QUAN HỆ THUÊ MƯỚN: BÀ LÂM, XIN GIƠ CAO ĐÁNH KHẼ


Anh thực sự không muốn nghi ngờ Dương Linh Hạ, nhưng anh cũng không phải là kẻ ngốc, một đêm mặn nồng ở khách sạn vào ngày hôm đó, sau khi anh trở về nhà cũng không phải chưa từng nghĩ đến tiền căn hậu quả, chỉ là anh mới nhớ lại đến lúc anh uống rượu nhưng bị mất đi ý thức nửa chừng, những chuyện tiếp theo thì không nhớ được gì rồi.
Tửu lượng của anh quả thật rất tốt, tốt đến mức ngàn chén không say, nếu không phải Dương Linh Hạ bỏ thuốc vào ly rượu đã, anh tuyệt đối sẽ không cái gì cũng không nhớ được.
Anh không muốn nghi ngờ Dương Linh Hạ, một cô gái trông ngây thơ, thuần khiết như thế này, nên anh kìm nén xuống sự nghi ngờ này, chỉ là hành vi của cô ta cùng ba mẹ Dương đến nhà họ Lâm ép anh cưới cô ta thật sự khiến anh thấy ghê tởm.
Anh chịu thừa nhận anh yêu Dương Linh Hạ, nhưng mối tình yêu này là có giới hạn, một khi chạm vào giới hạn này, thì anh cũng không thể cưng chiều Dương Linh Hạ một cách vô điều kiện rồi.
Lời nói của bà Lâm đánh gãy suy nghĩ của Lâm Khánh Quyền: “Cô Dương, tôi nghe nói cô mang thai rồi?” Đối với hành vi như ép hôn của Dương Linh Hạ, bà Lâm thực sự là chán ghét đến tột cùng, nên bà đã thay đổi cách xưng hô.
Dương Linh Hạ uất ức liếc nhìn Lâm Khánh Quyền một cái, bất lực nói: "Bác gái, cháu biết rằng bác không thể tha thứ cho việc cháu đào hôn vì tùy hứng trước đây, nhưng Khánh Quyền và cháu là yêu nhau thật lòng.

Cháu biết mình đã có thai khi cháu làm thủ tục sang nước ngoài, vừa tròn một tháng, đây là giấy tờ kiểm tra, nếu không tin bàc có thể nhìn xem.

"
Bà Lâm đưa tay lấy và nhìn một cái, khóe miệng nhếch lên, nói: "Cô Dương, lúc trước tôi cũng đã phái người tới điều tra một số chuyện về cô, tuy rằng điều tra nhiều chuyện của cô ở nước ngoài cũng không tiện lắm, nhưng chỉ cần có tiền, không có gì là không làm được.


"
Nghe thấy điều này, Dương Linh Hạ đột nhiên cảm thấy căng thẳng lên, trong lòng hồi hộp không yên.
Bà Lâm đứng dậy khỏi lòng ba Lâm, như cười như không nhìn Dương Linh Hạ, nói: “Cô Dương, nể mặt tôi quen biết ba mẹ cô nhiều năm như vậy, vốn tôi muốn để lại chút mặt mũi cho cô, ai ngờ cô lại không cần mặt mũi như vậy.”
Sắc mặt hai vợ chồng Dương thay đổi ngay lập tức, “Bà Lâm, sao bà ăn nói khó nghe như vậy, chúng ta cũng là bạn bè mấy chục năm rồi, Linh Hạ cũng coi như được bà trông coi lớn lên, bà lại xem con bé như thế này?”
Bà Lâm tức giận lên tiếng: “Nếu tôi biết một người phụ nữ mà tôi trông coi lớn lên lại trăm phương ngàn kế muốn phá vỡ gia đình của con trai tôi bằng những thủ đoạn thấp hèn như thế này, tôi thà không không bao giờ quen biết với cả nhà họ Dương các ông bà!”
Sắc mặt của hai vợ chồng họ Dương rất khó coi, mẹ Dương sắc bén nói: “Bà Lâm, lời này của bà thật không êm tai rồi, con gái tôi đang mang thai con trai bà, nói thế nào cũng là con gái tôi chịu thiệt, bà không nhận thì thôi, còn ăn nói lung tung, dù nhà họ Lâm thực sự người đông của nhiều, nhưng nhà họ Dương chúng tôi cũng không phải con chuột nho nhỏ ai nào cũng có thể bắt nạt được, nếu hôm nay bà không cho tôi một lời giải quyết thỏa đáng, thì quan hệ hai nhà chúng tôi thì chấm dứt tại đây đi.”
Bà Lâm cười lạnh, “Được, hôm nay tôi cho ba một lời giải thích.” Nói xong, dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người, bà ta quay lưng đi lên lầu, nhưng chẳng bao lâu, bà ta lại đi xuống, chỉ là trong tay bà lại cầm một chiếc túi giấy.
“Những thứ trong cái túi này, là tôi cho người đi tra mà lấy được trong tháng nay, tôi nghĩ cô Dương cũng rất hứng thú về những thứ này chứ, cũng tiện thể để con trai ngu ngốc của tôi xem xem, người phụ nữ nó luôn cho rằng thuần khiết, ngây thơ, là một người phụ nữ như thế nào, có phải tốt đẹp như vậy hay không, đứa con của tôi này cái gì cũng tốt, nhưng chỉ là đôi mắt bị mù quáng trước người phụ nữ như thế này, tôi là người làm mẹ dù nói thế nào cũng phải để nó quay lai đường chính, đừng vấp ngã hai lần bởi cùng một người phụ nữ.
Dương Linh Hạ nhìn về cái túi giấy trong tay bà Lâm, sắc mặt thay đổi luôn, cô ta muốn xung lên để giật cái túi trong tay bà ta về, nhưng cô ta cố gắng kìm nén lại xúc động này, đứng đợi một cách dày vò.
Bà Lâm đổ ra hết tất cả đồ đạc trong cái túi, rất nhiều ảnh chụp, nhưng nữ chính trên mỗi tấm ảnh đều là Dương Linh Hạ, nhưng mà nam chính thì toàn khác nhau, họ hoặc ôm eo Dương Linh Hạ, hoặc đang hôn nhau với Dương Linh Hạ, hoặc là Dương Linh Hạ tựa người vào lòng ngực của người đàn ông, hai người thân mật vô cùng đang nhảy múa dưới bầu không khí ám muội của quá bar, hoặc là cô ta ngồi lên đùi và cúi đầu hôn vào ngực của người đàn ông nước ngoài cường tráng trần truồng, những tấm quá bỏng mắt hang khiến người xem cũng không khỏi xấu hổ.
“Cô Dương, cô có thể giải thích những tấm hình này không?” Giọng nói của bà Lâm bình tĩnh.

Lúc nhìn thấy những tấm hình trên bàn, sắc mặt Dương Linh Hạ trắng bệch, mà hai vợ chồng họ Dương kia cũng khó mà tin được, không ai nào ngờ đến con gái của mình còn có một mặt ‘hào phóng’ như vậy.
“Linh Hạ, chuyện này rốt cuộc là sao?” Mẹ Dương kích động hỏi.

Dù mẹ Dương cũng 50-60 tuổi rồi, nhưng bình thường hay bảo dưỡng, nên trông bề ngoài cũng chỉ ba mươi đến bốn mươi tuổi, làn da trắng tinh, ăn mặc thời trang, luôn duy trì một hình tượng quý bà, nhưng hôm nay bà ta cứ như một lão đanh đá, không kìm chế được bản thân mà hét lên hết lần này đến lần khác.
Sắc mặt Dương Linh Hạ vẫn trắng bệch như giấy trắng, cô ta rõ ràng nhớ lúc đi chơi mình đã vô cùng cẩn thận, sao có thể lưu lại những chứng cứ này rồi bị bà Lâm năm lấy.
Cô ta nhìn về Lâm Khánh Quyền trong tiềm thức, chỉ thấy vẻ mặt Lâm Khánh Quyền trầm xuống, đôi mắt trần đầy buồn bã và thất vọng nhìn lại mình.
Trong lòng cô ta hồi hộp, cô ta biết nếu mình không trấn an và giải thích rõ ràng với Lâm Khánh Quyền, thì anh ta sẽ càng lúc càng xa với cô ta.
Đã tách ra bốn năm trời, Lâm Khánh Quyền đã không còn yêu cô ta như lời anh ta nói nữa, ngay cả bản thân anh ta cũng không phát hiện ra, anh ta ghét bỏ chạm vào cô ta, dù anh ta không thừa nhận, nhưng cô ta là phụ nữ, có thể cảm nhận sâu sắc cảm xúc của Lâm Khánh Quyền.
Giờ cô ta đã mang thai, cô ta biết đứa con là của June, nhưng June là một người điên, cô ta không muốn ở chung với hắn ta, cô ta muốn dùng đứa bé này thắt chặt lòng của Lâm Khánh Quyền, chỉ là điều Lục Thi Nguyệt mang thai và bà Lâm đang điều tra mình là nằm ngoài sự dự đoán của cô ta, những điều này khiến cô ta muốn đánh trả cũng không kịp.
Tất cả đã xong rồi, Dương Linh Hạ ngã xuống đất, khó chịu vô cùng.
Mọi người thấy thế cũng đã hiểu hết.

Mẹ Dương nhìn thế thấy quá mất mặt, nhanh chóng kéo con gái trở về nhà, cũng không dám ở lại nhà Lâm.
Bà Lâm cười lạnh một tiếng, rồi quay lưng nhìn về Lục Thi Nguyệt.

Sắc mặt trở nên dịu dàng, “Thi Nguyệt, con chính là mợ chủ nhà họ Lâm, có mẹ ở đây, không ai có thể làm bừa bãi trước mặt con được.”
Nghe vậy, Lục Thi Nguyệt cảm động rơi lệ, cô thực sự không ngờ đến bà Lâm lại bênh vực mình như thế này.
Mặt khác, Lâm Khánh Quyền cũng vô cùng thất vọng với Dương Linh Hạ, anh không ngờ đến người phụ nữ anh từng thích lâu như vậy lại là người thế này, nghĩ đến đây, anh lại vô cùng vui mừng vì có Lục Thi Nguyệt ở bênh cạnh những năm nay.
Rất nhanh, sau khi hai người trở về phòng ngủ, Lâm Khánh Quyền quyết định giải thích với cô để cô ta yên lòng, “Thi Nguyệt, anh có chuyện muốn nói với em.”
Trong lòng Lục Thi Nguyệt hơi không yên, cô sợ Lâm Khánh Quyền lại nói ra những lời khiến cô đau lòng, cô biết, trong lòng Lâm Khánh Quyền vẫn thích Dương Linh Hạ, tuy nhiên đứa con trong bụng cô ta bây giờ đã xác định không phải con của anh ta.
“Thi Nguyệt, trước đây là anh không đúng, thực ra, anh đã yên em lâu rồi, lúc trước là anh cố chấp, nên luôn nhớ đến Dương Linh Hạ, nhưng người sẽ thay đổi, trong khoảng thời gian anh đi cùng với Linh Hạ từ khi cô ta về nước, anh đã phát hiện cô đã trở thành một người khác, gian xảo, giả dối; lúc anh nhìn thấy Từ Thần Chinh muốn tiếp cận em với các lý do, trong lòng anh thấy tức giận và ghen tị, anh không muốn bất kỳ người đàn ông khác gần gũi em, em chỉ có thể thuộc về anh, khi biết anh ta muốn theo đuổi em sau khi em ly hôn với anh, anh hận không thể bóp chết anh ta và đưa cho chó ăn, vì ghen tị nên anh luôn nói ra những lời làm em đau lòng, nhầm lẫn, lúc đó anh cũng không biết thực ra me mới là người anh yêu, nhưng đến nay anh mới phát hiện ra người mà anh yêu là em, chỉ có em, em có thể tha thứ cho anh và cho anh một cơ hội không?” Lâm Khánh Quyền nói một cách chân thành.

Nghe đến đây, Lục Thi Nguyệt đã mềm lồng, nhưng cô vẫn hơi do dự, “Anh không phải vì đứa con này nên mới nói những lời này chứ?”
Lâm Khánh Quyền lắc đầu, tiến lên trước ôm Lục Thi Nguyệt vào lòng, “Thi Nguyệt, dù không có đứa con này, anh cũng không muốn tách ra với em, trước đây là anh không biết, nhưng giờ anh rất rõ ràng, em không phải ‘thú cưng’ của anh, anh mới là ‘thú cưng’ của em, người anh yêu là em.”
Lục Thi Nguyệt cười tươi, nâng cằm lên, hôn vào môi mỏng của anh.
Sau khi hai người tỏ tình nhau, vào ngày thứ ba, Từ Thần Chinh đưa thuốc bổ đến gặp Lục Thi Nguyệt, nhưng bị Lâm Khánh Quyền chặn lại, cảnh cáo anh ta buông tay vì anh sẽ không ly hôn với Lục Thi Nguyệt, cuộc sống của Lục Thi Nguyệt rất hạnh phúc, nếu anh ta còn tiếp tục làm như thế nữa sẽ gây phiền phức cho Lục Thi Nguyệt.

Từ Thần Chinh không tin, nhưng sau khi thăm dò suy nghĩ của Lục Thi Nguyệt, anh ta cũng biết được hai vợ chồng họ đã hòa lại, mà trong lòng Lục Thi Nguyệt cũng không bao giờ có một chỗ trống có thể dành cho anh ta, nên cuối cùng cũng buông tay, và gửi lời chúc mừng cho hai người họ qua tin nhắn, vì anh ta không dám đến quấy nhiễu Lục Thi Nguyệt, biết cô hạnh phúc đã là đủ.
Mà đối với Dương Linh Hạ, bà Lâm còn tung tin Dương Linh Hạ đã mang thai ra, không bao lâu, June nhận được tin tức và nghi ngờ đó là con của mình nên đến nhà họ Dương tìm cô ta.
Ba mẹ Dương rất hài lòng về dáng người và gia thế của June, bởi vì gia tộc June cũng là một gia tộc giàu có nổi tiếng ở châu Âu, dù sao Dương Linh Hạ đã mang thai con anh ta, nên họ ép buộc Dương Linh Hạ đính hôn với June, nhưng Dương Linh Hạ không chịu gả cho anh ta, dưới sư dây dưa của anh ta và áp lực của bên ngoài, cuối cùng Dương Linh Hạ cũng đồng ý.

Nhưng chuyện về sau, ai mà biết được...
Mọi chuyện đã êm đẹp, sau khi đứa bé ra đời, để bù đắp cho Lục Thi Nguyệt, Lâm Khánh Quyền đã lùi lại lịch làm việc, và rút thời gian cùng cô đi nước ngoài hưởng tuần trăng mật.
Trên cát biển, hai người tay trong tay đi dạo, gió nhẹ lướt qua mặt biển bĩnh tĩnh, dễ chịu và điềm tĩnh.
“Thi Nguyệt, gặp được em, anh rất hạnh phúc.” Lâm Khánh Quyền cúi đầu nhìn Lục Thi Nguyệt.
“Gặp được anh, em cũng rất hạnh phúc.” Lục Thi Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh ta.
Dưới ánh sáng mặt trời, hai người mỉm cười nhìn nhau
- -
Hoàn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi