QUAN GIA

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 999: Điều kiện giao dịch

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Lục Mặc thật đúng là gọn gàng dứt khoát.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng chẳng thấy vị Chủ tịch thành phố Lục này phản cảm chút nào. Mỗi người đều có phong cách làm việc riêng.

- Ha ha, ứng viên mà Chủ tịch thành phố Lục đề cử, chắc chắn là rất có bản lĩnh!

Lục Mặc cười nói:

- Đừng nói là rất có bản lĩnh. Nhưng anh chàng Đới Dụ Bân này còn khá trẻ, có bằng cấp, làm việc cũng khá đắc lực. Trước kia cũng có ý tưởng thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước. Không biết Bí thư Lưu có ấn tượng ra sao với y?

Hai hàng lông mày Lưu Vĩ Hồng khẽ giương lên.

Trước khi hắn đến, có lẽ Lục Mặc muốn nói với hắn chuyện liên quan đến vấn đề người phụ trách Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Dù Lý Dật Phong đã nói trên hội nghị, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước này do hắn lãnh đạo, nhưng rõ ràng lại trực thuộc cơ cấu của Ủy ban nhân dân thành phố. Lục Mặc muốn có tiếng nói của mình trong Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước cũng có thể hiểu được. Nhưng Lưu Vĩ Hồng không ngờ Lục Mặc lại đề cử Đới Dụ Bân.

Không phải Lưu Vĩ Hồng cho rằng Đới Dụ Bân không thích hợp đảm nhiệm chức chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, mà thật ra cũng trùng hợp, trong cảm nhận của hắn, người thích hợp cho chức chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước chính là Đới Dụ Bân.

Đới Dụ Bân đang là Cục trưởng Cục quản lý các doanh nghiệp Cửu An. Năm ngoái, Tân Minh Lượng mở hội nghị Thường vụ, đã bổ nhiệm Đới Dụ Bân vào chức vụ đó. Trước đó, Đới Dụ Bân làm phó Cục trưởng Cục quản lý doanh nghiệp, phó Bí thư Đảng ủy chủ trì công tác của các doanh nghiệp. Không biết vì sao, Tân Minh Lượng không muốn thấy y, biết rõ là cán bộ Lục Mặc muốn đề bạt, cố tình làm khó một chút.

Đới Dụ Bân mới ba sáu ba bảy tuổi, tốt nghiệp chính quy, trong cán bộ cấp Cục thành phố Cửu An cũng xem như một vị khá có danh tiếng. Ý tưởng thay đổi cơ cấu doanh nghiệp nhà nước trước kia quả thật cũng đã đề xuất và thảo luận một ít. Có thể nói, danh tiếng cũng tốt, hành vi cá nhân bình thường cũng không tệ, Lưu Vĩ Hồng cũng không định mang người từ bên ngoài đến để đảm nhận chức vụ chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Đới Dụ Bân. Cục quản lý các doanh nghiệp là cấp Cục, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước cũng cấp Cục, về cấp bậc, điều chuyển Đới Dụ Bân chỉ là chuyển ngang, cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa, nói thật, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước là một đơn vị mới được thành lập, còn không có uy bằng Cục quản lý doanh nghiệp nữa.

Nhưng điều động cán bộ trước hết phải phục tùng sự bố trí của tổ chức.

Nhưng hiện giờ Lục Mặc trịnh trọng như vậy đề cử Đới Dụ Bân với hắn, Lưu Vĩ Hồng nhất định phải suy xét kỹ một chút.

Không thể nghi ngờ, Đới Dụ Bân là thân tín của Lục Mặc. Lục Mặc đề cử Đới Dụ Bân đến Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước là có mục đích gì?

Đương nhiên, phân tích đơn giản một chút, cũng không khó nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lục Mặc.

Sau khi Cửu An trấn áp xong, Tân Minh Lượng và cơ cấu quyền lực của gã đã sụp đổ. Cửu An tiến vào một kỷ nguyên chính trị mới. Dù Lục Mặc bảo vệ được chức Chủ tịch thành phố, nhưng uy tín đã giảm đi rất nhiều. Trước kia Lục Mặc là một chủ tịch thành phố cứng rắn, mạnh mẽ, chống đối không khoan nhượng với Vương Thì Hằng, chủ yếu nhờ vào sự ủng hộ của Tân Minh Lượng. Tân Minh Lượng đứng giữa cân bằng Chủ tịch thành phố và Bí thư Thành ủy, khiến địa vị của Lục Mặc vững chắc hơn. Giờ uy tín của Lục Mặc sa sút nghiêm trọng, tự nhiên Lục Mặc cũng không còn uy phong thế nữa.

Dù ai cũng biết, Bí thư mới là thân tín của Bí thư tỉnh ủy Lâm Khải Hàng, Lưu Vĩ Hồng lại đại diện cho thế lực của Chủ tịch tỉnh Lý Dật Phong, còn phó Chủ tịch thường trực thành phố Văn Chất từ các bộ và ủy ban trung ương quốc gia đến, rốt cuộc đứng sau lưng là người nào thì còn chưa biết, nhưng chắc chắn không phải đồ ngốc. Văn Chất được phái tới là để tiếp nhận Lục Mặc, thời cơ chín muồi thì lãnh đạo của thành phố Cửu An có lẽ phải đổi người rồi.

Chuyện này rất có khả năng. Dù sao Cửu An là một thành phố cấp 3, lúc Tỉnh ủy điều chỉnh bộ máy Cửu An, cũng phải suy xét đến chất lượng, không thể thay đổi nhiều người quá, như vậy Cửu An sẽ rất lộn xộn. Cả Bí thư và Chủ tịch thành phố đều đổi người mới, e là không có cách áp chế Lưu Vĩ Hồng. Đợi khi Trương Hiệu Liêm đứng vững ở Cửu An, thì điều chỉnh tiếp bộ máy chính phủ thành phố Cửu An cũng không muộn.

Trong nháy mắt, Lục Mặc từ một vị Chủ tịch thành phố mạnh mẽ cứng rắn biến thành một người có địa vị đầy nguy cơ.

Lúc này Lục Mặc không còn kiêng kị, miễn cưỡng nhúng tay vào việc bố trí nhân viên Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, hơn nữa, trực tiếp theo dõi chức chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, chủ yếu là muốn mượn chuyện này để tuyên bố với mọi người, tôi vẫn còn là Chủ tịch thành phố Lục Mặc cứng rắn mạnh mẽ như trước, chuyện điều chỉnh nhân sự ở Cửu An, tôi vẫn còn có quyền. Ngay cả Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước của Lưu Vĩ Hồng, cũng là người do Lục Mặc tôi đề cử.

Phải nói, Lục Mặc đề cử Đới Dụ Bân cũng đã suy xét kỹ. Tùy tiện lấy một cán bộ cấp Cục đưa cho Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng chắc chắn là không thèm. Đừng nói là ứng viên của Lục Mặc, dù là của Trương Hiệu Liêm cũng không được.

Lưu Vĩ Hồng mạnh mẽ, cứng rắn, không dễ chọc vào.

Lục Mặc nghĩ tới nghĩ lui tất cả cán bộ cấp Cục thân cận với ông ta, chỉ thấy Đới Dụ Bân là thích hợp. Thật ra, Đới Dụ Bân không phải là thân tín thật sự của ông ta. Trước kia Lục Mặc đề cử y chủ yếu là vì năng lực của y. Ngoài ra, nghe nói Vương Thì Hằng có hảo cảm với Đới Dụ Bân nên ông ta muốn cướp trước một bước.

Đới Dụ Bân này còn chút khí khái trí thức. Tuy cảm ơn tri ngộ của Lục Mặc, nhưng không giống các thân tín khác của Lục Mặc, lúc nào cũng nịnh bợ lấy lòng ông ta. Trừ những ngày lễ tết, Đới Dụ Bân cũng không ra vào chỗ của Lục Mặc.

Nên lúc đó, Tân Minh Lượng giữ thủ tục điều chuyển chính thức của Đới Dụ Bân lại, Lục Mặc cũng không cố gắng tranh thủ. Trong lòng Lục Mặc, cũng có chút muốn “trị” Đới Dụ Bân. Tóm lại, trong mắt ông ta, Đới Dụ Bân có thể dùng nhưng không thể chuyên dùng được. Làm cán bộ lãnh đạo chuyên nghiệp thì được, nhưng Lục Mặc cũng sẽ không đặt Đới Dụ Bân vào những vị trí trọng yếu như Bí thư huyện ủy, khu ủy hoặc Chủ tịch huyện … Những chức vụ này chỉ dành cho những người thân tín tâm phúc thật sự.

Tình hình của Đới Dụ Bân đúng là “sử dụng hạn chế”.

Hiện tại, sự “thiếu hụt” của Đới Dụ Bân lại trở thành nguyên nhân y có khả năng được Lưu Vĩ Hồng nhận. Nếu là tâm phúc của Lục Mặc, dù năng lực Đới Dụ Bân lớn đến đâu, Lưu Vĩ Hồng chắc chắn sẽ không dùng. Có lúc, phẩm cách quan trọng hơn tài năng.

Lục Mặc cũng rõ ràng, Đới Dụ Bân đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, có thể sẽ bị Lưu Vĩ Hồng lôi kéo. Có thể thấy tính cách Lưu Vĩ Hồng và Đới Dụ Bân cũng vài phần tương đồng.

Nếu là trước kia, Lục Mặc chắc chắn sẽ không làm như vậy. Vô duyên vô cớ mang cán bộ do mình đề bạt bồi dưỡng thành thân tín của Lưu Vĩ Hồng làm gì? Lục Mặc không có thói quen làm mướn không công như vậy. Giờ tình hình thay đổi, nếu “dâng tặng” một Đới Dụ Bân, có thể bảo vệ được sự mạnh mẽ cứng rắn của một vị Chủ tịch thành phố, Lục Mặc cảm thấy còn lãi chán.

Giờ chỉ còn xem Lưu Vĩ Hồng có đồng ý không.

Trên mặt Lục Mặc tươi cười, nhưng trong lòng đã hơi bồn chồn.

Chuyện này trước kia chưa từng có.

Lục Mặc không ngờ lại mơ màng đến mất hết lòng tin.

Nhưng sự thật là người ta mạnh hơn, cũng không còn cách nào. xem tại

Lưu Vĩ Hồng nhả một đám khói, trầm ngâm nói:

- Chủ tịch thành phố, anh Đới Dụ Bân này, tôi chưa tiếp xúc nhiều lắm…

Trong lòng Lục Mặc căng thẳng, vội nói:

- Ha ha, Bí thư Lưu, anh chàng Đới Dụ Bân này có khí chất trí thức thanh cao, không thích giao tiếp với lãnh đạo. Nhưng năng lực của anh ấy đúng là không tồi. Khối doanh nghiệp xã, thị trấn kia cũng rất nổi trội.

Những lời này của Lục Mặc, nghe thoáng qua như có vẻ phê bình Đới Dụ Bân không biết đối nhân xử thế, thật ra là nhắc nhở cho Lưu Vĩ Hồng biết, tôi đang đề cử nhân tài cho anh, hoàn toàn là công tâm. Người này không phải tâm phúc của tôi đâu.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Nếu Chủ tịch thành phố đã đánh giá tốt Đới Dụ Bân như vậy, chắc chắn anh ấy là nhân tài. Nhưng xin Chủ tịch thành phố bỏ qua, có thể tôi cần phải nói chuyện với Đới Dụ Bân một chút, hiểu được ý kiến của anh ấy. Ha ha, điều chuyển cán bộ, tuy nói là phục tùng bố trí của tổ chức, nhưng cũng phải tôn trọng ý kiến của đồng chí Đới Dụ Bân nữa.

Lưu Vĩ Hồng nói rất khách sáo, nhưng đầy ý “việc này tôi làm chủ”, rất rõ ràng.

Vốn Lưu Vĩ Hồng muốn bàn bạc với Lục Mặc để điều động Đới Dụ Bân, giờ Lục Mặc tự đề xuất, Bí thư Lưu tất nhiên muốn bắt chẹt một chút. Trong quan trường, vốn không có người đơn giản.

- Chuyện này là đương nhiên, nếu không muốn, chỉ sợ là anh ta ra công mà không ra sức rồi.

Lục Mặc cũng cười nói, thầm thở phào. Theo những gì ông ta biết về Lưu Vĩ Hồng, chỉ cần không có gì bất ngờ quá lớn, ứng cử viên này, trên thực tế, Lưu Vĩ Hồng đã nhận rồi.

Lưu Vĩ Hồng cũng không cáo từ về ngay, mà nâng chén trà lên uống một ngụm, nói:

- Chủ tịch thành phố, chuyện sắp xếp nhân sự trong Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, tôi có ý kiến ban đầu muốn báo cáo với Chủ tịch thành phố một chút.

- Ha ha, Bí thư Lưu khách sáo rồi, xin nói đi.

Lục Mặc tươi cười, nhưng trong đầu lại cảnh giác cao độ.

Lưu Vĩ Hồng không để ý đến việc Lục Mặc đang cảnh giác, lập tức nói ra ý kiến của mình. Theo ý kiến ban đầu của Lưu Vĩ Hồng, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước nên có ba người phụ trách, còn lại sắp xếp mười hai đến mười lăm nhân viên công tác, tất nhiên không bao gồm Trịnh Hiểu Yến và ba người đồng sự của cô từ Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước trung ương. Lưu Vĩ Hồng cũng không có khả năng sai khiến Trịnh đại tiểu thư ra ngoài làm việc, lan truyền ra ngoài, Bí thư Lưu cũng quá liều lĩnh, dám đem “thân binh” của phó Thủ tướng Hồng làm cấp dưới của mình.

Lưu Vĩ Hồng vẫn theo cơ chế cũ, không gia tăng biên chế cán bộ, tất cả các nhân viên công tác trong Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, đều được điều động từ các ban ngành khác, chủ yếu là điều người từ Ủy ban kế hoạch và Cục công nghiệp.

Những chuyện này Lục Mặc đều không có ý kiến, thật sự khiến Lục Mặc chú ý là Lưu Vĩ Hồng định điều hai người từ Hạo Dương tới. Trong đó có một người là Chương Dịch, đang là Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch thị xã Hạo Dương. Lưu Vĩ Hồng định điều anh ta đến làm chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước. Một người nữa tên là Cao Thần, đang là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương, đến đảm nhiệm trưởng phòng thống kê trong Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước.

Không thể nghi ngờ, hai người này mới là tâm phúc chân chính của Lưu Vĩ Hồng. Sau khi Lưu Vĩ Hồng đến Cửu An không lâu, chỉ có nửa năm, chủ trì công tác chính trị pháp luật, nhân tài về phương diện xây dựng kinh tế vẫn còn thiếu. Trong thời gian ngắn như vậy, không đủ để hắn kéo người từ hệ thống chính trị pháp luật vào đội ngũ thân tín, hắn chỉ có thể điều người từ bên ngoài vào.

Hai người kia, kỳ thật chính là điều kiện giao dịch giữ Lưu Vĩ Hồng và Lục Mặc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi