Lâm Khánh Quyền đập liên tục chừng mười lần thì cửa mới từ bên trong mở ra.
Lục Thi Nguyệt đứng cạnh trong cửa, mái tóc ẩm ướt, trên người cũng chỉ mặc một bộ áo choàng tắm, hai gò má vì vừa mới tắm rửa mà hơi ửng đỏ, cần cổ trắng nõn thon dài còn vương những giọt nước chưa được lau khô, khắp người tản ra sự quyến rũ cấm dục.
Nhìn Lục Thi Nguyệt như hoa sen mới nở, hai mắt Lâm Khánh Quyền lập tức trở nên u ám, yết hầu nhấp nhô mấy lần.
Lục Thi Nguyệt cũng chú ý tới sự thay đổi của anh, hơi xa cách nói: "Tổng giám đốc Lâm, em hơi mệt rồi.
"
Lâm Khánh Quyền cúi đầu nhìn cô, một tay đóng cửa lại, chống cô trên ghế sô pha, bàn tay lớn có chút thô ráp xoa lên gương mặt cô, trầm giọng nói: "Tại sao hôm nay lại cáu kỉnh như vậy?"
Lục Thi Nguyệt dùng tay chống lấy vòm ngực rộng lớn của anh, nói: "Chỉ là mệt mỏi mà thôi.
"
Lâm Khánh Quyền lẳng lặng nhìn Lục Thi Nguyệt, nói: "Tốt nhất là như vậy.
Trước kia, tôi chọn kết hôn với em chính là vì thích em không tranh không ầm ĩ, nếu em lại có lòng tham muốn tranh đoạt, vậy tôi dám cam đoan, cuối cùng em chắc chắn chẳng chiếm được cái gì.
"
Lục Thi Nguyệt biết, Lâm Khánh Quyền đang cảnh cáo mình.
Trái tim Lục Thi Nguyệt đau đớn có rút, nhưng vẻ mặt vẫn không ngừng tươi cười: "Tổng giám đốc Lâm, anh không cần cứ luôn nhắc nhở em, em biết hôn nhân của chúng ta chỉ là một giao dịch, đầu óc em rất tỉnh táo, em yêu tiền của anh, anh hưởng thụ thân thể của em, ngẫu nhiên còn giúp anh xử lý những hoa đào nát không cần thiết đó.
"
Lâm Khánh Quyền nhìn cô thật sâu, dường như muốn nhìn ra từ vẻ mặt cô chút miễn cưỡng hoặc giả vờ.
"Biết thì tốt.
" Lâm Khánh Quyền nói.
Lục Thi Nguyệt chợt cảm thấy hơi mệt, hoàn toàn không còn sức ứng phó suy nghĩ của Lâm Khánh Quyền, cô nhắm mắt lại, nói: "Tổng giám đốc Lâm, hôm nay em đúng là rất mệt, muốn đi ngủ, được chứ?"
Lâm Khánh Quyền từ trên cao nhìn cô, đột nhiên khom người chậm rãi ôm lấy Lục Thi Nguyệt, coi như dịu dàng đặt cô lên giường, sau đó phủ lên người cô.
Gần một tiếng rưỡi sau, tình hình kịch liệt mới dần dần kết thúc.
Lục Thi Nguyệt tựa trên ngực Lâm Khánh Quyền, hấp thu hơi thở nam tính thuộc về anh, nhưng ánh mắt lại hàm chứa mỏi mệt không thể phát giác, cơ thể mệt mỏi, nhưng trong lòng còn mệt hơn.
Tất nhiên, Lâm Khánh Quyền chú ý tới sự khác thường của cô, nâng cằm cô nói: "Rốt cuộc, em làm sao thế?"
Lục Thi Nguyệt nhắm mắt lại, lúc lâu sau, cô chợt nói: "Ông xã, nếu hai chúng ta có baby, anh có hi vọng em sinh nó ra không?"
Bóng đêm dày đặc, tịch mịch thúc người ta nói ra lời trong lòng, Lục Thi Nguyệt theo bản năng chỉ muốn coi Lâm Khánh Quyền như người chồng yêu cô, mà không phải người thuê trên giao dịch.
"Em có thai rồi à?" Giọng điệu Lâm Khánh Quyền vô cùng bình tĩnh, khiến người ta không nghe ra rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ thế nào.
"Nếu như em thật đang mang thai, anh sẽ làm thế nào?"
Lục Thi Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, bình tĩnh hỏi.
Mặc dù hôn nhân của bọn họ là quan hệ hợp đồng, nhưng trải qua hơn bốn năm ở chung, trong lòng cô vẫn hi vọng Lâm Khánh Quyền có thể để cô sinh đứa bé ra.
.