rồi mới nói:

- Em đang ở nhà khách Lam Thiên ở bến xe.

- Được, em cứ ở đó. Anh lập tức đến ngay.

Lưu Vĩ Hồng lập tức quyết định.

Mấy ngày nay, vì công việc bù đầu, Lưu Vĩ Hồng không liên lạc với ai, chỉ gọi một cuộc điện thoại về nhà khiến cho Lâm Mỹ Như rất bất mãn. Đường Thu Diệp thì lại càng lười thăm hỏi. Hiện tại, Đường Thu Diệp đã đến Hạo Dương, Lưu Vĩ Hồng làm sao mà kềm chế được, tự nhiên phải lập tức lên đường.

Đường Thu Diệp mà không gọi điện thoại, Lưu Vĩ Hồng còn không biết khi nào mới gọi cho cô ấy. Nay hắn thầm nghĩ muốn nhìn thấy Đường Thu Diệp sớm một giây.

Lưu Vĩ Hồng rất hiểu bản thân mình. Đường Thu Diệp trong lòng hắn chiếm một vị trí rất quan trọng. Đó cũng chưa hẳn là quan hệ nam nữ.

Thị xã Hạo Dương không lớn, Lưu Vĩ Hồng lái xe ô tô, chưa đến mười phút thì đã đến nhà khách Lam Thiên.

Nhà khách này quả xứng với cái tên. Điều kiện ở rất qua loa. Bề ngoài rất bình thường. Cho dù ở bến xe thì cũng không được tính là nhà khách sang trọng.

Chuyện này cũng không thể trách được, một nơi nhỏ như vậy thì làm sao mà có khách sạn tốt.

Đường Thu Diệp đang ở phòng 305, cửa phòng khép hờ. Lưu Vĩ Hồng theo thói quen gõ cửa trước, cánh cửa liền mở ra. Lưu Vĩ Hồng tiến vào, sau đó là mắt tối sầm lại, một thân hình đẫy đà, mềm mại áp sát vào thân hình của hắn.

Đường Thu Diệp ôm Lưu Vĩ Hồng thật chặt, ghé mặt vào bả vai của hắn mà khóc nức nở.

Lưu Vĩ Hồng cũng ôm chặt lấy Đường Thu Diệp, nhẹ nhàng vuốt lưng của cô, dịu dàng an ủi.

Sau đó, Lưu Vĩ Hồng kéo Đường Thu Diệp ngồi lên giường, bắt đầu quan sát cô.

Một tháng không gặp, Đường Thu Diệp trông có vẻ gầy hơn. Tuy nhiên trông vẫn còn khỏe mạnh.

Đường Thu Diệp bị hắn nhìn nên có phần ngượng ngùng, cắn môi, cúi đầu, gương mặt đỏ ửng, khóe miệng lộ ra nụ cười thật tươi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi