QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 963: Bom tấn

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Đêm trước giao thừa Tết âm lịch năm 94.

Thành phố Kinh Hoa của tỉnh Giang Nam, trong biệt thự số một của khu đại viện, phong cảnh tuyệt trần, hoàn cảnh u tĩnh, phòng khách mở rộng cửa, trong đó vẳng ra tiếng cười đùa.

Cả gia đình Trung tướng Lưu Thành Gia, tư lệnh quân khu Đông Nam, quây quần ăn bữa cơm tất niên.

Bàn ăn trong phòng ăn là bàn tròn. Đó là do Lâm Mỹ Như cố ý chọn lựa. Vây quanh bàn tròn ăn cơm càng có thêm cảm giác ấm áp.

Giao thừa, Lưu Thành Gia còn mặc quân phục, quân hàm sáng chói rực rỡ. Vì ông vừa mới tham gia cuộc họp chúc Tết ở quân khu mới xong, vội vã về nhà, cùng người thân ăn bữa cơm đoàn viên, rồi còn phải ra ngoài, đi thăm hỏi các cán bộ chiến sĩ cơ sở.

Làm cán bộ lãnh đạo chủ chốt, dù là ở quân đội hay địa phương, trong Tết âm lịch đều vô cùng bận rộn.

Lưu Thành Gia vốn cũng không định vội vàng chạy tới chạy lui như vậy, nhưng quan trọng là người thân đều đã đến thành phố Kinh Hoa cả rồi. Con gái Lưu Hoa Anh còn dẫn bạn trai về nhà nữa, Lưu Thành Gia nhất định phải cho người ta thể diện.

Chuyện này cũng rất tốt. Tư lệnh viên Lưu nể tình người bạn trai này, hơn nữa nghe nói là người quen của Lưu Vĩ Hồng, cháu nội của ông Đổng, một vị “khai quốc công thần”, con của Đổng Triều Dương, tư lệnh không quân quân khu phía nam, tên là Đổng Vĩ.

Ngoài ra, mở đầu chuyện tình cảm giữa Lưu Hoa Anh và Đổng Vĩ không có lãng mạn gì, là do có người tác hợp. Đều là thế gia quyền quý, hai đứa cũng đã trưởng thành, tự nhiên có người sốt sắng giới thiệu đối tượng cho chúng. ông Đổng và ông Lưu là đồng hương, Lưu Thành Gia và Đổng Triều Dương đều đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong quân đội, đều mang quân hàm Trung tướng, gia thế hai nhà vô cùng môn đăng hộ đối. Đổng Vĩ lại lớn hơn Lưu Hoa Anh một tuổi, tuổi tác cũng rất thích hợp. Người ta nhiệt tình tác hợp như vậy, cha mẹ hai bên cũng không có ý kiến gì. Sau khi Đổng Vĩ và Lưu Hoa Anh gặp mặt, hai bên cùng có cảm tình với nhau. Vẻ ngoài của Lưu Hoa Anh là hội tụ ưu điểm của Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như, rất xinh đẹp, dáng người thanh thoát, trình độ văn hóa cũng không thấp, nói theo ngôn ngữ đời sau mà nói, Lưu Hoa Anh là điển hình “bạch phú mỹ”, còn Đổng Vĩ tất nhiên là đủ tiêu chuẩn “cao phú soái”. Đổng Vĩ làm việc ở Bộ An ninh Quốc gia, vóc dáng cao lớn, tướng mạo tuấn lãng, cực kỳ nam tính.

Hai người họ cảm thấy vừa mắt, kết giao hết mấy tháng, đến Tết âm lịch, Đổng Vĩ liền đến thành phố Kinh Hoa, thứ nhất để đoàn tụ với bạn gái, thứ hai là chúc Tết ba mẹ vợ tương lai, một công đôi việc. Ngoài ra, Đổng Vĩ cũng muốn tâm sự với Lưu Vĩ Hồng. Tuy Đổng Vĩ công tác ở hệ thống An ninh quốc gia, nhưng không thờ ơ với mọi việc bên ngoài. Nhất là sau khi kết giao với Lưu Hoa Anh, Đổng Vĩ càng để ý đến tình hình của Lưu Vĩ Hồng. Dù thế nào thì sao này rất có khả năng trở thành người một nhà, biết nhiều hơn một chút cũng có hại gì. Lưu Vĩ Hồng thự hiện công tác trấn áp ở Cửu An, tiếng lành đồn xa. Đổng Vĩ cũng thấy cảm xúc dạt dào, đại trượng phu phải nên như thế.

Bất giác, Đổng Vĩ càng có thêm phần hảo cảm và ngưỡng mộ với người anh vợ tương lai này.

Tất nhiên Vân Vũ Thường cũng từ Giang Khẩu bay tới Kinh Hoa, còn sớm hơn Lưu Vĩ Hồng hai ngày. Cô đường đường là bà chủ công ty, thời gian phải tự do hơn Bí thư Lưu. Quy mô công ty càng lớn, làm chủ càng thêm nhàn nhã. Chỉ có những công ty nhỏ lúc mới khởi đầu mới cần ông chủ đích thân ra tay.

Phong thái của Vân Vũ Thường vẫn như trước, quý phái đoan trang, quần áo ăm mặc rất tinh xảo, lộ rõ vẻ phú quý thong dong.

Quy tắc của nhà họ Lưu là ăn không nói, ngủ không nói. Lúc ăn cơm mọi người đều rất im lặng. Lưu Vĩ Hồng nâng chén rượu lên, kính rượu cha mẹ, làm đứa con hiếu thảo chúc cha mẹ nhiều thuận lợi. Lưu Thành Gia cười hỉ hả uống rượu, cũng nói vài câu chúc phúc, khuyến khích.

Lâm Mỹ Như cứ cười tủm tỉm, ánh mắt cứ nhìn tới nhìn lui con dâu con rể, lòng tràn đầy vui mừng, không cần ăn gì cũng thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.

Có thể thấy Vân Vũ Thường có vẻ hơi béo lên một tí, Lâm Mỹ Như rất cao hứng, thầm suy nghĩ không biết có phải cô có thai không, đợi đến ăn cơm đoàn viên xong sẽ hỏi thử. Nếu quả thật là như thế thì không còn gì vui bằng.

Hiện nay mọi việc của Lâm Mỹ Như đúng là suôn sẻ, ngày tháng yên vui. Nếu năm nay Vân Vũ Thường có thể sinh cho bà một đứa cháu nội béo tròn thì thật là thập toàn thập mỹ, chỉ sợ trong mơ cũng cười. Dù sao bà cũng là bác sĩ, chuyện có cháu trai lo hết cũng được.

Cơm nước xong, Lưu Thành Gia nhìn đồng hồ, thấy còn chút thời gian, liền đứng dậy đầu tiên, bước vào phòng khách. Vân Vũ Thường pha trà ọi người, Lưu Hoa Anh không cho, cười hì hì kéo tay Vân Vũ Thường, ngồi ở sô pha, dương dương tự đắc sai Đổng Vĩ bưng nước rót trà hầu hạ mọi người. Con rể lần đầu đến nhà, việc này quả thật là biểu hiện một chút thành ý.

Vân Vũ Thường thản nhiên cười, nhưng cũng không kiên trì nữa, ngồi xuống cùng Lưu Vĩ Hồng.

Cũng may, tuy Đổng Vĩ xuất thân quyền quý nhưng từ bé cũng không được nuông chiều, tay chân nhanh nhẹn, nhanh chóng rót trà ọi người. Lưu Hoa Anh cầm dao nhỏ, gọt hoa quả cho cả nhà. Cô còn chưa xuất giá, đi làm ở thành phố Kinh Hoa, ngày thường ở tại biệt thự số một trong khu đại viện này, giờ cũng có thể xem như chủ nhà.

- Chú Lưu, mời dùng trà…

Đổng Vĩ cầm một tách trà nóng, hai tay dâng trước nặt Lưu Thành Gia, mỉm cười nói.

Lưu Thành Gia mỉm cười gật đầu.

- Cô Lâm, mời dùng trà.

Lâm Mỹ Như cười tủm tỉm, trong mắt tràn đầy tình thương. Có thể thấy bà rất vừa lòng người con rể này. Con cháu quý tộc quả nhiên không như người thường, khí độ rất trầm ổn, người trẻ tuổi bình thường không sao sánh được.

- Nhị ca, em có vinh dự đọc được bài báo anh đăng trên Nhật báo Nhân dân. Mấy ngày hôm trước tụ họp với bạn bè, mọi người đều bội phục kiến thức của anh, cũng khâm phục lòng dũng cảm của anh nữa.

Sau khi Đổng Vĩ ngồi xuống rồi liền chủ động bắt chuyện.

Đổng Vĩ là con cháu quý tộc ở Bắc Kinh, đương nhiên cũng biết được uy danh hiển hách của Lưu Nhị Ca trong đám con ông cháu cha đó. Vương Nhị Ca, Cổ Nhị Ca, Lưu Nhị Ca đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Kinh.

Lưu Vĩ Hồng hơi kinh ngạc, nói:

- Cậu cũng quan tâm đến việc này sao?

Đổng Vĩ liền cười nói:

- Nhị Ca, anh đừng hiểu lầm người của Bộ An ninh chúng em, cứ nghĩ chúng em là bình thường không hề để ý đến chuyện bên ngoài mà chỉ lo xử án. Thật ra, đối với những chuyện lớn xảy ra trong nước, chúng em cũng rất quan tâm. Anh xem như là cán bộ lãnh đạo đầu tiên dũng cảm nói không với chính sách quan trọng của Quốc vụ viện.

Lâm Mỹ Như hiển nhiên là không thích thú gì với chuyện này, nghe Đổng Vĩ nói như thế, lập tức ngưng cười, lo lắng hỏi:

- Vĩ Hồng, con viết bài báo gì thế? Sao lại đối nghịch với chính sách của Quốc vụ viện?

Đối với một cán bộ lãnh đạo Đảng viên mà nói, đây không phải là chuyện nhỏ.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Mẹ, không nghiêm trọng đến thế đâu. Con chỉ phát biểu ý kiến một chút trên báo, chủ yếu là một ít thảo luận về việc thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước thôi. Con cho rằng, muốn công bố phá sản và đóng cửa doanh nghiệp nhà nước phải thật cẩn thật, nhất là vấn đề công nhân viên chức thất nghiệp, còn phải xử lý đến nơi đến chốn. Trước khi hệ thống bảo hiểm quốc gia được hoàn thiện, không thể tùy tiện khinh suất đẩy các công nhân viên chức nhà nước đó ra xã hội. Chuyện này sẽ tạo nên vấn đề xã hội rất lớn, là tai họa ngầm lớn gây ra bất an đoàn kết xã hội, rất có khả năng gây nguy hiểm đến danh dự của Đảng và chính phủ.

Với mẹ mình, Lưu Vĩ Hồng dùng hết sức để miêu tả sơ lược. Nhưng bài báo “Doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu sẽ đi về đâu” của hắn, trong vài ngày ngắn ngủi đã là đề tài tranh luận của giới học thuật trong cả nước.

Bài báo “Doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu sẽ đi về đâu” không phải Lưu Vĩ Hồng mới viết mấy ngày trước. Khi hắn tiếp nhận cục diện rối rắm của nhà máy phân hóa học Thanh Sơn đã luôn tự hỏi về vấn đề này. Cũng có thể là khi Lưu Vĩ Hồng còn làm Bí thư Thị ủy Hạo Dương, nhìn thấy các doanh nghiệp nhà nước của Hạo Dương từng bước đi xuống, đã suy nghĩ về lối ra của các danh nghiệp nhà nước khi thay đổi cơ cấu.

Lưu Vĩ Hồng có thói quen, hễ có vấn đề nào mà hắn cho là quan trọng, tạm thời không nghĩ được các giải quyết, liền ghi vài chữ vào sổ, lúc có thời gian lại lấy ra suy nghĩ tiếp. Có thể lúc ấy không nghĩ ra, đến một thời gian sau, lối suy nghĩ cũng đã khác, không chừng có thể nghĩ ra được cách giải quyết.

Về việc doanh nghiệp nhà nước thay đổi cơ cấu, Lưu Vĩ Hồng suy xét khá toàn diện, không ngừng suy nghĩ các biện pháp để thay đổi cơ cấu. Mỗi khi nhớ đến chuyện này, trong đầu hắn liền hiện ra rất nhiều doanh nghiệp nhà nước chuyển đổi cơ cấu của đời sau, đặc biệt là tình hình cán bộ công nhân viên chức thất nghiệp và hao hụt tài sản quốc hữu ở thế giới song song đó. Hai vấn đề này luôn là đề tài tranh cãi trong nhiều năm, vì thế sinh ra ảnh hưởng lớn trong xã hội. Thậm chí còn xuất hiện những bài vè cực đoan có vần điệu ….

Cuộc sống khó khăn của công nhân viên chức thất nghiệp từng tạo thành một ảnh hưởng đau xót sâu xa ột thế hệ đến hơn mười năm. Cho đến đầu thế kỷ hai mươi mốt vẫn chưa dứt hẳn.

Bào báo này của Lưu Vĩ Hồng có thể nói là tràng giang đại hải, khoảng hơn mười ngàn chữ, đăng hết trên Nhật báo Nhân dân. Trong bài báo, Lưu Vĩ Hồng vạch ra rõ, khi hệ thống bảo hiểm xã hội không hoàn thiện, đẩy hàng loạt các công nhân viên chức không hề có kỹ năng gì khác trong doanh nghiệp nhà nước lâm vào cảnh thất nghiệp, quăng ra xã hội, là một biện pháp vô cùng khinh suất. Còn cơ cấu giám sát lại chưa được thành lập, hoặc là đã thành lập nhưng chưa hoàn thiện, cho phép các doanh nghiệp nhà nước phá sản, bán tài sản lấy tiền mặt, cũng là biện pháp khinh suất. Trăm ngàn khe hở trong cơ cấu sẽ rất dễ dàng tạo ra tình trạng hao hụt tài sản nhà nước, có nguy cơ cao hình thành khu vực đội ngũ cán bộ hủ bại.

Trên thực tế, quả thật trường hợp quan thương câu kết, làm tổn hại của công nhiều không kể xiết.

Bài văn này Lưu Vĩ Hồng đã viết và sửa chữa ba bốn tháng trước, sau khi tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay là nhà máy cơ giới Sở Giang này, Lưu Vĩ Hồng quyết định cho ra ngoài. Vốn một bài văn với lời lẽ kịch liệt như vậy, nếu muốn được đăng ở Nhật báo Nhân dân là rất khó, nhưng cha vợ Lưu Vĩ Hồng lại là Tổng biên tập trước đây của Nhật báo Nhân dân, chuyện này cũng không làm khó được hắn.

Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn có thể đoán được, sau khi bài báo này được đăng lên, sẽ có phong ba như thế nào,

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi