QUAN HỆ ĐỐI ĐẲNG

Trần Vi nào có biết được vì sao, làm đồng nghiệp nhiều năm, ngoài công việc ra, cô nàng hoàn toàn không biết gì về Thẩm Kiến Thanh, hơn nữa, đồng tính luyến ái vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết của cô nàng về chuyện tình cảm.

 

"Giảng viên Thẩm," Trần Vi ngập ngừng hỏi, "Ai ngăn trở cô và sư phụ Tần đến với nhau?"

 

Thẩm Kiến Thanh nghe vậy, ánh mắt liền tối sầm, nhấn mạnh từng chữ: "Không ai ngăn trở được."

 

"Giảng viên Thẩm..."

 

"Trần Vi, giúp tôi gọi một shipper, mang máy tính ở văn phòng tới đây."

 

Việt không thích cô ấy lo được lo mất, bị tổn thương bởi tính khí thất thường của cô ấy, cô ấy muốn thay đổi, muốn Tần Việt yên tâm, muốn quay trở lại như trước đây, để cô biết phải tiếp tục yêu cô ấy như thế nào.

 

Thẩm Kiến Thanh khó khăn chống người dậy, sau đó nghe điện thoại suốt cả một buổi chiều, mắt gần như không bao giờ rời khỏi máy tính.

 

Cô ấy không ăn bữa sáng, lúc này cơm trưa đã nguội ngắt, nhưng vẫn chưa có ý định chạm vào.

 

Trần Vi để ý, muốn nói lại thôi vô số lần, cuối cùng cũng liên kết những gì cô ấy nói vào buổi sáng với những gì mình nhìn thấy trong 2 năm qua—— Sự thay đổi nghiêm khắc chỉ sau một đêm, sụt cân rõ rệt, mái tóc xơ xác đến mức mất đi độ bóng, và cả uống rượu, hút thuốc sau cổng trường, sống mơ mơ màng màng, tất cả hẳn đều có liên quan đến việc Tần Việt bỏ đi.

 

Tình yêu xưa nay vẫn luôn tuyệt tình, luôn khiến con người ta chịu giày vò khi đánh mất nó.

 

Nhưng bây giờ không phải đã làm lành rồi hay sao, tại sao Thẩm Kiến Thanh vẫn dùng công việc để làm tê liệt chính mình vậy?

 

Do dự hồi lâu, Trần Vi không nhịn được hỏi: "Giảng viên Thẩm, cô cãi nhau với sư phụ Tần hả?"

 

Động tác nhấp chuột của Thẩm Kiến Thanh bỗng dừng lại, giọng nói yếu ớt, khàn đặc: "Không, là tôi cậy cô ấy hiền lành, không những không kể cho cô ấy chuyện cô ấy muốn biết, mà còn nói năng thiếu suy nghĩ, nói những lời rất khó nghe với cô ấy."

 

Trần Vi nói: "Đấy là cãi nhau rồi còn gì?"

 

Bờ môi trắng bệch của Thẩm Kiến Thanh mở ra rồi lại khép vào, cuối cùng mím chặt thành một đường thẳng, không phản bác nữa.

 

Trần Vi nói: "Cãi nhau hại tình cảm lắm."

 

Trong tai nghe Tần Việt để lại vang lên tiếng nhắc nhở pin yếu, đầu ngón tay Thẩm Kiến Thanh run lên, cảm giác khô rát nghẹn bứ trong cổ họng.

 

"Trần Vi..."

 

"Cô ấy đã làm rất nhiều điều vì tôi, trước đây tôi chưa bao giờ hứa hẹn với cô ấy điều gì, chí ít cũng không nên liên lụy cô ấy trong tương lai."

 

Trần Vi kinh ngạc: "Giảng viên Thẩm, cô nói gì thế?! Cô xuất sắc thế kia cơ mà, sao lại liên lụy sư phụ Tần được?!"

 

Thẩm Kiến Thanh cười tự giễu một tiếng, giọng nói chủng chẳng: "Cô không biết cô ấy lớn lên khó khăn như thế nào đâu. Tuổi thơ của người khác, có lẽ trong túi sẽ có một năm kẹo, một chiếc kẹp hoa, còn cô ấy quanh năm chỉ có thuốc men; người khác trưởng thành thì được chúc phúc, có hoa tươi, còn cô ấy bươn chải khắp nơi kiếm tiền; trong khi người khác yêu rồi lại chia tay, nóng lòng dùng sạch tuổi trẻ của mình để thử và sai, cô ấy âm thầm hoàn thiện bản thân, theo đuổi một người còn chẳng thèm để mắt tới mình."

 

Trần Vi sửng sốt, không thể ghép nối Tần Việt trong miệng Thẩm Kiến Thanh và sư phụ Tần làm gì cũng thành thạo trong 312, cô nàng bỏ qua câu cuối cùng của Thẩm Kiến Thanh, không chắc chắn hỏi: "Gia cảnh của sư phụ Tần không được tốt à?"

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Cô ấy là trẻ ở viện phúc lời Thành Nam, không có gia đình."

 

"...!"

 

"Vì vậy mà cô ấy cầu tiến hơn, biết ơn hơn những người khác."

 

Thẩm Kiến Thanh tháo tai nghe, cầm chặt trong lòng bàn tay: "Tôi chỉ dạy vài môn học, cho ra vài bài luận văn mà đã có thu nhập hậu hĩnh, thân phận vẻ vang, cô ấy cố gắng như thế, chẳng phải càng xứng đáng có được một tương lai tốt đẹp hay sao?"

 

"Giảng viên Thẩm..."

 

"Đáng lẽ ra cô ấy không nên tầm thường."

 

"Khi còn chưa yêu cô ấy, tôi đã mơ hồ đau lòng cho hoàn cảnh của cô ấy rồi, bây giờ mang nợ cô ấy, yêu cô ấy, tôi càng thêm mong rằng cô ấy được ổn định, gánh nặng trên vai sẽ nhẹ nhàng hơn đôi chút, cuộc sống tương lai thong thả hơn đôi chút."

 

"Cô ấy phải mất rất nhiều năm mới được quay trở lại trường học, chỉ cần thuận lợi tốt nghiệp, tôi sẽ có thể tìm cho cô ấy một công việc tốt nhất, để cuộc sống của cô ấy một đường đi lên."

 

"Những thứ ghê tởm xung quanh tôi, cô ấy không cần biết, những kẻ giống như ác quỷ xung quanh tôi..."

 

Thẩm Kiến Thanh mím chặt môi, đôi mắt u tối, không một tia sáng.

 

"Vĩnh viễn đừng quấy rầy cô ấy."

 

Trần Vi bị giọng điệu và câu từ u ám của Thẩm Kiến Thanh dọa sợ, hồi lâu không nói nên lời, đến khi khó khăn mới hoàn hồn thì điện thoại bỗng đổ chuông.

 

Trần Vi lấy ra xem, vội nói: "Giảng viên Thẩm, tôi đi nghe điện thoại!"

 

Trần Vi nhanh chân bước ra ngoài.

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn chằm chằm đồng hồ trên máy tính, đôi mắt dần dần dao động.

 

"Việt à, đã gần 6 tiếng chị không sốt ruột vì em rồi, nếu biết thì em sẽ không giận chị nữa đâu, phải không?"

 

Giọng nói của Thẩm Kiến Thanh thoạt nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng nghe kỹ hơn mới phát hiện ra rằng trong đó ẩn chứa sự nôn nóng và bất an mơ hồ, cô ấy chịu đựng cơn đau kéo dài ở vết thương, trăn trở rất lâu, vẫn không nhịn được mà gọi điện cho Tần Việt.

 

Trong ống nghe im lìm.

 

Một lát sau, bên tai Thẩm Kiến Thanh vang lên giọng nữ máy móc: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy."

 

Những ngón tay của Thẩm Kiến Thanh đập kịch liệt, trong nháy mắt, cơ thể lạnh buốt.

 

Cô ấy giơ điện thoại lên, lẳng lặng xem thông báo email mới trong vài giây, sau đó khóa màn hình điện thoại, đặt lên bàn rồi bắt đầu hồi âm.

 

Áng chừng 10 phút sau, Trần Vi từ bên ngoài trở về, trên giường bệnh trống rỗng, một dì bên cạnh nói với cô nàng: "Bạn cô nói cô ấy không thích ở trong viện một mình, không thích bệnh viện công nghệ cao nên về nhà trước rồi. Tôi thấy cô ấy khập khiễng, rất khó khăn, cô vẫn nên mau đi xem cô ấy thế nào đi."

 

Trần Vi lập tức nắm chặt điện thoại chạy ra ngoài.

 

Hôm nay Giang Bình tuyết lớn dày đặc, gió lạnh sắc như dao.

 

Tần Việt đi ngang qua cửa, nghiêng đầu nhìn, thấp giọng ho rồi đi vào phòng thay đồ.

 

Bây giờ là 12:20 trưa, phòng thay đồ nữ của trung tâm thử nghiệm không một bóng người.

 

Tần Việt khom lưng dựa vào tường để hồi sức.

 

Mấy ngày nay cô ngủ rất ít, sáng nay lại tập trung tinh thần cao độ, bận rộn suốt buổi, bây giờ có chút choáng váng.

 

Miễn cưỡng hồi lại sức, Tần Việt lấy chiếc điện thoại bật chế độ máy từ trong túi ra.

 

Đây là quy định của phòng thử nghiệm.

 

Sau khi tắt chế độ máy bay, Tần Việt đợi vài giây, kết nối mạng thành công, cột sóng lên xuống bắt đầu xuất hiện, những điện thoại cô vẫn yên lặng, không có bất kỳ một thông báo tin nhắn nào.

 

Tần Việt hơi cúi xuống, khung xương rõ nét trên vai và lưng chống đỡ chiếc áo len trắng rộng thùng thình của cô.

 

"Khụ."

 

Tần Việt bấm vào WeChat, ngón tay dừng lại vài giây trên đoạn trò chuyện được ghim ở đầu, rồi chậm rãi trượt xuống.

 

"Tần Việt, xong chưa?" Sinh viên của Mộ Chính Hòe bỗng nhiên đứng ở cửa hỏi.

 

Ngón tay Tần Việt khựng lại, cô quay đầu đáp: "Ngay đây."

 

Sau đó cất điện thoại, thay quần áo rồi ra ngoài ăn cơm.

 

Ăn xong, Tần Việt về thẳng phòng thử nghiệm để bắt kịp dự án 071.

 

Mộ Chính Hòe đi vào trông thấy vậy, hỏi cô: "Sao không cùng Tiểu Trịnh và những người khác ra ngoài đi vòng vòng? Ở đây tuy hơi hẻo lánh nhưng phong cảnh không tồi đâu."

 

Tần Việt lưu code, đóng máy tính lại nói: "Tôi đi bộ khá chậm, đi chung, bọn họ không chơi thỏa thích được."

 

"Nói đúng ra là bọn nó cưỡi ngựa xem hoa thôi, có ngắm nghía được cái gì đâu." Mộ Chính Hòe mở ly đồ uống nóng mà người quen cũ ở trung tâm thử nghiệm mua cho mình, rồi đặt bên cạnh Tần Việt, nói: "Uống chút đồ nóng đi này."

 

"Cảm ơn thầy Mộ."

 

"Không có gì."

 

Cuộc hội thoại ngắn ngủi kết thúc, phòng thử nghiệm bỗng rơi vào im lặng.

 

Mộ Chính Hòe tiện tay lấy một đống tài liệu ở trên giá, lật xem, tiếng giấy soàn soạt phối hợp cùng buổi chiều đầy tuyết.

 

"Những thứ này là của giảng viên Thẩm." Mộ Chính Hòe đặt một xấp giấy lên bàn nói.

 

Tần Việt quay qua nhìn, dãy số quen thuộc trên giấy—— 1012—— Khẽ khàng nện vào trái tim cô.

 

Ký ức xa vời hồi sinh trong tâm trí Tần Việt.

 

"Giảng viên Thẩm, trước khi cúp máy, chị cho tôi biết mật khẩu chiếc hộp gấm được không?"

 

"1012."

 

"Con số này có ý nghĩa gì không?"

 

Mộ Chính Hòe nói: "Thấy giảng viên Thẩm 2 ngày nay, cứ cầm bút lên là sẽ vô thức viết dãy số này, tôi không khỏi hiếu kỳ, hỏi cô ấy nguyên nhân, cô ấy nói 1012 là số nét tên của người cô ấy thích."

 

Tần Việt cụp mắt, giữ lấy chiếc vòng tay trên cổ tay trái qua ống tay áo.

 

Cô nhớ khi đó, bản thân đã hỏi Thẩm Kiến Thanh rằng: "Sao lại nghĩ đến việc dùng tên tôi làm mật khẩu?"

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Con số chỉ có tôi và em biết, lỡ đồ có bị giao sai thì cũng không mở được, an toàn."

 

Bây giờ cô ấy cho người thứ ba nhìn thấy mật khẩu của riêng các cô, yêu cô một cách thoải mái.

 

2 năm qua, cô ấy đã đưa "cô" đến rất nhiều nơi, làm rất nhiều việc, yêu cô say đắm.

 

Trong thế giới của cô ấy, có biết bao người ngầm hiểu và công khai biết rằng cô ấy thích Tần Việt là chuyện khó khăn đến nhường nào, chỉ riêng Tần Việt là chẳng hề hay biết gì.

 

Cảm giác này giống như đứng bên vách đá ngắm thiên cung, thấp tha thấp thỏm, càng nhìn thấy cảnh sắc đẹp đẽ, cô càng muốn biết Thẩm Kiến Thanh từ khe núi lên đến vách đá đã ghé qua những đâu, đã đánh đổi những gì.

 

Thẩm Kiến Thanh càng không chịu nói, Tần Việt càng khó giữ im lặng.

 

Không giữ im lặng thì sẽ phải dùng những lời lẽ chân thành nhưng lại khó nghe để ép Thẩm Kiến Thanh lên tiếng, sẽ phải đối chọi gay gắt với cô ấy.

 

Nhưng cô lại không muốn dồn ép cô ấy đến mức mất khống chế cảm xúc thêm một lần nào nữa, và để vậy thì chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.

 

Hiện tại, trốn tránh có thể coi là trí mạng đối với Thẩm Kiến Thanh.

 

Tần Việt nắm chặt cổ tay, biết rõ rằng bản thân đã thông báo cho Thẩm Kiến Thanh hôm nay sẽ đi đâu trước khi rời bệnh viện, nhưng vẫn không dám tưởng tượng bây giờ cô ấy, người đang lo được lo mất, sẽ như thế nào khi không gặp mình trong 5-6 tiếng đồng hồ.

 

"Kít——" Tần Việt đẩy ghế ra, đứng dậy nói: "Thầy Mộ, thầy bận việc của thầy đi, tôi ra ngoài gọi điện thoại."

 

Mộ Chính Hoài giơ tay gõ gõ giấy trên bàn nói: "Đây tuy là giấy nháp, nhưng phiền cô mang về cho giảng viên Thẩm, lúc viết những chữ này, bình nước có nắp cũng không để lên bàn đâu, trân trọng lắm đấy. Cô cầm đi trước đi, đừng đợi đến lúc kết thúc, rối rít rồi lại bị người ta vứt mất."

 

Tần Việt cầm giấy lên nói: "Được."

 

Tần Việt bước nhanh ra ngoài, chạm mặt với người của trung tâm thử nghiệm.

 

"Ấy, cô là người bên Đại học Giang Bình hả?" Người của trung tâm thử nghiệm hỏi.

 

Tần Việt nói: "Đúng vậy." Cô và Mục Chính Hòe cùng thực hiện thử nghiệm, ngầm thống nhất là người của Giang Đại.

 

Đối phương nói: "Người ở phòng thử nghiệm tương thích điện từ vừa gọi điện tới, nói đã có báo cáo thử nghiệm của bên cô rồi, cô đi lấy đi. Buổi chiều bọn họ tập huấn nội bộ, không có ai trực, muộn thì phải đợi sáng mai."

 

Ngày mai bọn họ không còn ở đây nữa rồi, phải mất công đi lấy báo cáo.

 

Tần Việt nói: "Được, tôi đi lấy ngay bây giờ đây."

 

Tần Việt tưởng rằng lấy báo cáo chỉ là chuyện phút một, ngờ đâu lại là một loạt thủ tục ký kết từ nhân viên nghiên cứu cho đến tổ trưởng, trưởng phòng, giám đốc, cuộc thử nghiệm buổi chiều đã bắt đầu, trong ngoài mười mấy người đều đang đợi cô, cô chỉ đành lập tức quay lại để phối hợp tiến hành thử nghiệm.

 

Kết thúc đã là 6 giờ tối.

 

Tần Việt vừa cầm vào điện thoại liền gọi cho Thẩm Kiến Thanh.

 

Không ai nhấc máy.

 

Mộ Chính Hòe vừa lái xe vừa hỏi: "Tần Việt, cô đi bệnh viện à?"

 

Hàng mi Tần Việt khẽ run, vì đường đi tròng trành, vai cô đập vào cửa xe, nói: "Vâng."

 

"Vậy tôi đưa cô đi trước, mấy đứa con trai về muộn chút cũng không sao."

 

"Làm phiền thầy rồi."

 

"Chuyện nhỏ mà, không cần khách sáo."

 

Đường về là 2 tiếng.

 

Dài tựa như 2 năm.

 

Ngay khi xe vừa dừng hẳn, Tần Việt liền nói cảm ơn rồi cầm balô chạy vào trong.

 

"À, cô ấy à, xuất viện sáng nay rồi, lúc đi cũng không biết đường báo cho bác sĩ một tiếng, hại y tá trưởng bọn tôi tự dưng không đâu bị mắng." Y tá bất mãn nói.

 

Tần Việt khom vai thở hổn hển vài hơi, hô hấp không ổn định: "Đi cùng người chăm sóc cô ấy à?"

 

Y tá: "Sao tôi biết được?"

 

Ngực Tần Việt phập phồng, đôi môi mím lại để hòa hoãn nhịp thở dồn dập. Cô giơ tay kéo chiếc balô hơi trượt xuống lên vai, nhìn khuôn mặt cau có của y tá nói: "Vết thương ở cả hai bên đầu gối của cô ấy rất nghiêm trọng, đi được bao xa đâu, bệnh nhân như vậy mà các cô còn chẳng để ý, các cô tắc trách trước, tại sao lại trách cô ấy không báo?"

 

Y tá đỏ bừng mặt, muốn phản bác.

 

Tần Việt xoay người bỏ đi.

 

Trên đường xuống tầng, Tần Việt lại gọi cho Thẩm Kiến Thanh 2 cuộc, vẫn không ai bắt máy.

 

Tai Tần Việt ù ù, di chứng do nhiều ngày nghỉ ngơi không đủ ùn ùn kéo đến, cô vịn tường, cúi đầu ho dữ dội, những người đi ngang qua đồng loạt tránh cô như tránh virus.

 

10 phút sau, Tần Việt bắt taxi đến khu tập thể cán bộ Đại học Giang Bình.

 

Trên điện thoại, Trần Vi bảo cô rằng Thẩm Kiến Thanh đã về nhà.

 

Tần Việt đã đến khu tập thể cán bộ vô số lần, chẳng cần suy nghĩ đã đứng trước cửa nhà Thẩm Kiến Thanh.

 

Cô nâng tay gõ cửa.

 

Bên trong không có người đáp lại.

 

Nhiều lần vẫn vậy.

 

Biểu cảm Tần Việt rất bình tĩnh, nhưng tay lại đang run rẩy, cô nắm chặt tay, bấm mật khẩu khóa 1290.

 

"Bíp!"

 

Cửa khóa mở ra, bên trong tối om, nuốt chẳng sự bình tĩnh trong Tần Việt, cô mò mẫm bật đèn, đập vào mắt là bụi bặm khắp nơi, như thể căn nhà này đã rất lâu không có người ở.

 

Con tim treo cao của Tần Việt rơi xuống tận đáy trong chớp mắt, đủ loại suy đoán đấu đá hỗn loạn trong đầu óc cô, mãi không bắt được điểm dừng.

 

Cô ngây người tại chỗ một lúc lâu mới nhớ ra gọi điện cho Trần Vi.

 

Trần Vi nói: "Giảng viên Thẩm không có nhà khác đâu, buổi trưa tôi thấy cô ấy xuống xe ở khu tập thể mà, hay là cô ấy ra ngoài rồi? Không thì cô đợi cô ấy ở cửa một lúc đi?"

 

Tần Việt nhìn những hạt bụi trôi dạt trong quang ảnh, nói: "Được."

 

Cô lại gọi cho Mộ Chính Hòe, hỏi khách sạn ông đặt cho Thẩm Kiến Thanh ở đâu.

 

Mộ Chính Hòe nói các cuộc thử nghiệm tại địa phương thường không sắp xếp chỗ ở.

 

Cô tìm tất cả những nơi có khả năng, cuối cùng đóng cửa đi xuống tầng, trong màn tuyết dày, ôm chút hi vọng còn sót lại mở WeChat ra, gọi video cho Thẩm Kiến Thanh.

 

Trong lúc sốt ruột chờ đợi, một khung hình xẹt ngang qua tâm trí cô—— Màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, phòng tắm đơn sơ trong nhà—— Cảnh tượng xuất hiện trong cuộc gọi video với Thẩm Kiến Thanh, rất giống với căn nhà cô thuê ở Giang Bình trước đây, cô tưởng rằng phòng giá rẻ đều đơn sơ như nhau nên khi Thẩm Kiến Thanh nói đó là khách sạn do sở 6 sắp xếp, cô không hề nghi ngờ, nhưng thực tế, phải chăng cô có thể có suy đoán khác?

 

Tần Việt siết chặt điện thoại, chạy ra bên ngoài khu tập thể.

 

Khu dân cư cô từng sống gần 6 năm vẫn chật chội như ngày nào, máy biến áp gặp trục trặc vào giờ cao điểm, giờ đây chỉ sáng chiếc đèn khẩn cấp chói mắt.

 

Trong cầu thang, Tần Việt đi đi dừng dừng, mất 5-6 phút mới đứng trước cánh cửa đã lâu không nhìn thấy.

 

Trên cửa, chữ "Phúc" do Quan Hướng Thần dán vào dịp Tết năm nào vẫn còn đó, trên tay nắm cửa kẹp tấm danh thiếp băng thông rộng, phía sau cánh cửa im lìm, không nghe thấy một tiếng động gì.

 

Tần Việt nắm lấy quai balô, đợi người đi ngang qua phía sau bước vào cửa rồi giơ tay gõ nhẹ cánh cửa.

 

"Cộc cộc."

 

Động tác này của cô thật ra rất vô lễ.

 

Đã 2 năm, căn phòng này không biết đã qua bao nhiêu đời khách thuê, cô chỉ dựa vào vài cảnh ít ỏi trong cuộc gọi video mà bốc đồng chạy tới đây, không biết sẽ mang đến rắc rối gì cho người bên trong.

 

Nếu bây giờ sống bên trong là một cô gái độc thân, có lẽ cô ấy sẽ sợ hãi, nếu như là một tên đàn ông cường tráng cộc cằn, có lẽ sẽ chửi cô như tát nước, nếu...

 

"Ai?"

 

Giọng nữ trầm khàn, khô khan đột nhiên vang lên ở trong cửa.

 

Tần Việt sững sờ, trái tim chần chừ, do dự chợt đông cứng, cô mấp máy môi, một âm tiết đơn: "Em."

 

Gần như cùng lúc cô dứt lời, bên trong truyền đến một cơn ho kịch liệt, xé ruột xé gan, như thể muốn ho ra hết ngũ tạng.

 

Tần Việt nhìn cửa, mắt tối sầm, ánh mắt rất bình lặng.

 

Trận ho qua đi, tiếng bước chân nặng nề vang lên sau cánh cửa.

 

Theo sau là một tiếng "cạch" rất khẽ, cửa được Thẩm Kiến Thanh kéo mở từ bên trong.

 

Trong phòng không có ánh sáng, đèn khẩn cấp ở hành lang chiếu vào, cô ấy trùng hợp đứng tại nơi ánh sáng và bóng tối tiếp giáp, mặc một chiếc váy ngủ dây mỏng, trên người trần trụi, nhìn rõ những vết thương đã được băng bó, chân trần, tay phải cầm điếu thuốc đã cháy hết nửa, do vừa mới ho nên đôi mắt ửng đỏ, ướt át, nhìn Tần Việt, mở miệng, giọng nói như bị thuốc lá thiêu khô, khàn đặc đến mức khó mà nhận ra.

 

"Việt ơi, đừng giận nữa được không? Đã 14 tiếng chị không lo được lo mất với em rồi, chị hứa, những tật xấu làm em mệt, làm em sợ, chị sẽ bỏ hết."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi