QUAN HỆ KHÔNG ĐỨNG ĐẮN

Editor: Lạc Tâm Vũ

Hỗn loạn ăn xong một bữa, thời gian đến gần hai giờ chiều, Tôn Ngôn chở Nghiêm Hải An về phòng vẽ tranh, Mạc Dịch Sinh đã tỉnh, đang co lại trên ghế sa lon vừa ăn một chút đồ ăn mua ngoài trước sân khấu Nghiêm Hải An dặn đi dặn lại vừa nhìn giá vẽ của mình, giống như ở trong đầu vẫn còn liên tục xây dựng nên hạ bút ở chỗ nào.

Nghiêm Hải An gọi một tiếng: “Dịch Sinh.”

Cậu quay đầu, còn chưa thấy Nghiêm Hải An ra làm sao, đã thấy Tôn Ngôn ở bên cạnh thì ngay lập tức trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, ở dưới ánh mắt của Nghiêm Hải An miễn cưỡng hỏi xong một tiếng.

Tôn Ngôn thở dài cười, phân tán tầm mắt xem qua đại khái toàn bộ không gian, nhìn chằm chằm vật trang trí duy nhất bên trong phòng ___ trên bộ ba bức tranh kia.

Một bộ bức tranh này có chút ý tứ hàm xúc trừu tượng, rất tương tự với nhau, màu sắc pha trộn độ bão hòa rất cao, cũng không làm người ta cảm thấy náo nhiệt, phần trên nhìn như phác họa sơ qua đường nét lung tung, từ dưới góc trái kéo dài lằng nhằng hướng về phía trên bên phải, trên mỗi bức họa đều có chấm đen, giống như tác da.nlze.qu;ydo/nn giả sinh lòng mà tự dùng bút quét một chùm ở trên vải vẽ tranh sơn dầu một chút, ở mỗi một chỗ giữa bức tranh vị trí rất bất đồng, từ trái sang phải, theo thứ tự trên cao hướng đến gần.

Anh híp mắt nhìn một hồi lâu, tự nhiên mà tiếp lời Mạc Dịch Sinh: “Đây cũng là cậu vẽ?”

Không chờ Mạc Dịch Sinh trả lời, anh liền nói: “Hẳn là không phải.”

Mạc Dịch Sinh và Nghiêm Hải An đều có chút bất ngờ, bức họa này quả thực không phải Mạc Dịch Sinh vẽ, nhưng người không thường tiếp xúc với tranh thì khó từ phong cách không rõ ràng trong bức tranh này phân biệt được người vẽ. Mạc Dịch Sinh vốn không có ý định nói chuyện với Tôn Ngôn, lúc này không nhịn được hỏi: “Ngài nhìn ra?”

Cuối cùng Tôn Ngôn nhìn thoáng qua bức tranh, mở miệng hỏi: “Bán không?”

Mạc Dịch Sinh ăn xong đồ ăn mua ngoài, tùy ý để hộp cơm trên mặt đất một cái, xuống đất, nói chắc chắn: “Không bán. Ngài Tôn, tôi bắt đầu vẽ tranh rồi.”

Ngụ ý ngài cút nhanh lên thôi.

“Không có vấn đề gì, cậu vẽ đi.” Tôn Ngôn nói xong, xoay người ngồi xuống ở trên ghế sa lon, hai tay mở ra đặt trên thành ghế sô pha, như một đại gia.

Nghiêm Hải An bất đắc dĩ làm một ánh mắt bình tĩnh chớ nóng nảy với Mạc Dịch Sinh, Mạc Dịch Sinh xoay người sang chỗ khác, ngẩn người với bức tranh của mình, quyết định coi là không có Tôn Ngôn.

Da mặt vừa dày, thân phận lại cao, tính tình đoán không ra, Nghiêm Hải An quả thực không có cách nào gây khó dễ với Tôn Ngôn, sầu muộn mà đi thu thập hộp cơm.

Tôn Ngôn thấy bộ dáng bảo mẫu quen thuộc này của anh, lộ vẻ bình thường liền theo thói quen, nhíu mày.

Suy nghĩ của Mạc Dịch Sinh đơn thuần, mắt không thấy, tâm không phiền, chỉ cần có thể vẽ tranh tự nhiên sự tình cũng có thể để phía sau. Cậu rất nhanh ném cái thứ làm người ta ghét ra sau đầu, cầm cọ tiếp tục công việc của chính mình.

Nghiêm Hải An vứt rác đi, mang cốc nước trở lại phòng làm việc. Tôn Ngôn khẽ nghiêng đầu, không nhìn Mạc Dịch Sinh, ngược lại nhìn bộ tranh trên tường kia.

Tâm tình Nghiêm Hải An có chút phức tạp mà đưa nước cho Tôn Ngôn, Tôn Ngôn lấy một tay cầm, xem chừng cũng không hề tính uống một ngụm.

Cả căn phòng chỉ có sô pha và ghế gỗ dưới mông Mạc Dịch Sinh có thể ngồi, Nghiêm Hải An đứng trong chốc lát, vẫn là nhẹ nhàng ngồi dựa vào ở một tay vịn trên sô pha.

Tôn Ngôn nhạy bén nhìn thoáng qua anh, giống như Nghiêm Hải An xâm nhập vào lãnh thổ của mình. Nghiêm Hải An đang tự hỏi nếu không cứ đứng được rồi, nhưng Tôn Ngôn đã quay đầu đi.

Âm thanh duy nhất trong phòng chính là Mạc Dịch Sinh vẽ tranh thì thỉnh thoảng phát ra tiếng vang rất nhỏ. Ngay từ đầu Nghiêm Hải An còn lo lắng cảnh giác Tôn Ngôn có thể đưa ra yêu cầu bại hoại gì hay không, nhưng hơn hai giờ trôi qua, Tôn Ngôn vẫn không nói lời nào, anh dần dần thả lỏng cảnh giác, bắt đầu suy nghĩ đến đủ loại việc vụn vặt.

Trong vòng mỗi tháng bên Lý Khanh đều có một cuộc tụ họp nhân tài, coi là đến cuối tuần có thời gian, rốt cuộc lần này có kéo Mạc Dịch Sinh đi hay không còn phải xem người nào đó….. Gần đây khách hàng phòng vẽ tranh tăng nhanh rồi, có điều là nhân viên vẫn đủ, tạm thời không cần lại mời người….

Ghế sô pha chuyển động nhẹ, trong nháy mắt Nghiêm Hải An khôi phục. Tôn Ngôn lấy điện thoại ra, nghe mấy câu: “Được rồi được rồi, em biết rồi, anh xong chưa.”

Giọng nói đúng là bực mình, nhưng nghe ra trong đó có loại thân mật. Nghiêm Hải An trộm ngắm Tôn Ngôn, phát hiện tầng chống cự mà cách người khác ngoài ngàn dặm trên người đối phương cảm thấy cũng tiêu tan một chút.

Trong lòng Nghiêm Hải An vừa động, đột nhiên tỉnh ngộ lại.

Tôn Ngôn hoàn toàn không để ý.

Anh không để ý Nghiêm Hải An nói như thế, không thèm để ý lúc không có chuyện gì làm ở chỗ này cùng bọn họ lãng phí một buổi chiều, có lẽ cũng không để ý Mạc Dịch Sinh.

Anh giống như một con sư tử tình cờ thích nổi lên hứng thú ở bông hoa nhỏ, chẳng qua dự định ở đây giải trí trong chốc lát.

Tôn Ngôn đứng dậy, vẫy tay với Nghiêm Hải An. Hai người không có quấy rầy Mạc Dịch Sinh, nhỏ giọng đi xuống lầu.

“Dịch Sinh vẽ mới liều mạng đến như vậy, anh nhớ kêu cậu ấy ăn cơm.” Tôn Ngôn dặn dò Nghiêm Hải An như dặn dò cấp dưới: “Cơm tối tôi sẽ cho người đưa tới. Tôi đi đi trước, lần sau đến.”

Anh nhìn thấy bảng giá trên quầy, thuận tay chỉ: “Giúp tôi mua cá đắt nhất đi.”

Nhìn cách nói này, thật sự là sinh ra từ tiêu chuẩn của cường hào. Nghiêm Hải An hít sâu một hơi, nói với cô bé ở quầy thu ngân: “Giúp ngài Tôn làm thủ tục một chút.”

Cô bé đã sớm thèm muốn sắc đẹp của Tôn Ngôn, sắc mặt trở nên hồng hồng, đặc biệt hòa nhã mà dè dặt lấy ra một tờ đơn.

Tôn Ngôn tới lấy, nhấc cằm với Nghiêm Hải An: “Anh điền đi, lười làm.”

Nghiêm Hải An trầm mặc mà cầm, không chỉ giúp quét máy POS, vùi đầu giúp điền đơn, bên cạnh tới một cái tay, nắm cằm của anh nâng đầu của anh lên.

Đỏ ửng trên mặt cô bé rút đi, hai mắt đều muốn trơ ra.

Tôn Ngôn cười hỏi: “Mất hứng?”

Nghiêm Hải An bị nắm đến đau nhức, ngẩng đầu lên, bình tĩnh thoát khỏi kiềm chế không nghiêm túc của Tôn Ngôn: “Làm sao có thể chứ? Tôi còn muốn cảm ơn ngài Tôn quan tâm.”

Trước quầy có đặt khăn giấy in logo của phòng vẽ tranh thuận tiện cho khách hàng sử dụng, Tôn ngôn lôi ra, chậm rãi mà lau tay: “Tôi thích nhất người tự cho mình là thông minh, người như vậy thường chơi đùa rất tốt.”

Anh cười cười, giống như một người có học thức gật đầu: “Tôi đi trước, tạm biệt.”

Cô bé trợn mắt há mồm nhìn theo Tôn Ngôn rời đi, thận trọng hỏi: “Ông chủ, đây là ai…”

Nghiêm Hải An thực bình thường nói: “Một người khách hàng. Đúng rồi, giờ mua hai phần đồ ăn ngoài, theo như ngày thường.”

Cô bé nghi ngờ nói: “Ối? Nhưng người kia vừa mới nói sẽ cho người đưa qua đây?”

Nghiêm Hải An nói: “Hôm nay bao cơm, đưa tới em bảo bọn họ cùng ăn.”

“À, vậy....” Không đợi cô nói xong, Nghiêm Hải An đã xoay người lên lầu rồi.

Đến giờ cơm, cùng đồ ăn năm sao mua ngoài còn đưa tới hoa tú cầu màu xanh lớn được trang trí vòng quanh. Trong đầu Nghiêm Hải An mệt mỏi, mặc dù em gái chứng tỏ nhãn hiệu hoa Dieenndkdan/leeequhydonnn tươi này là nhãn hiệu lớn nào đó các ngôi sao kết hôn đều muốn dùng, nhưng thẻ trên bó hoa này rõ ràng là phù hợp thống nhất, chỉ có tên tuổi người nhận hàng, một câu khác cũng không có, giống như người tặng hoa chỉ là thuận miệng dặn dò một câu.

Đắt thì đắt, nhưng lại không có chút dụng tâm.

Hoa này Nghiêm Hải An bảo cô bé đặt ở không gian trang trí trước quầy, trở về cùng Mạc Dịch Sinh nói chuyện qua loa như vậy.

Mạc Dịch Sinh sửng sốt: “Anh ta tặng hoa tới đây làm gì?”

Cũng may không đưa hoa hồng, vẫn không hiểu được là Tôn Ngôn tuân thủ câu kia đến chậm rãi nên dù ngay cả anh cũng cảm thấy tặng hoa hồng cho đàn ông quá mức bậc nhất rồi, Nghiêm Hải An nhìn khuôn mặt đơn thuần kia của Mạc Dịch Sinh, không thể không bịa câu hợp tình hợp lí lại có lợi với lý do của Tôn Ngôn: “Có lẽ cảm thấy mạo muội làm phiền, băn khoăn, tới bù thôi.”

“Ồ….” Mạc Dịch Sinh gật đật, ấn tượng với Tôn Ngôn tốt hơn một chút: “Coi như anh ta có lòng.”

Chăm chú nhìn Mạc Dịch Sinh ăn cơm tối, Nghiêm Hải An thu dọn một phen liền không ở phòng vẽ tranh chờ lâu, đi xuống lầu, một hơi rút nửa bao thuốc.

Trong lòng anh rất khó chịu, lại không thể nói với ai, một mình dứt khoát đi quán bar trước kia thường đi.

Nghiêm Hải An không có người quen biết, cũng không thể nào nói chuyện phiếm với người phục vụ ở quán rượu, yêu cầu một ly nước gừng Vodka, nhíu chặt mày ngồi ở quầy rượu.

Một tiếng vang nổ tung ở trước mắt anh, Nghiêm Hải An sững sờ cả người.

Người tới ngồi trên cái ghế bên cạnh anh, thêm chút đá vào ly nhìn nói: “Đã lâu không gặp nhỉ, còn tưởng rằng không thấy được anh.”

Nghiêm Hải An nhàn nhạt nói: “Còn chưa có chết đâu.”

Ánh đèn lờ mờ trong quán bar che lấp mọi khuyết điểm nhỏ trên mặt mỗi người, tỉ lệ mặt mũi Lê Hi vô cùng tốt, người đẹp như vậy vừa đi vào quầy rượu liền dẫn tới nhiều chú ý.

Cậu bật cười nói: “Sao giọng điệu nóng như vậy? Ai chọc giận anh không vui?”

Vừa nghe đến ba chữ “Không vui” Nghiêm Hải An lập tức nghĩ đến việc đụng phải thanh đao tàn phá cứ đến gần kia, vẻ mặt không kiềm chế được khó chịu, ngay sau đó trong lòng hết sức cảnh giác trạng thái của mình.

Tính tình của anh kém quá xa biểu hiện bên ngoài thế này, chậm lại 5-6 năm trước, anh cũng sẽ không là một thiếu niên kiêu ngạo ý định tiến lên giảng đạo lí rồi, bộ dạng bây giờ toàn bộ do bản thân gò bó.

Quán bar phối rượu ngon, kê ly đưa đến trước mặt Lê Hi, Lê Hi thuận miệng nói chuyện đôi câu với anh ta, mới nâng lên nhấp một ngụm, quan sát vẻ mặt Nghiêm Hải An: “Gần đây đi đâu vậy?”

Nghiêm Hải An điều chỉnh cảm xúc xong, giọng điệu không hề mất khống chế như vậy nữa: “Thật sự bận rộn.”

“Ừ, anh cũng thật vô tình đó.” Thanh âm Lê Hi thấp xuống, đến gần chút: “Dù sao hai chúng ta đã từng rất tốt một đoạn thời gian.”

Kê Vĩ Tửu là một quán bar bình thường, nên lúc đầu Nghiêm Hải An không nghĩ tới có thể tìm được đồng loại nói chuyện. Phải nói, các phương diện Lê Hi đều rất hợp sở thích của Nghiêm Hải An, có nhiều lần, Nghiêm Hải An muốn theo đuổi rồi.

Có đôi khi, một người thật sự chịu đựng quá khó khăn.

Nhưng sau này Nghiêm Hải An có việc bốc hơi, cũng không tới quán bar, hiển nhiên là phai nhạt với Lê Hi. Bây giờ gặp lại, người này hoàn toàn không hề thay đổi.

Khuỷu tay Nghiêm Hải An dựa vào quầy rượu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lê Hi, một lúc lâu, lại chán nản mà buông tha, cứ thế đi uống rượu.

Lê Hi không biết vừa rồi trong lòng anh có làm ra một lựa chọn, trêu đùa nói: “Thành thật mà nói đi, có phải anh có người trong lòng rồi?”

Nói xong cậu che ngực, làm ra bộ dáng khổ sở: “Chẳng hạn như một màn ánh trăng sáng khó mà quên được gì đó?”

Nghiêm Hải An vẫn chưa trả lời, khiêu mày, nâng ly rượu cụng với Lê Hi: “Nghe qua cậu rất có kinh nghiệm nhỉ.”

“Chậc, từng tuổi này rồi, có người nào chưa từng qua mấy lần yêu chứ?” Vẻ mặt Lê Hi ung dung mà nhún nhún vai, giống như chỉ là bạn bè lâu năm với Nghiêm Hải An, trong ánh mắt lại dịu dàng đắm đuối đưa tình: “Có điều qua chính là qua, cuối cùng con người phải đi về phía trước.”

Nghiêm Hải An không đánh giá, uống một hớp rượu.

Lê Hi cười nói: “Thật sự không cân nhắc tôi sao?”

“Lần sau đi.” Nghiêm Hải An uống xong một ly rượu, tính toán không sai biệt lắm, đứng dậy rời đi nói: “Tôi phải đi về.”

Lúc này phòng vẽ tranh đóng cửa rồi, nhưng Mạc Dịch Sinh ở trong phòng làm việc, Nghiêm Hải An không dám để Mạc Dịch Sinh một mình quá lâu, hơn nữa kỳ thực tửu lượng của anh cũng không tốt, uống dfienddnlieqiudoon một ly thế này là đủ rồi. Lê Hi xoay người, dựa lưng vào trên quầy rượu, xa xa hướng anh nâng ly một cái.

Nghiêm Hải An đánh xe trở về, đến dưới tầng ngẩng đầu nhìn lên, trong tòa nhà này cũng không thiếu phòng mở đèn, trong đó cũng bao gồm cả phòng làm việc của Mạc Dịch Sinh. Tại đó đứng lặng im phía sau, các tòa khu nhỏ ở xung quanh, sau mỗi một cửa sổ đều là một gia đình.

Nhà nhà đốt đèn, một ngọn nhỏ ở đâu là vì mình mà sáng đây? 

Ước chừng là uống rượu, suy nghĩ của anh đang say, vậy mà nhảy ra một ý nghĩ khác người như vậy. Nghiêm Hải An lắc đầu, đi vào cửa chính.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi