QUAN HẠC BÚT KÝ


Dương Uyển và Lý Ngư chí chóe với nhau ngoài trực phòng cạnh sông hộ thành đã hai ngày rồi.Lý Ngư khoanh tay, nhìn Dương Uyển ngồi xổm ở cửa trực phòng, xem thường nói: “Ta nghe tỷ tỷ nói, Thượng nghi cục có một cô si mê Đặng thiếu giám điên đảo, chính là chị đó à?”Dương Uyển khịt mũi: “Tỷ tỷ cậu là ai?”“Tỷ tỷ ta là nữ sử Thượng nghi cục các chị, Tống Vân Khinh.”Dương Uyển đứng dậy: “Tống Vân Khinh là tỷ tỷ cậu mà sao cô ấy họ Tống còn cậu lại họ Lý?”Lý Ngư ngửa đầu, đáp: “Đó là vì cha nuôi thương ta, lão nhân gia làm bỉnh bút ở Ti lễ giám, theo họ cụ có mặt mũi lắm.”Dương Uyển nhìn dáng vẻ đắc ý khờ khạo của Lý Ngư, bụng nghĩ cậu nhóc này đúng là khờ bẩm sinh, Đặng Anh ở cùng cậu ta cũng tốt.“Ê.”“Gì?”“Đặng thiếu giám không về mấy ngày rồi?”Lý Ngư gãi đầu: “Khoảng mười ngày gì đó.

Nhưng mà đêm qua có trở về một bận, đáng tiếc lúc đó cô không ở đây.

Sáng sớm nay chẳng biết lại đi đâu rồi.

Đúng rồi…”Cậu ta nhìn ngực áo Dương Uyển: “Nghe nói chị có đồ ăn ngon.”“Cậu nghe ai nói?”Lý Ngư nghiêm túc nhìn Dương Uyển: “Đặng Anh có một ngăn tủ, trong đó cất một đống bình lọ.


Mỗi lần đi từ ngoài về, anh ta đều sẽ lấy vài thứ trong đống lọ đó ra ăn, ban đêm lúc xem bản vẽ hình như cũng ăn.

Ta từng xin anh ta một lần, anh ta không cho ta, về sau lúc ăn còn tránh ta.

Tỷ tỷ ta kể trước đây cô từng mang bình lọ qua thăm anh ta, vậy chắc chắn là cô cho anh ta rồi.”Tuổi Lý Ngư không lớn lắm, trần thuật miêu tả lại rất sinh động, Dương Uyển lập tức tưởng tượng ra hình ảnh Đặng Anh ngồi trong phòng ăn quả hạch.Hơn nữa, chàng còn giấu nữa cơ.Chẳng biết tại sao, cô lại chợt phát hiện ra người này có phần đáng yêu.“Là chút hạch đào đậu phộng thôi, còn có nho khô nữa, trộn với nhau bỏ vào miệng, quả thật là rất ngon.”Lý Ngư nghe xong đần mặt: “Hả… Chỉ thế thôi à.

Ta còn tưởng là thịt chim thịt thú gì chứ…”Dương Uyển tựa vào khung cửa cười cậu ta.Đang nói chuyện, bỗng thấy Đặng Anh từ trước mặt đi về.

Chàng mặc trung y giao lĩnh sắc vôi, bên ngoài choàng một tấm bào cùng màu, tóc xõa trên lưng, vai áo hơi ẩm.Trông thấy Dương Uyển không khỏi kinh ngạc, sững người đứng đó.Lý Ngư quay đầu quan sát chàng, hỏi thẳng: “Anh đi tắm à?”“Ừ.”Tuy đáp lời Lý Ngư, song chàng lại nhìn Dương Uyển, tiếp đó chần chừ, sau cùng cảm thấy mình ăn mặc thế này, lọt vào mắt cô dường như không tôn trọng.Sau khi Đặng gia bị diệt, chàng sống như biến thành người khác.


Tuy hãy còn duy trì thói quen khi trước nhưng chàng không còn được tì nữ phụng dưỡng nữa, những chuyện vặt vãnh như ăn cơm, thay áo, tắm rửa đều dần mất tính nghi thức khi xưa, trở thành việc nhất thiết trong cuộc sống quẫn bách.“Không phải ta bảo anh là đợi mai ta xin tỷ tỷ nước thơm rồi hẵng đi à?”Lý Ngư không biết chàng đang suy nghĩ gì, lời lẽ càng thêm cụ thể.Đặng Anh đưa tay khép cổ áo mình, nói với Lý Ngư: “À, ta thấy trong phòng còn nửa cục tụy thơm (1) nên đi luôn.”(1) Một vật dụng giặt rửa của người Trung Quốc cổ đại, tương tự với xà phòng tắm ngày nay.Nói xong cúi đầu đi đến cạnh Dương Uyển, giơ tay kéo chốt cửa xuống, đẩy khẽ.“Cô…”“Ta có thể vào không?”Cô hỏi thẳng, điều này cũng khiến Đặng Anh không còn quá mất tự nhiên nữa.“Hôm qua ta mới về, chưa kịp dọn dẹp gì.”“Không sao, huynh cho ta vào thì ta vào, không cho ta vào thì ta đứng đây nói cũng được.”Đặng Anh đưa mắt nhìn Lý Ngư, Lý Ngư trực tiếp nguýt Đặng Anh, cười bảo: “Huynh đừng có nhìn ta, ta không biết gì hết.”Dương Uyển xoay người cười mắng: “Thằng nhóc cậu thì biết cái gì.”“Ai da! Tỷ phu ta nói với ta cả rồi!” Cậu ta vội nhảy cẫng lên.“Lý Ngư!”Đặng Anh chợt trầm giọng, Lý Ngư vội xua tay: “Được được được, ta đi đây, lát nữa ta còn phải trực.”Đoạn nhấc chân chạy biến.Dương Uyển nhìn bóng lưng cậu ta, nói: “Ta thấy huynh ở cùng thằng nhóc này tốt đấy, ngố vậy cũng vui ghê.”Cô nói rất thoải mái, nhưng giọng người phía sau lại đè nén xuống thấp.“Xin lỗi, ta không biết cậu ta sẽ nói vậy.”Dương Uyển xoay người: “Không phải cậu ta bị huynh mắng rồi à? Đã nói ra cái gì đâu.”Đặng Anh nghiêng người chặn cửa thay cô, cúi đầu không nhìn cô, chỉ nhẹ nhàng nói: “Vào đi.”Dương Uyển vào phòng.So với lần trước, trong phòng đã bày biện nhiều đồ hơn, mặc dù tất cả đều tạo mới bằng gỗ, chưa thể biết được chất lượng, nhưng có thể nhìn ra người làm ra những món này rất có tay nghề.Giường đóng khung đơn giản bằng gỗ du, màn treo màu xám, dưới giường xếp hai đôi giày của chàng, trên giường lót ngay ngắn lớp nệm màu xanh đen.

Đầu giường kê một chiếc tủ ngăn kéo, đúng như lời Lý Ngư nói, trên tủ cài một ổ khóa.Đặng Anh gần như theo thói quen đi đến cạnh tủ, mở khóa ra, đang định lấy bình thì chợt nhận ra Dương Uyển đứng ngay sau mình, vội thu tay về.“Ăn đi, thói quen này tốt mà.”“Bây giờ không ăn, không còn lại bao nhiêu nữa.”“Ngày mai ta mang thêm cho huynh.”Cô đứng trước cửa, nụ cười trên mặt trong trẻo, mắt mày thanh tú long lanh rạng ngời.Đúng như lời Dương Luân nói, cô gái như cô hoàn toàn có thể từ từ xem mà chọn trong kinh thành.“Đó đều là đồ Ninh nương nương ban thưởng, Đặng Anh không dám lấy.”“Không phải đâu.”Cô đi đến trước mặt chàng, thuận tay lấy một lọ ra, huơ huơ với chàng: “Đây là lòng tốt của ta mà, nương nương chỉ là kim chủ thôi, đợi sau này ta có tiền tích cóp của chính mình rồi, ta sẽ nhờ họ ra ngoài mua thêm cho chúng ta, đến lúc đó huynh đọc sách vẽ tranh hay ta viết chữ đều có thể từ từ ăn.”Đây vốn là một câu chất phác đến không thể chất phác hơn, thế mà Đặng Anh lại suýt nữa bị cắt phải.Dương Uyển thực sự quá cởi mở, vượt khỏi toàn bộ giới hạn tình cảm chàng có thể tiếp nhận trong hoàn cảnh này.

Chàng ngưỡng mộ lòng tốt của Dương Uyển, nhưng sự ngưỡng mộ ấy lại khiến chàng cơ hồ cho rằng mình là kẻ thấp hèn.Thân mình phù du mà hòng toan nắng sớm.

Muốn có, lại biết rõ không nên, thậm chí còn bắt đầu lo được lo mất một cách vô nghĩa đối với cô.Không đúng, sao chàng dám?“Vì sao lại tốt với ta như vậy?”Lúc bật thốt câu hỏi này, bản thân Đặng Anh cũng phải giật mình.


Không lâu trước đó, chàng cũng hỏi Dương Luân một câu tương tự ở nha môn Hình bộ.“Cô… biết Đặng Anh ăn bữa hôm lo bữa mai, căn bản…”“Tặng anh mấy lọ quả hạch anh đã nói thế với ta rồi.” Dương Uyển cười ngắt lời chàng: “Nếu anh muốn cảm ơn ta, không bằng làm cho ta một cái tủ đi.

Cái này trông đẹp quá.”Nói xong, cô lặng lẽ trả lại bình xoay người đi về phía ghế dựa, vừa định ngồi xuống thì chợt nghe Đặng Anh gọi: “Đợi chút, lót cái gì trước đã, chỗ ta đang dày bụi.”Chàng đi đến giá gỗ gỡ áo bào của mình xuống, gấp lại đặt lên ghế dựa, lúc này mới nói: “Ngồi đi.”Dương Uyển cúi đầu nhìn áo chàng: “Ta không để ý nhiều vậy đâu.”“Ta biết, nhưng ta không muốn cô bị bẩn váy ở chỗ ta.” Nói rồi rót một chén nước đưa tới trước mặt Dương Uyển, xoay người nhìn tủ ngăn kéo ở đầu giường: “Cô thật sự thích à?”“Ừ, thích, rất tinh xảo.”“Đây là đồ một người thợ ở Thái Hòa Điện tặng ta, nếu cô thích, để ta nhờ hắn đóng cho cô một cái.”Dương Uyển bưng chén uống một ngụm, ngẩng lên nói: “Huynh có biết đóng không?”“Cũng biết.”“Vậy anh đóng một cái tặng ta đi.”Đặng Anh do dự: “Việc này ta làm không giỏi bằng họ đâu.”“Không sao.” Dương Uyển một tay bưng chén, một tay chống cằm: “Ừm… Ta có thể vẽ cho huynh một bức hình, nhưng… có thể ta sẽ vẽ rất xấu, cũng chẳng biết huynh xem có hiểu… thấu thị không?”Cô dùng một từ mà không chắc là Đặng Anh có hiểu không, tiếp đó lại hỏi: “Huynh biết phép thấu thị không?”Đặng Anh lắc đầu: “Cô vẽ ra thì có thể ta sẽ hiểu.”“Vậy thì tốt quá.” Dương Uyển đứng dậy: “Có giấy bút không?”“Có.” Chàng nhường lối về phía bàn sách: “Cô qua đây đi.”Dương Uyển rất thích cái bàn sách đó của Đặng Anh, chỉ một mặt bàn, một giá bút đá đen, một thỏi mực vô danh, một nghiên đá mộc mạc, gióng tranh cao khoảng một thước và hai cuốn sách chàng giảng dạy ở Nội học đường.

Giống như con người Đặng Anh vậy, sạch sẽ đến độ ngoại trừ bụi bặm thì chỉ có làn da và máu thịt.Cô không muốn nghịch ngợm lung tung đồ của Đặng Anh lắm, lúc bày giấy mài mực cũng hơi khẩn trương.“Cô không biết mài mực à?”“Hả?”Dương Uyển nhìn cách làm của mình, nói cô không biết mài mực thì không đến nỗi, thầy hướng dẫn tiến sĩ của cô là một danh gia thư pháp, mặc dù có một đống sư huynh sư tỷ theo hầu bút nghiên, không đến lượt đứa nghịch đồ chẳng mấy được yêu thích là cô, nhưng Dương Uyển vẫn được chiêm ngưỡng rất nhiều lần, sau khi tới đây, cô nhớ lại cách làm mình từng chứng kiến trước kia, tự mò mẫn vật lộn, chưa từng để tâm đ ến chất lượng, miễn sao nước có màu đen là được.“Thế này không đúng à?”Đặng Anh giơ cánh tay lên, xắn tay áo lên khuỷu: “Để ta, cô đặt xuống đi.”“Được.”Dương Uyển ngoan ngoãn buông thỏi mực xuống lui sang bên cạnh một bước, Đặng Anh đến bên người cô, mùi tụy thơm trên người nhàn nhạt lan tỏa, Dương Uyển không nhịn được nghiêng đầu nhìn chàng.Chàng vẫn chưa buộc tóc, một lọn tóc rơi xuống, rủ trên mu bàn tay chàng, Dương Uyển lại lần nữa trông thấy vết sẹo hình trăng non, không nhịn được hỏi: “Huynh bị vết sẹo này từ khi nào vậy?”Đặng Anh mài mực, nghe cô hỏi mình, bèn cúi đầu liếc mắt, đáp: “Khoảng bảy, tám năm trước gì đó, hình như là lúc xây Thọ Hoàng Điện, ta cũng sắp quên rồi.”“Chuyện lúc trước… có phải bây giờ Huynh quên rất mau không?”Tay Đặng Anh chùng xuống.“Sao lại nói như vậy?”Dương Uyển cầm một cây bút mảnh, đè giấy chấm vào mực Đặng Anh đã mài xong: “Thì ta cảm thấy huynh kể càng ngày càng mơ hồ.

Thực ra ta cũng chẳng biết như vậy là tốt hay không tốt nữa…”Đoạn, cô lắc đầu, cúi đầu đặt bút: “Thực ra huynh không thay đổi gì cả, huynh xem, chữ vẫn đẹp như cũ, cuộc sống cũng vẫn thanh tịnh sáng sủa như cũ.

Vả lại, cái gì huynh cũng biết, biết chiếu cố cho ta, làm tủ cho ta, bảo vệ huynh trưởng ta và thầy của chính huynh, thậm chí còn bằng lòng dụng tâm với mấy yêm đồng nghe huynh giảng bài.”Nói đến đây, cô ngẩng đầu, lấy cán bút chọc cằm, nhìn Đặng Anh: “Có đúng không nào, huynh vẫn có thể làm chuyện muốn làm, xem có tuyệt vời không?”Vì cô ở ngay trước mặt, Đặng Anh không sao ngẫm kĩ được mấy câu cô nói, nhưng trong thâm tâm lại muốn cười với cô.Dương Uyển cầm bút, sờ sờ tai mình, nhìn hình mình vẽ, lại bắt đầu lo lắng: “Ta đang vẽ cái gì thế này.”Đặng Anh nghe cô than phiền, bèn buông đá mài mực xuống, nhẹ nhàng kéo tờ giấy về phía mình một tấc.“Ta có thể xem hiểu.”“Không phải chứ, thế này mà cũng hiểu được á?”“Ừ, phiên phiến.


Có nhiều chỗ phải suy nghĩ đôi chút, trước đây chưa từng thấy hình thức này.”Dương Uyển nghe chàng nói vậy, lập tức lấy lại tự tin.“Cái này gọi là tủ… cất son phấn bột nước.”Nói xong lại cảm thấy mình quá ấu trĩ, vội hạ giọng giải thích: “Nói chung là để đựng ít son son phấn phấn ấy mà.

Huynh cứ làm đại đi, không cần để tâm quá đâu, chỉ là ta nổi hứng thôi, vẽ còn xấu như vậy…”“Được.” Đặng Anh nhìn tờ giấy: “Ta cũng không biết bao giờ mới làm được.

Ta…”“Hình bộ còn mang huynh đi nữa không?” Trong khoảnh khắc, cô đã chuẩn xác đâm trúng yếu điểm.Đặng Anh cúi đầu đáp: “Có.

Thả ta về là vì mấy ngày nay đang dựng lại gờ mộng trụ.”“Họ không dùng hình với anh chứ?”“Không.”Dương Uyển thở phào.“Ta đã nói với Dương Luân rồi, chẳng biết cái lão Dương Đại Ngưu đó nghe lọt bao nhiêu, nhưng ta cược lão còn chút lương tâm.

Nếu lão ngu dại theo mấy người kia thì lần sau ta sẽ bảo điện hạ mắng chết lão.”Đặng Anh thực sự không nín nổi, xoay người cười thành tiếng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi