QUAN HỆ THẾ THÂN


---------------------------------------------------

Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại ấm áp. Hứa Thừa Yến sửng sốt, phát hiện bản thân vô tình hôn lên mặt Hạ Dương liền vội vàng nghiêng đầu tránh đi, có chút xấu hổ cùng ngại ngùng cúi đầu thấp xuống. 

Hạ Dương thì lại không có phản ứng gì, vẫn như cũ chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt, lại chú ý tới áo khoác trên người cậu hơi trượt xuống liền duỗi tay qua kéo áo khoác lên cao một chút. 

Hứa Thừa Yến nhìn nhìn áo khoác trên người mình, chợt nhận ra liền thoáng giơ tay lên muốn cởϊ áσ: "Áo của anh."

"Em mặc đi." Hạ Dương ngăn cậu lại.

Hứa Thừa Yến ngẩng đầu lên, thấy Hạ Dương chỉ mặc một bộ quần áo đơn bạc thì không khỏi hỏi: "Anh không lạnh à?"


"Không lạnh." Hạ Dương đứng trước mặt thiếu niên, thuận tiện chỉnh sửa lại áo khoác trên người cậu cho thật tốt rồi thấp giọng nói: "Bạn nhỏ sức khỏe kém, dễ bị cảm lạnh."

Hứa Thừa Yến nghe xong lời này mà phải qua vài giây mới nhận ra "bạn nhỏ" trong lời của hắn là chỉ chính mình.

"Tôi sẽ không bị cảm nữa." Hứa Thừa Yến khẽ nhíu mày.

Hạ Dương không nhanh không chậm nói: "Thế lần trước là ai bị cảm mà không chịu uống thuốc?"

Hứa Thừa Yến không nói gì, quay mặt đi chỗ khác. Ngày càng có nhiều trẻ con đến đài phun nước nghịch nước, Hứa Thừa Yến thoáng lui về phía sau một chút rồi đi ra ngoài phạm vi đài phun nước, một bên nói: "Ngày đó tôi thực sự uống rồi, nhưng anh cứ một hai phải ép tôi uống lần thứ hai."

Hạ Dương lặng lẽ đi theo phía sau cậu, đột nhiên chú ý tới cái gì đó tức khắc liền vươn tay ra nắm chặt lấy cánh tay thiếu niên rồi kéo cậu vào trong lòng ngực mình. Đúng lúc này, một cậu bé chơi ván trượt từ bên cạnh lao tới.


Hạ Dương bảo vệ người trong lòng ngực, hơi hơi cúi xuống dựa lại gần sát bên tai thiếu niên cười nhẹ một tiếng: "Bạn nhỏ ngay cả đường cũng không thèm nhìn nữa."

Hứa Thừa Yến nghe được ý trêu chọc trong lời nói của Hạ Dương, vì thế cố ý đáp lại: "Cảm ơn chú Tiểu Dương nha."

Hứa Thừa Yến thoát ra khỏi vòng tay của Hạ Dương, yên lặng sửa sang lại mũ rồi bước ra ngoài. Khu phố thương mại về đêm rất náo nhiệt, có những người trẻ tuổi ra ngoài đi dạo phố, cũng có một nhà ba người cùng nhau đi tản bộ. 

Sau khi dạo phố thương mại xong, Hứa Thừa Yến cũng thấy có chút mệt liền nói với Hạ Dương: "Về thôi."

"Ừm."

Hạ Dương nhắn cho tài xế, kêu tài xế qua. Hai người trở lại xe, Hứa Thừa Yến dựa vào cửa sổ xe rồi nhắm mắt lại mơ màng ngủ thϊếp đi. Hạ Dương thì ngồi ở phía bên kia, giữa hai người có một khoảng cách an toàn, cũng không có tiếp xúc thân thể.


Bên trong xe bật một khúc dương cầm nhẹ nhàng, Hứa Thừa Yến nghe tiếng nhạc ý thức càng ngày càng nhẹ, khẽ quấn áo khoác lại càng chặt hơn một chút. Trên áo khoác còn vương hơi thở của Hạ Dương, xen lẫn chút mùi hương mát lạnh nhàn nhạt của "Trăng tròn". Cậu ngửi được mùi hương này liền dần dần chìm vào giấc ngủ.

Mãi cho đến khi xe dừng lại, Hứa Thừa Yến mới tỉnh lại. Cậu còn có chút mơ hồ cởϊ áσ khoác ra trả lại cho Hạ Dương, sau đó xuống xe trở về chung cư.

Ngày hôm sau, Hứa Thừa Yến tỉnh dậy. Cậu đứng dậy rời giường, theo thói quen sờ xuống giường thì thấy một ít tóc rụng trên gối. Hứa Thừa Yến nhìn chằm chằm tóc rụng trên ga trải giường cùng gối đầu, nhíu nhíu mày phủi sạch chúng đi.  

Vào trong phòng tắm, Hứa Thừa Yến lại soi gương thì phát hiện quầng thâm mắt của mình lại nghiêm trọng hơn trước. Tối hôm qua cậu ngủ không được yên ổn cho lắm, trời vừa rạng sáng 1 giờ cậu đã tỉnh lại, sau đó cứ thế mất ngủ đến ba giờ hơn mới ngủ lại được. Hứa Thừa Yến rửa mặt bằng nước lạnh mới hơi tỉnh táo được một chút. 
Buổi sáng còn phải làm việc, Hứa Thừa Yến thay quần áo, trang điểm che đi quầng thâm mắt rồi mới ra cửa đi xuống lầu. Xe bảo mẫu đã dậu sẵn ở bên dưới, Hứa Thừa Yến lên xe nhìn thoáng qua thì thấy người đại diện cũng có ở trong xe.

Người đại diện nhíu mày ngồi trên chỗ ngồi, thoạt nhìn tâm tình tựa hồ không tốt lắm.

"Tần Chu." Vẻ mặt người đại diện trở nên nghiêm túc.

"Dạ?"

"Ngày hôm qua cậu và Hạ tổng cùng nhau ra ngoài sao lại không chú ý một chút?" Người đại diện đưa điện thoại qua cho cậu xem: "Trên đường lớn ôm ôm ấp áp đã đành mà còn hôn nữa?"

Hứa Thừa Yến nghiêng người lại gần xem sao thì thấy là một tấm ảnh chụp lén cậu và Hạ Dương ôm nhau. Hứa Thừa Yến lướt thêm một tấm nữa thì lại thấy được ảnh chụp cậu hôn Hạ Dương.

Không thể không nói người chụp lén này rất biết nắm bắt thời cơ, tối hôm qua cậu cùng Hạ Dương có hai lần tình cờ tiếp xúc thì đều bị chụp lại cả. 
"Nơi công cộng thì phải chú ý một chút, tối hôm qua paparazzi trực tiếp đến tìm tôi đấy." Người đại diện cau mày.

Tối hôm qua anh ta nhận được tin nhắn từ paparazzi gửi tới, tên kia vừa mở miệng đã yêu cầu giá cao mua đứt, nếu không sẽ bán ảnh chụp cho mấy account marketing để phơi bày chuyện này ra ánh sáng.

"Ảnh chụp lén lần này tôi đã mua lại rồi." Người đại diện nhớ đến số tiền mình đã tiêu tốn ngày hôm qua liền cảm thấy một trận đau lòng, lại dặn dò: "Cậu hiện tại còn chưa công khai gì hết thì ra ngoài chỗ công cộng vẫn phải để ý một chút."

Hứa Thừa Yến trả lời: "Không phải tình yêu đâu anh, ảnh chụp chỉ là hiểu lầm thôi."

"Được rồi được rồi, không phải tình yêu." Người đại diện gật đầu cho có lệ: "Dù sao lần sau có cùng Hạ tổng ra ngoài thì cậu phải nhớ cẩn thận một chút đấy."
Hứa Thừa Yến chỉ đáp: "Cũng không có lần sau nữa đâu."

Người đại diện đổi chủ đề: "Hôm nay trở về thì thu dọn hành lý đi, ngày mai phải vào đoàn rồi."

"Vâng." Hứa Thừa Yến nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi.

Người đại diện ngồi bên cạnh thì cầm điện thoại báo cáo với Hạ Dương chuyện anh ta đã mua đứt mấy bức ảnh từ tay paparazzi vào tối hôm qua, đồng thời cũng gửi mấy bức ảnh đấy qua cho hắn.

Tin nhắn vừa được gửi đi không bao lâu thì người đại diện liền nhận được tin nhắn từ ngân hàng thông báo... Hạ tổng đã bồi thường chi phí mua đứt ảnh, đồng thời còn cho anh ta thêm một khoản tiền "phí vất vả" nữa. Người đại diện thấy vậy thì tức khắc cười tủm tỉm, cất điện thoại vào.

Không lâu sau, xe ngừng lại. Người đại diện thuận tiện đánh thức Hứa Thừa Yến rồi xuống xe trước.
Hứa Thừa Yến mang mũ lên vừa định chuẩn bị xuống xe thì đột nhiên cảm thấy choáng váng, trước mắt biến thành màu đen, thân mình lảo đảo ngã sang một bên. Hứa Thừa Yến vội vàng nắm chặt cửa xe đỡ lấy cơ thể, một tay khác thì che trái tim lại, cảm giác nhịp tim không ngừng tăng nhanh dồn dập, lồng ngực thì ngột ngạt bức bách tới mức sắp thở không ra hơi.

Nhưng cũng may là sự bất thường trong cơ thể chẳng mấy chốc đã biến mất, hết thảy mọi thứ lại khôi phục như bình thường. Hứa Thừa Yến bình tĩnh lại một lúc, sau đó mới xuống xe đi về phía phòng hóa trang chuẩn bị trang điểm.

Lần này là chụp đại ngôn cho một hãng đồng hồ, vẫn còn một đoạn cuối chưa xong. Sau khi trang điểm xong, Hứa Thừa Yến thay quần áo rồi đi qua quay chụp.

Người đại diện và trợ lý thì ngồi chờ ở khu nghỉ ngơi, nhìn Hứa Thừa Yến bên kia. Đến giờ nghỉ trưa thì người đại diện mang cơm hộp đến. Nhưng Hứa Thừa Yến không có cảm giác thèm ăn gì nên chỉ ăn một chút rồi không ăn nữa.
Người đại diện để ý thấy vậy liền hỏi: "Không thích à?"

Hứa Thừa Yến lười biếng dựa vào ghế sô pha, đáp: "Em no rồi."

"Buổi sáng cậu cũng không ăn gì cả." Người đại diện nhíu mày.

"Em không có hứng ăn." Hứa Thừa Yến lắc đầu, tiếp tục nằm dựa trên sô pha nghỉ ngơi.

Đúng lúc này, nhân viên công tác đến gõ cửa nhắc nhở: "Tần Chu lão sư, anh có tiện qua đây chụp bổ sung một chút không?"

Hứa Thừa Yến nghe vậy thì đáp lại rồi đứng dậy khỏi ghế số pha, chuẩn bị đi qua đó chụp. Nhưng trong nháy mắt khi vừa đứng dậy, Hứa Thừa Yến cảm thấy trước mắt lập tức tối sầm xuống, đầu óc không ngừng ong ong, tim đập dồn dập. Cậu nhanh chóng đỡ lấy cái bàn bên cạnh để ổn định cơ thể.  

Đầu càng lúc càng choáng váng nặng nề, Hứa Thừa Yến đột nhiên có loại dự cảm không tốt, vội vàng gọi một tiếng: "Phàm ca."
"Sao vậy?" Người đại diện nhìn sang thì thấy Hứa Thừa Yến đang chống tay cạnh bàn.

Nhưng giây tiếp theo ngay sau đó, thân ảnh kia nháy mắt ngã sầm xuống.

"Tần Chu!!!"

Lúc Hứa Thừa Yến tỉnh lại thì thấy bản thân đã ở trong bệnh viện, đang nằm trên giường bệnh. Trợ lý ở ngay bên cạnh đang cầm bông tẩy trang lau mặt giúp cậu. 

Nhìn thấy Hứa Thừa Yến đã tỉnh, trợ lý vô cùng kinh hỉ vội vàng nói: "Anh Chu, anh cảm thấy thế nào rồi?"

Hứa Thừa Yến chớp chớp mắt, hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Bốn giờ rồi ạ." Trợ lý tiếp tục tẩy trang cho Hứa Thừa Yến, nhịn không được nói: "Anh Chu, anh đột nhiên ngất đi làm em sợ muốn chết..."

"Anh không sao đâu." Hứa Thừa Yến từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy miếng bông từ tay trợ lý tự mình tẩy trang.

Trợ lý cũng đứng dậy đi ra ngoài thông báo cho người đại diện. Chẳng mấy chốc, người đại diện đã tới phòng bệnh.
Người đại diện đến bên giường, lạnh mặt hỏi: "Tần Chu, nói cho tôi biết mỗi ngày cậu đi ngủ lúc mấy giờ?"

Hứa Thừa Yến cầm lấy gương tẩy trang, tùy ý đáp: "Khoảng 11 giờ hoặc 12 giờ gì đó."

"Ngủ bao nhiêu tiếng?"

"Tùy tình huống đi." Câu trả lời của Hứa Thừa Yến mơ hồ không rõ chút nào.

"Bác sĩ nói cậu thiếu ngủ trầm trọng." Người đại diện tăng giọng, nhíu mày chất vấn: "Cậu sao lại thế này?"

Động tác Hứa Thừa Yến thoáng khựng lại, đành phải nói: "Em chỉ là ngủ không được thôi."

Người đại diện hỏi: "Vậy mỗi ngày cậu ngủ được mấy tiếng?"

Hứa Thừa Yến nghĩ nghĩ rồi đáp: "Em không biết nữa, cộng lại chắc là cũng đủ tiêu chuẩn."

Cậu cũng không biết bản thân bị làm sao nữa, chỉ là đột nhiên mất ngủ, mỗi ngày giấc ngủ đều liên tục đứt quãng. Đã rất lâu rồi cậu không ngủ được nhiều hơn ba bốn tiếng trong một lần, bình thường buổi tối chỉ ngủ được hai ba tiếng đồng hồ đã tỉnh lại, ban ngày lại ngủ chập chờn. Có đôi khi uống thuốc ngủ thì buổi tối sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng thuốc ngủ cũng chỉ có tác dụng lúc đầu, sau khi uống vài lần thì hiệu quả không cao nữa, còn có tác dụng phụ.
Hứa Thừa Yến tẩy trang xong lại hỏi: "Phàm ca, em hôm nay còn chưa chụp xong, khi nào tiếp tục chụp vậy anh?"

Người đại diện càng cau mày chặt hơn, lạnh giọng nói: "Không chụp nữa, ngày mai cậu cũng không cần phải vào đoàn."

Hứa Thừa Yến vội nói: "Hợp đồng đều đã ký rồi mà."

Người đại diện nghe cậu nói vậy càng thêm tức giận: "Cậu hôm nay cứ ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ đi!"

Hứa Thừa Yến có chút nôn nóng vò vò tóc. Người đại diện dứt khoát ấn cậu trở lại giường nằm rồi gọi bác sĩ tới. Bác sĩ lại đây hỏi một ít vấn đề liên quan. Hứa Thừa Yến cũng đều phối hợp trả lời, sau khi bác sĩ rời đi thì thành thật nằm ở trên giường.

"Nhiệm vụ của cậu hôm nay chính là đi ngủ." Người đại diện cứng rắn đắp chăn lại cho cậu thật cẩn thận. 

Hứa Thừa Yến đáp cho có lệ rồi nhắm mắt lại. Người đại diện ở bên cạnh thêm một lúc, nhìn thấy Hứa Thừa Yến vẫn luôn yên lặng thì tưởng cậu đã ngủ rồi liền đứng dậy rời đi.
Tuy nhiên ngay khi người đại diện rời đi thì Hứa Thừa Yến đã mở mắt ra, vẫn là không ngủ được. Cậu trở mình đưa lưng về phía cửa, phát ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ. Bức màn đã bị kéo lại, cậu nhìn chằm chằm những vạch đen trên rèm cửa miên man suy nghĩ.

Đột nhiên, Hứa Thừa Yến nghe thấy tiếng mở cửa phòng bệnh, có người lại đây. Tiếng bước chân vang lên, từng bước một tới gần. Nhưng cậu cũng chỉ nghĩ đó là người đại diện hoặc là trợ lý nên cũng không quay đầu lại.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, thẳng đến khi đi tới mép giường mới dừng lại. Người nọ yên lặng đứng đó, không hề phát ra tiếng động, cũng không có động tĩnh gì khác. Hứa Thừa Yến lúc này mới quay đầu nhìn lại thì thấy người đến là Hạ Dương.

Mà Hạ Dương thấy cậu đã tỉnh thì lúc này mới nhúc nhích, một tay chống ở mép giường, hơi hơi cúi người tới gần gọi nhẹ: "Yến Yến."
Hạ Dương nhìn đến quầng thâm mắt trên mặt thiếu niên liền khẽ nhíu mày: "Sao lại làm bản thân thành như vậy?"

Hứa Thừa Yến cũng chú ý tới tầm mắt của Hạ Dương, lại nhớ tới bản thân đã tẩy trang rồi nên bộ dáng bây giờ hẳn là trông rất chật vật. Vì thế cậu liền vùi mình vào trong chăn bông, dùng chăn che mặt lại.

Hạ Dương ngồi ở mép giường, vươn tay ra kéo chăn bông xuống một chút, chậm rãi nói: "Bác sĩ nói em quá căng thẳng, quá lo âu."

Hứa Thừa Yến trầm mặc không nói gì.

"Gần đây xảy ra chuyện gì sao? Em sao lại căng thẳng?"

Hứa Thừa Yến vẫn không trả lời.

Hạ Dương lại hỏi: "Em mất ngủ bao lâu rồi?"

"Không nhớ rõ nữa." Hứa Thừa Yến lắc đầu, đã không thể nhớ rõ là từ ngày nào đó mà bắt đầu mất ngủ.

Hạ Dương: "Vậy em ngủ đi."

"Ngủ không được." Hứa Thừa Yến mở to mắt, không hề buồn ngủ chút nào.
"Nằm xuống, nhắm mắt lại."

"Không thích."

Hạ Dương nhìn thiếu niên trên giường không khỏi thở dài một tiếng. Rõ ràng là đã bị bệnh rồi nhưng vẫn như một chú nhím nhỏ vậy, cả người đều là gai nhọn.

"Chỉ có bạn nhỏ mới không thích ngủ thôi." Hạ Dương cách chăn bông khẽ vỗ vỗ lên người thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Còn muốn người lớn dỗ ngủ nữa."

--------------------------------------------------

Bánh cá: Đọc đến khúc cuối tự dưng tui nhớ lại Yến Yến là trẻ mồ côi nên suýt khóc luôn ấy, cho dù em có mệt mỏi hay đau đớn thế nào thì cũng không có một người thân bên cạnh vỗ về em... Vậy nên chỉ mong sau này em sẽ luôn được đối xử thật tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi