QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 977: Ảnh chụp chung kỳ lạ

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

- Lại đây, theo em, em cho anh xem vài thứ.

Ngồi trong phòng bệnh Hạ Hàn một lúc, xác định thương thế Hạ Hàn đang chuyển biến tốt hơn, Tiêu Du Tình an tâm, chuyển mục tiêu sang Lưu Vĩ Hồng, bước tới cặp tay Lưu Vĩ Hồng, cười nói.

Nhị Ca biết em út mà.

Trình Sơn vừa rồi có nói qua, nhưng mọi người vẫn bất giác rất ngạc nhiên.

Bí thư Lưu thật ra rất ngoan ngoãn, không nói hai lời, liền cùng Tiêu Du Tình rời khỏi phòng bệnh. Bí thư Lưu biết rõ, tình hình thế này, bất luận phản kháng kiểu nào cũng khiến cục diện rối thêm.

Nhị Ca dĩ nhiên dũng mãnh gan dạ, nhưng đụng phải phóng viên Tiêu, luôn như bị trói tay trói chân, không thi triển được. Có vẻ phóng viên Tiêu còn khó đối phó hơn Chủ nhiệm Trịnh.

Ra khỏi phòng bệnh, Lưu Vĩ Hồng liền rút tay ra khỏi khuỷu tay Tiêu Du Tình, nói:

- Xem cái gì vậy?

- Yên tâm đi, tuyệt đối là đẹp hoàn hảo mà.

Tiêu Du Tình cười hì hì, trong lòng đầy tự tin.

Nhị Ca đã thấy hứng thú. Nói thật, trên thế giới này, những thứ mà Tiêu nhị tiểu tỷ cho là hoàn hảo cũng không nhiều lắm. Vân Vũ Thường, Trịnh Hiểu Yến, Tiêu Du Tình đều là những cô gái xinh đẹp cực điểm, nhưng mỗi người có một nét đặc sắc riêng, thậm chí còn trái ngược. Vân Vũ Thường cao nhã đoan trang, khí chất kinh người, Trịnh Hiểu Yến gan dạ sắc bén, đi mây về gió, còn Tiêu Du Tình lại rất cổ quái, như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Đôi khi cô gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng, tán gẫu vài giờ, đôi khi hai ba tháng lại không thấy tin tức. Dù Lưu Vĩ Hồng chủ động gọi cho cô thì cũng nói vài câu rồi dập máy, dường như vô cùng bận rộn.

Chiếc xe BMW đỏ của Tiêu Du Tình đậu dưới sân bệnh viện, nằm giữa đám xe toàn màu đen màu trắng, chói mắt vô cùng. Tiêu Du Tình lôi Lưu Vĩ Hồng lên xe. Bên trong xe thơm ngào ngạt, khiến người ta ngồi vào có chút say.

Tiêu Du Tình thành thạo khởi động chiếc BMW, không một tiếng động đã vọt ra ngoài, vừa tới cửa bệnh viện là lập tức tăng tốc. Cho đến nay, điểm nhấn quảng cáo BMW chính là lạc thú của người lái. Đời sau, những chiếc xe điên cuồng nhất chạy trên đường cao tốc đều là BMW, chỉ biết lái, lái thôi, không thể đứng dậy nổi.

Nhưng đường giao thông trong nội thành Bắc Kinh không tốt lắm. Tiêu Du Tình lái xe cũng khiến người khác phải nín thở.

Bí thư Lưu cố tình hạ cửa kính xe xuống, đón luồng gió lạnh thấu xương của Bắc Kinh để hút thuốc. Chuyện như vậy, có lẽ chỉ có mình Lưu Vĩ Hồng làm thôi

Tiêu Du Tình không thể không chạy xe chậm lại một chút, trừng mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, bất mãn nói:

- Này, anh cố ý phải không? Đợi chút nữa hút không được sao?

Lưu Vĩ Hồng không thèm để ý, vừa hút thuốc vừa nói:

- Nhớ kỹ, trước mặt anh phải vờ làm thục nữ. Giả vờ làm phụ nữ quan trọng nhất là nghe lời một chút, hiểu chưa?

Hai hàng lông mày xinh đẹp của Tiêu Du Tình lập tức giương lên, dường như hờn dỗi, nhưng trong nháy mắt lại cười hì hì, rất nhu thuận nói:

- Rõ rồi, Nhị gia! Đừng nói là Nhị gia chỉ muốn hút thuốc trên xe, cho dù Nhị gia muốn đốt cái xe này em cũng lập tức châm lửa. Ý nghĩa của thục nữ có phải như thế không Nhị gia?

- Cũng gần như vậy, trẻ nhỏ dễ dạy.

Nhị gia càng thêm ra vẻ đại gia. Ồ, là Nhị gia, tạm thời còn không phải Nhị đại gia!

Tiêu Du Tình nào là cắn răng, nghiến răng, không còn cách nào khác. Lưu Vĩ Hồng lại cảm thấy đụng đến Tiêu Du Tình thì cả người hắn đều đau nhức. Có thể hắn không biết rằng, đứng trước mặt hắn, Tiêu Du Tình càng thêm vô lực.

Người đàn ông này, người đàn ông này…

Có phải là ma chướng của chính mình không?

Đôi khi Tiêu Du Tình không thể không hoài nghi như thế.

Tiêu Du Tình lái xe vào một một khu nhà ở trong Đại học Bắc Kinh. Khu chung cư này, nhìn thoáng qua có vẻ cũ kỹ. Trên sân là các loài cây cổ thụ xanh tốt quanh năm, rất lộn xộn, không xây dựng cải tạo gì, nhưng vẫn tràn đầy sức sống. Lưu Vĩ Hồng thật ra thích xem nhưng khung cảnh cũ kỹ này hơn là những hoa viên được trồng tỉa xinh đẹp, rất lạnh lùng, không khơi được sự đồng cảm.

- Em thuê một căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách nhỏ ở đây, cha em trả tiền.

Tiêu Du Tình đậu chiếc BMW trong nhà để xe dưới lầu, khóa cửa thật kỹ. Đừng nói là năm 94, cho dù ở thế kỷ 21 này, xem BMW màu đỏ như vậy bình thường cũng rất phong cách. Khóa kỹ vẫn tốt hơn.

Lưu Vĩ Hồng giật mình, gật gù nói:

- Không tệ, nơi này cũng gần trường học.

Hiện giờ Tiêu Du Tình vẫn là sinh viên trong trường Đại học Bắc Kinh. Thật ra ở ký túc xá của trường cũng không tồi, nhưng vì cha cô cưng chiều con gái, thuê cho cô một phòng đơn, người khác cũng không thể nói gì.

Người ta nhiều tiền anh không chịu nổi sao?

Căn hộ Tiêu Du Tình thuê ở lầu ba, ước chừng khoảng 40 mét vuông, một phòng ngủ, một phòng khách, buồng vệ sinh nằm cạnh bếp, có ban công. Khu này tuy cũ kỹ, nhưng bên trong cũng sửa chữa lại nhiều, tiện nghi khá đầy đủ, không phải như nhà ngang kiểu cũ. Giờ ở Bắc Kinh, nhà ngang kiểu cũ gần như đã biến mất cả, phần lớn sửa chữa lại hết rồi.

Vừa vào phòng, Lưu Vĩ Hồng liền “ồ” lên một tiếng.

Chỉ thấy khắp nơi trong phòng đều lung tung lộn xộn, trên tường treo đủ loại ảnh chụp.

Tiêu Du Tình liền tức giận nhe nanh nói:

- Chẳng lẽ anh lớn thế mà không đi học à? Anh có gặp qua sinh viên ở ký túc xá nào mà tề chỉnh chưa?

Hóa ra Tiêu nhị tiểu tỷ thẹn quá hóa giận.

Trách vậy thật sự cũng không phải. Bí thư Lưu tốt nghiệp đại học đã nhiều năm, mấy năm nay làm lãnh đạo, nơi ở luôn sạch sẽ, chưa hề có một hạt bụi, nên cũng quên mất rồi.

- Này, bên này, cho anh xem ảnh chụp.

Tiêu Du Tình kéo tay hắn, mở cửa phòng ngủ ra.

Lưu Nhị Ca lập tức cảm thấy hoa mắt, trợn mắt, há hốc mồm.

Trong phòng ngủ, trên bức tường phía đầu chiếc giường đôi thật to là một tấm ảnh lớn. Trong ảnh chụp, là hai người đang ôm sát vào nhau. Trong đó có một người vô cùng xinh đẹp, cười tươi như hoa, kiều diễm phi phàm, đúng là Tiêu Du Tình. Tiêu Du Tình tựa sát vào người đàn ông kia, thân hình cao lớn, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, không phải là Lưu Nhị Ca sao? Bị Tiêu Du Tình nép sát vào người như một con chim nhỏ, cười đến say mê.

Trong nhất thời, Bí thư Lưu bị chấn động, đầu óc lộn xộn.

Cũng không trách Bí thư Lưu giật mình!

Hắn thật sự không nghĩ ra, khi nào thì hắn và Tiêu Du Tình chụp chung một tấm ảnh mờ ám như vậy?

- Thế nào? Ảnh này đẹp không? Kỹ thuật không tồi phải không?

Tiêu Du Tình đúng là muốn thấy cảnh này, thấy Lưu Vĩ Hồng kinh sợ, dương dương đắc ý hỏi.

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, tự nói: “không phải đâu, kỹ thuật máy tính còn chưa phát triển như vậy đâu…”

Lúc này, Bí thư Lưu tự nhiên nhớ đến kỹ thuật photoshop ở đời sau. Nếu là trước khi tái sinh, Bí thư Lưu nhìn thấy một tấm ảnh chụp như vậy sẽ không kinh ngạc chút nào, cho dù là rất quái dị, như đầu người trên mình chó chẳng hạn, cũng thấy bình thường, thấy cũng không lấy làm lạ. Nhưng năm 94, hẳn là còn chưa có phần mềm máy tính có kỹ năng đặc biệt như vậy chứ?

Bí thư Lưu cũng là người ngoại đạo với kỹ thuật máy tính, cũng không hiểu rõ lắm.

Tiêu Du Tình bĩu môi nói:

- Cái gì mà kỹ thuật máy tính chứ? Đây là ảnh chụp xong dùng kỹ xảo ghép lại được không? Đừng quên là em học thì phải hành, em là phóng viên ảnh đó.

Lưu Vĩ Hồng đành phải lắc đầu cười khổ, trong lòng bình tĩnh trở lại, nhìn kỹ bức ảnh đó, gật gù nói:

- Chỉ nói về quy tắc kỹ thuật thì không tệ, kỹ thuật rất inh!

- Chứ sao! Em học cái gì cũng giỏi. Em nói cho anh biết, tấm ảnh này treo ở đây còn có tác dụng là trừ tà!

- Trừ tà? Anh là Chung Giới à?

Tiêu nhị tiểu tỷ vừa lên tiếng đã khiến cho Lưu Nhị Ca bị choáng váng.

- Còn lợi hại hơn Chung Giới nữa. Ảnh chụp này có thể ngừa sói, là sắc lang đó. Hễ tên trộm sắc nào có ý định với em, hay tên nào không có hảo ý, em liền dẫn họ tới đây, cho họ nhìn một chút, để họ tự biết xấu hổ. Em nói cho họ biết, bạn trai em là quán quân Tán thủ, huấn luyện viên võ thuật. Bọn họ sợ tới mức tay chân mềm nhũn. Anh xem đó, bức ảnh này có lợi hại không?

Tiêu Du Tình cười hì hì, đầy vẻ bỡn cợt.

Lưu Vĩ Hồng nhìn theo ngón tay trắng trẻo của cô, chỉ thấy khắp tường đều là ảnh chụp của hắn, nhưng phần lớn đã photoshop qua. Tiêu Du Tình chỉ vào một tấm hình trong đó Lưu Vĩ Hồng mồ hôi như mưa, ở trần quấn xích, cơ bắp cuồn cuộn, thần thái uy mãnh.

Dùng mấy tấm ảnh như vậy đi hù dọa các sinh viên Đại học Bắc Kinh hào hoa phong nhã, thật sự là rất hiệu quả. Sinh viên đại học thường rất tôn trọng chủ nghĩa “quân tử động khẩu bất động thủ” mà.

Nhưng thấy tấm ảnh đã bị photoshop này, Nhị Ca lập tức rất khó chịu, lộ ra vẻ khinh bỉ.

- Sao thế? Lại trở thành không tốt rồi?

- Không tốt, tên kia thân thể qua yếu.

Nhị Ca ngạo nghễ gật đầu. Hơn nữa, Nhị Ca đúng là một người có cơ bắp thật sự, cơ thể cường tráng vô cùng.

Tiêu Du Tình liền bĩu môi nói:

- Đâu có cách nào, em đâu có chụp thật đâu, chỉ có thể dùng đồ giả góp vào cho đủ. A, đúng rồi..

Tiêu Du Tình đột nhiên hô to một tiếng, hai mắt sáng ngời:

- Hay là, giờ chúng ta chụp đi. Nhanh đi, cởi quần áo của anh ra…

Bí thư Lưu lại một lần nữa nghẹn họng, nhìn trân trối, trong đầu toàn ý nghĩ hắc ám.

Vậy cũng thật quá đáng!

Tiêu nhị tiểu tỷ có cách nghĩ thoáng như thế, ngay cả Nhị Ca cũng cảm thấy không bằng…

- Hì hì…cầu xin anh, chụp một tấm đi, chỉ một tấm thôi, được không?

Tiêu Du Tình kéo tay hắn, không lay được, lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt đáng yêu vô cùng, vả lại hai mắt trong veo, khiến người ta khó thể chối từ.

Nhưng Bí thư Lưu vẫn còn tỉnh táo.

Trai đơn gái chiếc ở trong một phòng, nếu hắn cởi quần áo, có thể không chỉ đơn giản là chụp ảnh thôi. Nếu chẳng may lúc Bí thư Lưu chụp ảnh mê man, đề xuất yêu cầu “thoát thoát cởi cởi” với Tiêu Du Tình, thì chẳng phải là không xong sao?

Xem ra, một người dù vạm vỡ đến đâu, không phải lúc nào cũng có thể khoe ra được, phải biết khiêm tốn, danh vọng ẩn sâu.

Nếu không sẽ có nhiều phiền toái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi