QUAN HỆ THUÊ MƯỚN: BÀ LÂM, XIN GIƠ CAO ĐÁNH KHẼ


Lục Phượng đưa ngón tay khẽ chọc cái trán của Lục Thi Nguyệt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Cậu cũng biết cậu bây giờ vô cùng ngốc à, tớ thấy cậu đã hoàn toàn biến thành một kẻ ngốc rồi, lại có thể nói sau ly hôn không cần tài sản Lâm Khánh Quyền chia cho, tớ thật sự sắp bị cậu làm cho tức chết rồi."
Lục Thi Nguyệt vẫn gục đầu, nhưng bàn tay lại theo bản năng đặt ở trên bụng, nói: "Phượng, kinh nguyệt của tớ đã muộn mười ngày rồi, nếu như không cẩn thận có thai, cậu nói xem tớ nên giữ lại hay phá bỏ đứa bé không có trong kế hoạch này?"
Lục Phượng lập tức ngây người.
Cô nhìn Lục Thi Nguyệt, theo bản năng nuốt nước miếng, nói: "Mua que thử về thử chưa?"
Lục Thi Nguyệt lắc đầu.
Lục Phượng bỗng đứng lên, nói: "Đi, tớ cùng cậu đi thử xem, dù có phải có hay không cũng phải mua về thử một chút, nếu không cẩn thận có thai rồi, nếu cậu không muốn đứa bé này thì chúng ta sẽ phá đi, nếu muốn, vậy thì sinh ra, với của cải nhà họ Lâm còn không đến mức không nuôi nổi một đứa bé."
Âm thanh Lục Thi Nguyệt có chút nghẹn ngào: "Lục Phượng, nếu thật có rồi, tớ muốn giữ lại đứa bé này.


Ban đầu, khi kết hôn với Lâm Khánh Quyền, chúng tớ cũng từng có thỏa thuận, anh ấy bỏ tiền, tớ làm bà Lâm trên danh nghĩa, còn phải sinh con cho nhà họ Lâm, chỉ là hiện tại Dương Linh Hạ đã trở về, có lẽ anh ấy sẽ không cần đứa bé mà người phụ nữ khác mang nữa."
Lục Phượng trầm mặc một chút.
Một phút sau, cô nói: "Cậu thật nghĩ thông suốt rồi sao?"
Lục Thi Nguyệt lại trầm mặc, cuối cùng, cô khôi phục bình thường, nói: "Nghĩ thông suốt rồi, tớ không thể không cần đứa con của mình.

Từ khi năm tuổi, tớ đã không còn ba mẹ, là ông bà đã nuôi tớ khôn lớn, cho tớ đi học đại học, đến khi tớ có năng lực báo đáp bọn họ thì bọn họ cũng mất rồi.

Tớ yêu tiền, nghĩ càng nhiều tiền thì ông bà tớ sẽ càng có cuộc sống tốt đẹp hơn, chỉ tiếc bọn họ không chờ được tớ có điều kiện này mà đã mất rồi.


Tớ muốn có con, có ngôi nhà thuộc về mình, cho nên nếu có rồi, tớ sẽ không phá đi.

Tớ có năng lực để nó có cuộc sống tốt, nhận được giáo dục tốt nhất.

Ai tranh giành đứa bé với tớ, tớ sẽ liều mạng với kẻ đó."
Lục Phượng đứng lên, giả bộ như không có việc gì nói: "Có hay không có con là chuyện về sau, chúng ta ăn cơm trước đi, sau đó như thế nào thì phải chờ ăn uống no đủ mới biết được, mặc kệ cậu muốn ngả bài với Lâm Khánh Quyền, hay là tiền trảm hậu tấu, tớ cũng ủng hộ cậu."
Lục Thi Nguyệt mỉm cười, nói: "Phượng, cám ơn cậu!"
"Giữa chúng ta không cần nói những lời khách sáo đó, tớ cũng chỉ có thể dùng máy tính gõ chữ, viết ra những lời văn phóng khoáng đó mà thôi, kiếm chút thù lao ít ỏi, có điều vẫn dư sức nuôi cậu cùng khối thịt trong bụng cậu, cho nên cậu cứ dũng cảm đi về phía trước, nhiều nhất chính là trở lại thời gian trước đó mà thôi, khác biệt chính là trong bụng cậu có thêm khối thịt."
Lục Phượng không để ý nói, nhưng Lục Thi Nguyệt biết, cô ấy đang nói với cô, dù cô có quyết định như thế nào, cô ấy cũng sẽ ở bên cạnh cô, dành cho cô sự ủng hộ vô tận.
Lục Thi Nguyệt nói không cảm động thì là giả, dù không phải chị em ruột nhưng tình cảm giữa cô và Lục Phượng hơn hẳn chị em ruột, sự quen thuộc giữa hai người sớm đã không thể dùng tiền tài thay thế rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi