"Vù vù vù, vù vù vù..."
Thẩm Kiến Thanh cảm giác như có một con ong mật sống trong đầu, bình thường lười biếng, chểnh mảng, không có một miếng hiệu quả, nhưng cứ hễ gặp Tần Việt là lại năng suất từng giây từng phút đến đáng sợ.
Thật sự muốn cưa chân cái cô họ Tần hả?
Khâu luôn cả miệng đi.
Sao trên đời lại có người kiệm lời mà vẫn được lòng người như vậy nhỉ?
Là do cô ấy chưa tìm hiểu thế giới này đủ thấu triệt chăng?
Hay là suy nghĩ của cô ấy quá hạn hẹp?
Chẳng phải cô ấy chỉ có 162 thôi hay sao, chẳng phải chỉ là không mang cao gót thôi hay sao, ngẩng đầu nói chuyện với một người 172, còn chưa đứng thẳng thôi hay sao?
Có vấn đề gì không?
Cô ấy cũng đâu có làm thụt lùi chiều cao trung bình của phụ nữ Giang Bình đâu.
...Lùi 2 phân.
Vì vậy, từ nhỏ, cô ấy thật sự rất ghét người khác lôi chiều cao của mình ra nói.
Cái cô Tần kia to gan quá rồi, một lần không được thì nói hai lần.
Thẩm Kiến Thanh thu hồi tầm mắt ở trên trần thang máy về, nhìn về phía Tần Việt đang phản chiếu trên cửa, nói: "Mời em bỏ tay, ra khỏi đầu tôi."
Giọng điệu của Thẩm Kiến Thanh vô cùng bình tĩnh, biểu cảm cũng vậy, nhưng chữ "mời" này, một khoảng dừng rất rõ ràng đã lột tả cảm xúc một cách sâu sắc.
Tần Việt mím môi, thu tay về, đút trong túi quần, nói: "Sao hôm nay chị không mang giày cao gót?"
Thẩm Kiến Thanh đưa tay vuốt mái tóc xoăn, mỉm cười, "Hoạt động hôm nay bao gồm đi bộ gần 4 cây số, em nghĩ tôi chán sống, hay là muốn sống?"
Qua cửa thang máy, Tần Việt nhìn Thẩm Kiến Thanh 2 giây, nói: "Ừ."
Thẩm Kiến Thanh: "???"
Thẩm Kiến Thanh quay qua nhìn Tần Việt, giọng điệu nghiêm túc, "Sư phụ Tần, không ấy em về đi làm đi, tự nhiên tôi không muốn dắt em theo nữa."
Tần Việt cúi đầu nhìn cô ấy: "Tôi đã xin nghỉ rồi, bây giờ đi làm cũng không được tính lương."
"Tôi trả em gấp đôi, em về đi."
"Không."
Hai người nhìn nhau, không khí ngập tràn sự so đo im lặng.
Trước khi thang máy dừng, Tần Viên bỗng nói: "Giảng viên Thẩm, tôi rất thích chiều cao của chị."
Thẩm Kiến Thanh khoanh tay trước ngực, trực giác cảm thấy vẫn còn vế sau.
Tần Việt nói: "Lúc ôm, mặt chị vừa khéo ở ngay cổ tôi."
Bàn tay khoanh trên cánh tay của Thẩm Kiến Thanh siết lại, nghe thấy câu nói cuối cùng của Tần Việt, "Cổ của tôi rất nhạy cảm, vì vậy nhiều khi, chị không cố ý, nhưng vẫn thở rất mạnh, tôi sẽ vô thức làm chị khóc vì không chịu nổi."
Thẩm Kiến Thanh siết chặt cánh tay, hô hấp khựng lại.
Nghĩa là, chiều cao của cô ấy tương xứng với điểm nhạy cảm của Tần Việt, vì thế nên Tần Việt đã mất khống chế mà giẫm lên khuynh hướng của của cô ấy, làm cho cô ấy nghiện và tìm đến Tần Việt?
Vòng lặp vô tận này thật hoàn hảo.
Nhưng không thể chối bỏ việc hai câu trước sau đề cập đến chiều cao của cô ấy đã gây tổn thương trong tâm hồn.
Thẩm Kiến Thanh ném vali cho Tần Việt, thướt tha bước vào thang máy, nói: "Lần này em lái xe đi, tôi muốn nghỉ ngơi thư giãn."
Tần Việt kéo vali bước vào, bấm nút tầng, đợi cửa đóng lại mới nói: "Tôi không biết lái xe."
Thẩm Kiến Thanh im lặng hồi lâu, hỏi: "Tần Việt, em thật sự không bị đa nhân cách đấy chứ?"
Tần Việt nói: "Không."
Thẩm Kiến Thanh: "Vậy tại sao 10 tiếng trước, em vẫn còn đang dỗ dành tôi đến mức không biết đông tây nam bắc là gì, 10 tiếng sau lại có thể chọc tôi đến mức đông tây nam bắc là gì không biết?"
"Chậc, nghe lời tôi mỗi buổi tối, quả nhiên chỉ muốn ngủ với tôi thôi mà." Thẩm Kiến Thanh nói.
Lời tự hỏi tự đáp của cô ấy giống như một mũi kim, không hề báo trước ghim vào lồ|\|g ngực Tần Việt, có hơi đau.
Cô đâu phải người tùy tiện gì cho cam, sao có thể tùy tiện hứa hẹn cả đời mình chỉ vì muốn ngủ với người ta được?
Tần Việt cầm tay cầm vali, mơ mộng hão huyền thời gian có thể quay trở lại khi Thẩm Kiến Thanh tựa vào vách tường ở ngã tư mà hỏi cô "Cô muốn ngủ với tôi à?"
Tại giây phút ấy, có lẽ cô vẫn sẽ không nói quá nhiều, nhưng nhất định sẽ không chỉ là một chữ "ừ" đơn điệu, khiến ấn tượng về cô trong Thẩm Kiến Thanh vẫn luôn rập khuôn cho đến hiện tại, cũng khiến những nỗ lực mà cô đã hao tổn tâm sức hóa thành dã trang xe cát.
Có chút không cam tâm.
Tần Việt trầm mặc vài giây, lại lên tiếng, vẫn là giọng điệu bình tĩnh ấy, "Đề cập đến chiều cao của chị ngoại trừ vì thích, còn là vì muốn trêu chị."
Thẩm Kiến Thanh quay qua trừng mắt, "Tôi không truy cứu coi như là xong rồi đấy, em đừng có được nước làm tới."
Tần Việt nói: "Không phải kiểu trêu chọc như chị nghĩ."
Thẩm Kiến Thanh nghiêng người tựa vào thang máy, "Vậy thì là cái gì được?"
Tần Việt nói: "Khiến chị phân tâm."
Thẩm Kiến Thanh: "..."
Thang máy dừng lại, Tần Việt kéo vali ra trước, đợi Thẩm Kiến Thanh đứng đối diện với mình rồi mới nói tiếp: "Tối qua, chị đã nhắc lại những chuyện cũ một cách dễ dàng, rồi bỏ qua rất nhanh, trông thì có vẻ như không ảnh hưởng quá nhiều đến tâm trạng của chị, vì vậy tôi đã nói với chị 'Chúc mừng ngày nhà giáo', nhưng tôi đã quên mất rằng, đôi khi càng sâu sắc thì càng không dám diễn tả nhiều. Mãi đến khi chị ngủ, bắt đầu gặp ác mộng, bắt đầu run rẩy, tôi mới muộn màng nhận ra câu nói đó của mình quá tùy tiện. Tôi muốn xin lỗi chị, nhưng tôi không có cơ hội, chị vì không muốn bị tôi nhìn ra nên cả buổi sáng, chị đã tỏ ra rất bình thường."
"Giả vờ khổ sở hơn giải tỏa rất nhiều." Tần Việt nói với Thẩm Kiến Thanh câu này, "Tôi đã biết rồi nên muốn tìm một lý do để chọc chị. Lúc trước ở bên lề đường, khi chị nghe tôi nói chị lùn, mọi cảm xúc ngay lập tức tập trung vào đó, tôi đã để ý, vì vậy tôi muốn lấy lý do này để chọc chị, vừa có thể giải thích hợp lý, không khiến chị giận, lại có thể khiến chị phân tâm ngay tức khắc."
Quen biết gần 3 năm, Tần Việt chưa bao giờ nói dài đến thế.
Tốc độ nói của cô vẫn chậm rãi như xưa, giọng điệu cũng không nghe ra chút sắc bén và lên án nào, bình yên, tĩnh lặng, nhưng trong tai Thẩm Kiến Thanh, không hiểu sao cô ấy lại cảm thấy, tâm trạng của Tần Việt có sự dao động.
Có lẽ chỉ một chút ít, nhưng nhất định là có.
Thẩm Kiến Thanh và Tần Việt nhìn nhau, hô hấp lặng yên.
Lâu sau, Thẩm Kiến Thanh li3m môi, giọng nói rất nhẹ, "Tần Việt, tôi không biết em có suy nghĩ này, tôi xin lỗi, em giận à?"
Tần Việt kéo vali ra ngoài, tự nhiên tranh khỏi tầm mắt của Thẩm Kiến Thanh, "Không."
Chẳng qua dạo này cô nếm ngọt nhiều quá rồi, không ăn chua nổi.
Nhưng vẫn may, với kinh nghiệm tích lũy hơn 2 năm qua, vừa rồi dù cô khó chịu trong lòng, nhưng vẫn không bộc lộ cảm xúc quá rõ ràng.
"Giảng viên Thẩm, phiền chị mở cốp xe." Tần Việt đứng ở đuôi xe nói.
Thẩm Kiến Thanh lấy chìa khóa xe ra, đi đến bên cạnh Tần Việt, cùng cô nhìn cốp xe từ từ nâng lên.
"Để tôi." Thẩm Kiến Thanh cầm lấy vali trong tay Tần Việt, nhọc nhằn bỏ vào trong cốp.
Khi cốp xe vẫn còn đang đóng, Tần Việt đã đi, về phía ghế phụ.
Thẩm Kiến Thanh đứng yên tại chỗ một giây rồi nhanh chóng đuổi theo Tần Việt, trước khi cô mở cửa, cô ấy vội nắm lấy cổ tay cô nói: "Đợi đã."
Tần Việt ngoảnh lại, "Sao thế?"
Thẩm Kiến Thanh bỗng nhiên không biết mình muốn nói gì, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy cảm xúc của Tần Việt dao động, có lẽ vì bị cô ấy hiểu lầm mà không thoải mái trong lòng.
Nhưng đây đâu thể coi là lý do chính đáng.
Bị hiểu lầm thì vui vẻ sao nổi.
Tần Việt cũng chỉ là tính tình tốt nên mới không nổi giận với cô ấy.
Sự im lặng kéo dài một lúc, Thẩm Kiến Thanh tiến lên một bước, đứng đối diện Tần Việt, dưới cái nhìn bình lặng của cô, hai tay vòng qua eo, ôm từ phía sau.
Cái ôm đột ngột khiến đầu óc Tần Việt trống rỗng trong vài giây, ngay sau đó, cảm giác đã lâu không gặp gần như bị cô quên lãng bỗng cuộn trào mãnh liệt.
Hồi 4 tuổi, khi cô bị đụng đầu, ráng nhịn không khóc, Thẩm Kiến Thanh đã ôm cô như vậy.
Ôm vào lòng, cánh tay phía sau, bàn tay nhàng vu0t ve lưng cô.
Một khoảnh khắc, sự chua xót đã nguôi ngoai từ lâu lan tỏa trong lòng Tần Việt, cô lưỡng lự giữa phép mâu thuẫn "bị nhìn thấy sẽ gây rắc rối cho Thẩm Kiến Thanh" và "hôm nay bỏ lỡ, không biết nào mới được ôm như thế này", rồi giơ tay ôm lại Thẩm Kiến Thanh.
Tim Thẩm Kiến Thanh thư giãn ngay tức thì, cô ấy tựa cằm lên vai Tần Việt, thở dài nói: "Ôm quả nhiên là liều thuốc tốt nhất để chữa lành cho các bạn nhỏ."
Thẩm Kiến Thanh chỉ buột miệng nói ra, đã không còn nhớ mình đã nói lúc nào, câu từ hình thành hoàn toàn dựa trên bản năng.
Nhưng Tần Việt đã khắc ghi nó rất lâu rồi.
21 năm.
Cô đã trưởng thành lâu rồi, bình giờ tính cách hiền hòa, cảm xúc ổn định, đáng lẽ ra có thể dễ dàng tiếp nhận sự vỗ về từ Thẩm Kiến Thanh, nhưng vì có thêm tình cảm nên tâm trạng khó lòng bình ổn.
Cảm giác rất xa lạ.
Cũng rất chân thực.
Tình yêu vốn rất giỏi trong việc khiến con người ta sống một giây rồi lại chết trong một giây.
Đây mới là trải nghiệm đầu tiên của cô, chỉ cảm nhận được một chút rất nhỏ, không đáng kể, sau này... thời gian quá dài, cô muốn nhanh chóng kết thúc mối tình đơn phương khiến cô khắc khoải này.
"Giảng viên Thẩm, trong tương lai, nếu chị không vui thì có thể đừng giấu tôi được không?" Tần Việt ôm Thẩm Kiến Thanh, xóa rồi lại xóa những lời trong lòng, chỉ để lại một câu đường đường chính chính nhất, "Chị muốn lợi dụng tôi để chữa lành cho mình, tôi làm được, nhưng chị phải cho tôi thấy thì tôi mới biết nên làm gì."
Câu nói này vừa đủ khiến cho Thẩm Kiến Thanh vừa mới "phân tâm", tâm tư vẫn còn rất nhạy cảm nhói lòng, cô ấy nuốt khan trong cổ họng loáng thoáng nghẹn ngào, bật cười nhẹ nhàng, "Nói em ngốc mà ai ngờ là đúng thật, ai lại muốn làm cái thùng rác thế?"
Tần Việt chỉ hỏi cô ấy, "Có được không?"
Khóe miệng cong lên của Thẩm Kiến Thanh rũ xuống, tim như thể bị ai nhéo lấy, đau nhức, nhưng lại không hiểu sao, cô ấy cảm thấy nơi này dần trở nên ẩm ướt, yên ổn, an toàn, tựa như con thuyền đơn độc cập bến, cũng tựa như cây khô gặp nàng xuân.
Thẩm Kiến Thanh bị cảm giác kỳ lạ thúc giục, nói: "Đương nhiên là được, ai muốn thần kinh suốt ngày đâu."
Lời còn chưa dứt, cánh tay đỡ sau lưng bỗng siết chặt, Tần Việt cúi xuống, tựa cằm lên vai Thẩm Kiến Thanh, nói: "Cảm ơn."
Thẩm Kiến Thanh sững sờ.
Đáng lẽ ra cô ấy cảm ơn mới phải chứ?
Cô ấy được lòng tốt của Tần Việt mà Tần Việt cảm ơn cô ấy cái gì vậy?
Suy nghĩ của Thẩm Kiến Thanh đột nhiên hỗn loạn, trong đầu mù mờ, có thứ gì đó đang âm thầm trải dài.
"Tần Việt, em..."
Điện thoại chợt đổ chuông, Tần Việt buông Thẩm Kiến Thanh ra, điềm nhiên nói: "Nghe điện thoại đi."
Ấn đường Thẩm Kiến Thanh hơi cau lại, cô ấy liếc nhìn cô ròi lấy điện thoại từ trong túi ra nghe, "Alô, xin chào."
"Tôi đây."
"Đúng, tôi tự đi xe tới."
"Tôi dẫn theo một người, sức khỏe của cô ấy không được tốt, ngồi xe khách tôi sợ cô ấy khó chịu."
"10 giờ tập trung đúng không?"
"Được, tôi sẽ cố gắng."
Cúp máy, Thẩm Kiến Thanh nhìn thời gian, vội nói: "Lên xe, chúng ta phải tranh thủ lên cao tốc trước giờ cao điểm buổi sáng, ở đây có rất nhiều công ty chỉ được nghỉ chủ nhật, sắp bắt đầu tắc đường rồi đấy."
Bận rộn, Thẩm Kiến Thanh chẳng rảnh mà đi phân biệt những thứ mơ hồ đang trải dài trong đầu là gì, chúng tranh thủ cơ hội mà rút lui, không để lại bất kỳ dấu vết nào, nhưng cũng giống như sóng giữa biển lặng, gió trong rừng tĩnh, một khi đã từng xuất hiện thì sẽ luôn kích thích 5 giác quan tại một thời điểm nào đó, rồi chầm chậm quấy nhiễu sự thanh tịnh của nó, xao động sự yên ả của nó, nhào nặn nó thành hình dạng cụ thể.
————
10 giờ kém 2 phút, Thẩm Kiến Thanh và Tần Việt cuối cùng cũng đến nơi kịp giờ—— Một khu nghỉ dưỡng ở ngay giữa 2 thành phố.
Thành ủy chi mạnh, thuê 3 căn biệt thự dọc bên hồ cho 32 nhân tài trẻ có mặt, buổi sáng đã chia phòng, họ sẽ đi bộ đến nhà hàng để dùng bữa, dọc đường có thể thưởng thức thiết kế cảnh quan lâm viên, và cả phong cảnh tự nhiên non nước giao thoa, rất đẹp mắt, chỉ có điều...
Tần Việt đi bộ thật sự rất chậm.
Băng qua rừng trúc dài 2km, những bậc thang lên xuống quanh co, khúc khuỷu thật sự là hành hình đối với cô.
Thẩm Kiến Thanh suy tính một lát, tìm bên tổ chức hoạt động chào hỏi một tiếng, tạm thời rời khỏi hàng để chờ Tần Việt.
Tần Việt vẫn đang ở trên những bậc thang dốc xuống, sau lưng trúc xanh trải dài, dưới chân nước chảy róc rách, tình cờ, ngước nhìn bầu trời được bóng cây trổ nét, quang ảnh thi vị chuyển động, biến hóa trên khuôn mặt cô, tựa như truyền thuyết biệt lập với thế gian.
Thẩm Kiến Thanh cầm quai balo, nhắc nhở Tần Việt, "Không cần vội, chúng ta đi riêng, đến lúc nào hay lúc đó."
Tần Việt nghe vậy, bước chân thoáng khựng lại, gật đầu, "Ừ."
Thẩm Kiến Thanh mỉm cười, bước lên mấy bậc thang, ngả người tựa vào lan can chờ Tần Việt xuống.
"Ngồi một lát đi." Thẩm Kiến Thanh dùng ánh mắt chỉ vào bậc thang cao hơn nói.
Tần Việt không trốn tránh, lúc ngồi xuống, ngón chân vừa vặn chạm tới Thẩm Kiến Thanh.
Xúc cảm rất nhẹ.
Thẩm Kiến Thanh cúi đầu nhìn, không nói gì, cũng không di chuyển chân.
Rừng trúc vắng lặng, gió nghỉ mây ngừng, nước chảy không thôi.
Thẩm Kiến Thanh tựa một lúc, nghe thấy Tần Việt khẽ thở dốc, nói: "Mệt à?"
Tần Việt: "Hơi hơi."
Thẩm Kiến Thanh không nói gì, cởi balô sau lưng ra, lấy ra một cái hộp bảo quản đưa cho Tần Việt, "Chúng ta nghỉ một lát rồi đi tiếp, không bắt kịp thịt to cá lớn thì thôi, vừa khéo muốn dắt em đi ăn vài món tươi ngon, cả hai còn được yên tĩnh."
Tần Việt mở chiếc hộp ra, nhìn những quả dâu được sắp xếp ngăn nắp bên trong vài giây rồi mới nói: "Bọn họ đều đang lưu thông tin liên lạc của nhau, chị không đi sẽ lỡ mất cơ hội đấy."
Thẩm Kiến Thanh khẽ cười một tiếng, nói: "Em ăn dâu của em đi, bớt lo bò trắng răng lại."
"Trước khi đến, trong đoàn có phát danh sách rồi, nên tìm ai nói chuyện, tôi đã tính toán trong lòng, hơn nữa, buổi tối còn có tiệc trà, mấy chục người ở trong một phòng tiệc, muốn bỏ lỡ cơ hội cũng khó." Thẩm Kiến Thanh giải thích.
Tần Việt đáp lại một tiếng, lấy khăn ướt lau tay.
Động tác thư thả, ăn dâu cũng là ăn từng miếng nhỏ, rất nghiêm túc.
Cô như vậy thật sự rất thiếu lịch sự, có lẽ là sợ ăn nhanh quá sẽ đau bụng, trông mà...
Thẩm Kiến Thanh không nhịn được cười, cọ cọ vào mũi chân Tần Việt, nói: "Tần Việt, em có thấy em ăn rất giống các loài vật nhỏ không?"
Tần Việt nói: "Không."
Thẩm Kiến Thanh nhướng mày, lấy điện thoại ra, chĩa camera về phía Tần Việt, quay bằng chứng cho cô.
Vài phút trước, Thẩm Kiến Thanh đã chỉnh filter để chụp phong cảnh, bây giờ ánh sáng dịu huyền ảo đang bao trùm lấy Tần Việt, xa vời, mơ hồ, ngoài tầm với.
Thẩm Kiến Thanh cau mày, dừng quay, nhét điện thoại vào túi.
Tần Việt ngẩng đầu chỉ thấy động tác cất điện thoại của Thẩm Kiến Thanh, thuận miệng hỏi: "Người ta tìm chị rồi à?"
Ấn đường của Thẩm Kiến Thanh vẫn đang nhíu lại, giọng nói không cao, "Không."
Tần Việt nhất thời không có gì nói, Thẩm Kiến Thanh quay đầu nhìn dòng nước chảy phía dưới, chưa được vài giây, Tần Việt nói: "Chị ăn không?"
Thẩm Kiến Thanh: "Hả?"
Thẩm Kiến Thanh ngoảnh đầu, nhìn thấy quả dâu tây Tần Việt cầm trong tay—— Mọng nước sáng bóng, đều màu, lập tức khơi dậy cảm giác thèm ăn tẻ nhạt trong cô ấy.
"Ăn." Thẩm Kiến Thanh nói.
Tần Việt muốn đưa khăn ướt cho cô ấy, nhưng cô ấy lại trực tiếp cúi xuống, cắn quả dâu trong tay Tần Việt.
Quả này không to lắm, Thẩm Kiến Thanh tiến lại gần, môi trực tiếp chạm ngón tay Tần Việt.
Trong một giây, toàn thân đềubất động.
Hương dâu ngọt ngào xộc vào mũi Thẩm Kiến Thanh, cô ấy hơi nghiêng đầu, nhìn Tần Việt, tỉ mỉ khẽ hôn từ ngón cái kéo dài cho tới cổ tay.
Cổ tay Tần Việt đeo vòng hạt trầm, phối hợp và tôn lên làn da trắng lạnh của cô, hoàn toàn không liên quan tới d*c vọng.
Nhưng Thẩm Kiến Thanh lại ác liệt nhớ tới bộ dạng trần trụi của chúng trong buổi đêm, thần kinh bị đầu độc, vừa ngẩng đầu đã liền hôn lên môi Tần Việt.
Gần như đồng thời, Tần Việt giơ tay giữ lấy cổ Thẩm Kiến Thanh, biến cái chạm nhẹ vốn chỉ muốn cưỡi ngựa xem hoa này thành nụ hôn sâu khiến con người ta hoa mắt chóng mặt, ái muội mê loạn, nồng cháy điên cuồng.
Tiếng nước chảy dưới chân dừng rồi lại tiếp tục.
Tần Việt buông Thẩm Kiến Thanh ra, cầm quả dâu đã bỏ lại về hộp lên, đặt lên vành môi Thẩm Kiến Thanh, nói: "Giảng viên Thẩm, dâu tây."
Giọng điệu của Tần Việt bình thản, như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì.
So với đó, Thẩm Kiến Thanh tưởng chừng như tắt thở.
Cô ấy nhìn chằm chằm Tần Việt, nói: "Trở mặt không biết người."
Sau đó mới cắn dâu vào miệng.
"Xí!"
Chua ê cả răng.
"Dâu tây để qua đêm là có vị này à?" Thẩm Kiến Thanh không chỉ đau lòng cho 120 tệ của mình mà còn xót xa cho chính mình đã sáng sớm bò dậy đóng hộp cho Tần Việt.
Tần Việt nghe ra sự sầu não ngập tràn trong ngữ điệu của Thẩm Kiến Thanh, cúi đầu, khóe môi lóe lên nụ cười, "Quả nhỏ thì có vị này."
"Cố ý đấy à??"
"Ừ."
Thẩm Kiến Thanh nheo mắt, có chút nguy hiểm.
Ngược lại với Tần Việt, đặt chiếc hộp bảo quản lên đùi, một tay đỡ, tay kia cầm một quả dâu to, cắn hết miếng này đến miếng khác, giống như đang thưởng thức của ngon vật lạ.
Thẩm Kiến Thanh nhìn cô một lúc, đứng thẳng dậy, hồi tưởng lại lời của chủ sạp dâu tối qua—— Cô ta ăn hết nửa giỏ dâu của tôi mà không trả tiền, chẳng hiểu sao tự dưng cười phá lên.
Tần Việt háu ăn hiển nhiên sống động hơn Tần Việt đứng bên cửa sổ nghịch rau má.
Thẩm Kiến Thanh lặng lẽ quan sát Tần Việt này, bỗng không nhớ ra khi họ bắt đầu tiếp xúc nhiều hơn, trông cô như thế nào.
Nhưng rất rõ ràng rằng, cô ấy thích Tần Việt này hơn.
"Giảng viên Thẩm." Tần Việt bỗng nhiên lên tiếng, "Tôi nghỉ đủ rồi."
Thẩm Kiến Thanh bảo Tần Việt bỏ dâu tây chưa ăn vào túi, nói: "Vậy đi thôi."
Thẩm Kiến Thanh đi phía trước, đi được vài bước thì ngoảnh lại, đưa tay về phía Tần Việt nói: "Dắt em đi vẫn hơn, như vậy hình như có thể đi lại dễ dàng hơn chút."
Trước kia tới Lâm Ký, Thẩm Kiến Thanh đã cảm nhận rất rõ điều này.
Lúc đó là đường bằng phẳng.
Bây giờ gập ghềnh, cô ấy cảm thấy rất cần phải tiếp thêm chút sức mạnh cho Tần Việt một lần nữa.
Tần Việt đứng trên bậc thang, chậm rãi đưa mắt di chuyển từ khuôn mặt thanh tú của Thẩm Kiến Thanh lên tay, dừng lại, nắm lấy tay cô ấy, chứ không phải chỉ tới cổ tay cô ấy như lần trước.
Thẩm Kiến Thanh nhìn qua, cũng nắm lấy tay Tần Việt, tự nhiên tay trong tay với cô, đi về phía trước.
————
Khi hai người đến nhà hàng, bữa trưa đã trôi qua một nửa.
Thẩm Kiến Thanh thật sự không muốn ăn đồ thừa, Tần Việt cũng không ăn được đồ mặn nhiều dầu mỡ, bèn ra ngoài tạm bợ một bữa.
Buổi chiều, bên hoạt động tổ chức một vài hoạt động nhỏ để gắn kết mọi người.
Sau khi kết thúc, một hàng người ngồi quây quần trò chuyện, thay quần áo gọn gàng rồi được đưa tới phòng tiệc—— Không gian không rộng, chiếc bàn tròn lớn ban đầu đã bị bỏ đi và thay thế bằng những dãy bàn dài, tiện cho giao lưu mặt đối mặt.
Tiệc trà bắt đầu lúc 6 giờ, chỉ riêng diễn văn chào mừng của lãnh đạo thành phố đã mất hơn nửa tiếng đồng hồ, sau đó còn có phần tổng quan rườm rà về phương án phát triển thành phố và giới thiệu kế hoạch bồi dưỡng nhân tài, đợi đến khi tiết mục văn nghệ góp vui bắt đầu, Thẩm Kiến Thanh đã hoa mắt chóng mặt, nhưng vẫn ráng chống đỡ chút tinh thần để đối phó với các câu hàn huyên.
"Xin chào."
Cách dùng từ quen thuộc lại lần nữa vang lên bên tai Thẩm Kiến Thanh, cô ấy vô thức cong môi, nở một nụ cười chuyên nghiệp hoàn hảo.
Quay lại nhìn.
Nụ cười của Thẩm Kiến Thanh cứng đờ.
Một người đàn ông ăn mặc bảnh bao đang cầm ly rượu đi qua từ phía bên cạnh cô ấy, ngồi đối diện phía bên cạnh Tần Việt, nói: "Xin chào, tôi là Diệp Thừa Phi của Kỹ thuật Kế Thừa, chủ yếu nghiên cứu – phát triển và sản xuất thiết bị y tế tiên tiến, tim nhân tạo bay từ tính hoàn toàn thế hệ thứ ba có một phần là của chúng tôi."
Tần Việt nói: "Việc đem lại lợi ích cho nhân loại, rất có ý nghĩa."
"Quá khen." Diệp Thừa Phi cười nói: "Không biết nên xưng hô như thế nào nhỉ? Hình như cô không có trong phần giới thiệu thành viên của ban tổ chức, cô là người nhà sao?"
Tần Việt ngước mắt lên, trước khi đáp, đột nhiên cảm giác bắp chân bị thứ gì đó chạm vào, rất nhẹ.
Tần Việt chớp mắt, nhìn về phía đối diện.
Thẩm Kiến Thanh đang đoan trang dựa vào ghế, tóc xoăn tao nhã, môi đỏ mạnh mẽ, hàng lông mày được tỉa tót tinh xảo lười biếng nhếch lên, tràn đầy khí thế trong chớp mắt.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí yên tĩnh mà ẩn nhẫn.
Diệp Thừa Phi chờ mãi mà không thấy Tần Việt trả lời, cười lên, nói: "Tôi hỏi vậy có bất lịch sự quá không?"
Tần Việt cụp mắt, kết thúc cuộc đấu mắt im lặng với Thẩm Kiến Thanh, "Không. Tôi tên Tần Việt, là người nhà của giảng viên Thẩm."
Diệp Thừa Phi tỉnh ngộ, "Tôi nhớ ra rồi, sáng nay cô đến cùng với giảng viên Thẩm."
"Giảng viên Thẩm, đây là em gái của cô?" Diệp Thừa Phi quay sang hỏi Thẩm Kiến Thanh.
Thẩm Kiến Thanh mỉm cười nói: "Đúng, em gái."
Thẩm Kiến Thanh lườm Tần Việt một cái, nhớ lại chuyện cô gài bẫy mình trong buổi hẹn xem mắt, tính xấu bỗng chồi lên.
"Tổng giám đốc Diệp hiếm khi chủ động, vừa ý Việt nhà chúng tôi à?" Thẩm Kiến Thanh hỏi đầy ẩn ý.
Dứt lời, rõ ràng bắt gặp được ánh mắt chiếu đến từ Tần Việt.
Cô ấy tưởng rằng Tần-mèo-ốm-yếu-Việt bị giẫm đuôi nên muốn cào người, nhưng thật ra chỉ là tiếng "Việt" phát ra từ miệng cô ấy quá êm tai mà thôi.
Tần Việt chìm vào yên tĩnh, ý nghĩ muốn nghe cô ấy gọi thêm lần nữa hoành hành trong lồ|\|g ngực, hống hách mà im lìm.
Diệp Thừa Phi là người dễ tính, nếu Thẩm Kiến Thanh đã nói rõ thì hắn ta cũng không việc gì phải giấu giếm, nói: "Cô Tần rất khác."
Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Khác thế nào?"
Diệp Thừa Phi nói: "Yên tĩnh. Hiện nay áp lực cạnh tranh trong các ngành nghề đều rất lớn, ai cũng nóng nảy, thong thả như cô Việt đây, từ lúc ngồi xuống, ánh mắt chưa bao giờ đảo quanh thật sự rất lôi cuốn."
Hoàn toàn chính xác.
Cô ấy, một người đã hòa hợp với Tần Việt gần 3 năm, đáng lẽ ra chỉ còn lại sự nhạt nhòa mà cũng chẳng thoát nổi 2 chữ "lôi cuốn" này, người khác làm sao không phát hiện ra được?
Thẩm Kiến Thanh đặt tay phải lên mép bàn, đầu ngón tay vu0t ve ly rượu bóng loáng, nụ cười cùng ánh mắt sâu lắng hướng về phía Tần Việt, "Không biết Việt nhà tôi có suy nghĩ gì."
Tần Việt không né tránh, nhìn lại Thẩm Kiến Thanh, trong phút chốc, cô ấy thu hồi ánh mắt và nhìn Diệp Thừa Phi, nói: "Cảm ơn ý tốt của anh Diệp, nhưng..."
Tần Việt hơi thoáng dừng lại, nói: "Tôi đã có người mình thích rồi."
Dưới bàn, bắp chân đang giơ trên không trung của Thẩm Kiến Thanh nảy lên theo phản xạ, mũi giày cao gót lại đụng vào Tần Việt, ngắn hơn rất nhiều, cũng rõ ràng hơn rất nhiều so với trước đó.