QUAN HỆ THUÊ MƯỚN: BÀ LÂM, XIN GIƠ CAO ĐÁNH KHẼ


Thần kinh căng chặt của Lục Thi Nguyệt đã được thả lỏng ngay lập tức vì cuộc điện thoại này.

Cô nghe máy: “Alo!”
“Em sao vậy? Khóc à?” Phía bên kia điện thoại truyền đến giọng của Lâm Khánh Quyền.

Lục Thi Nguyệt như một đứa trẻ lạc đường, lập tức bật khóc: “Lâm Khánh Quyền, Lục Phượng, Lục Phượng xảy ra chuyện rồi, em sợ lắm, em thật sự rất sợ.


Giọng nói của Lâm Khánh Quyền truyền qua điện thoại có chút trầm thấp, có điều vẫn rất an ủi lòng người: “Em bình tĩnh lại đã, đừng hoảng! Tôi hỏi một câu, em trả lời một câu, em có bị thương ở đâu không?”
Lục Thi Nguyệt hít một hơi thật sâu, như thể tìm lại được xương sống, có Lâm Khánh Quyền ở đây, cô cũng không còn áp lực như lúc đầu nữa.

“Giây phút xảy ra tai nạn Lục Phượng đã đẩy em ra nên xe không tông trúng em.

” Lục Thi Nguyệt có gì nói nấy.


“Chỉ cần em không sao là được, lát nữa tôi sẽ cho Jimmy qua với em, ngày mai tôi sẽ đi chuyến bay sớm nhất trở về, em cứ bình tĩnh đợi tôi, đừng nghĩ ngợi lung tung.


Lục Thi Nguyệt cảm thấy ấm áp vì thái độ của Lâm Khánh Quyền, cô cũng đã không còn hoảng loạn đến vậy nữa, cho dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng cách làm như vậy của Lâm Khánh Quyền cũng đã cho cô một chút an ủi.

“Tổng giám đốc Lâm, cảm ơn anh!” Lục Thi Nguyệt thật lòng nói.

Lâm Khánh Quyền phía bên kia điện thoại ngơ ra một lúc, giọng nói càng trầm thấp hơn: “Em là người vợ trên danh nghĩa của tôi, người phụ nữ của mình suýt chút nữa xảy ra tai nạn, tôi quan tâm một chút cũng là điều nên làm, được rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa, bây giờ tôi còn đang họp, sáng mai tôi sẽ bay về, cứ như vậy nhé, tôi cúp máy trước đây.


Nói xong, Lâm Khánh Quyền liền cúp máy.

Tuy Lâm Khánh Quyền không dịu dàng an ủi người vợ đang hoảng loạn của mình như những người chồng khác, nhưng anh vẫn có thể nghĩ đến việc sai người tới, chứng tỏ không phải anh không quan tâm cô chút nào như những gì anh nói.

Nói chuyện điện thoại với Lâm Khánh Quyền khiến Lục Thi Nguyệt như tìm được một điểm nương tựa, cô cũng bình tĩnh hơn.

Jimmy mà Lâm Khánh Quyền nói rất nhanh đã tới rồi, là một người phụ nữ trẻ thân hình cao ráo, tuổi tác cũng khoảng chừng hai mươi tám, vừa đi đến trước mặt Lục Thi Nguyệt, cô ta đã vô cùng khách sáo nói: “Mợ Lâm, chào cô, tôi là Dương Xuân Sam, mọi người đều gọi tôi là Jimmy, cô cũng có thể gọi tôi như vậy, tôi là người tổng giám đốc Lâm sai tới.


Lục Thi Nguyệt cười với cô ta, nói: “Đã nửa đêm rồi còn phiền cô tới đây, thật ngại quá.


“Mợ chủ không thể nói như vậy được, tôi là nhân viên cấp dưới của tổng giám đốc Lâm, nhận lương của sếp thì buộc phải giải quyết mọi việc cho sếp, huống chi lần này lại là chuyện riêng, tổng giám đốc Lâm đã nói rồi, chỉ cần tôi có thể chọc cho mợ chủ vui, anh ấy sẽ thưởng tôi một chiếc lì xì thật lớn.

” Jimmy nói xong còn nghịch ngợm chớp chớp mắt, giảm bớt đi mặt mạnh mẽ của người phụ nữ khi làm việc, thêm vào phần nghịch ngợm, đáng yêu của một cô gái, lập tức khiến Lục Thi Nguyệt bật cười.

Jimmy thở phào một hơi: “Mợ chủ, cô cười rồi, vậy thì chứng tỏ nhiệm vụ này của tôi đã thành công được một nửa rồi.



Lục Thi Nguyệt chỉ vào chiếc ghế của bệnh viện, nói: “Ngồi đi.


Jimmy nói: “Mợ chủ, cô ngồi đi, tôi đứng là được rồi.


“Cô và tôi không hơn kém nhau bao nhiêu, cô cũng đừng gọi tôi là mợ chủ nữa, nghe kì lắm, nếu không để ý thì cứ gọi tôi là Thi Nguyệt đi, như vậy thì thân thiết hơn một chút.

” Lục Thi Nguyệt ngồi xuống, nói.

Ánh mắt Jimmy sáng lên, hiếm khi chân thành nói: “Mợ chủ còn gần gũi hơn trong tưởng tượng của tôi.


Lục Thi Nguyệt vỗ xuống vị trí bên cạnh mình: “Ngồi đi.


Jimmy cũng không từ chối nữa mà ngồi xuống, Lục Thi Nguyệt hiếm khi đùa giỡn nói: “Sao thế, trong lòng cô, chẳng lẽ tôi giống hổ cái lắm hả?”
Jimmy lắc đầu, trong đêm khuya tĩnh lặng này, hai người như là đã thân quen từ rất lâu, thoải mái nói chuyện.


“Không, cô rất đẹp, là kiểu đẹp có tính công kích ấy, không ai phủ nhận cô thật ra là một yêu tinh quyến rũ người cả, nên tôi thấy, tác phong nói chuyện, làm việc của cô chắc là giống một bông hoa hồng có gai, không ngờ…” Jimmy muốn nói lại thôi.

“Không ngờ tôi lại dễ nói chuyện đến vậy, khác biệt hẳn so với những gì cô tưởng tượng về tôi nên thất vọng sao?” Lục Thi Nguyệt không để ý, tiếp lời cô ta.

Jimmy có chút ngại ngùng.

Lục Thi Nguyệt miễn cưỡng cười, nói: “Vẻ ngoài trang điểm xinh đẹp cũng chỉ để cho người ta xem mà thôi, tổng giám đốc Lâm hi vọng có một người vợ xinh đẹp kiều diễm để đuổi đám oanh oanh yến yến thay anh ấy, tôi cầm tiền, đương nhiên phải diễn cho tốt cái thân phận này rồi.


Jimmy kinh ngạc nhìn cô.

Đôi mắt của Lục Thi Nguyệt vẫn luôn hướng về phòng cấp cứu đang sáng đèn, thờ ơ nói: “Tổng giám đốc Lâm có thể sai cô đến đây, chứng tỏ là cô rất được anh ấy tín nhiệm, chắc cô cũng biết rõ rất nhiều chuyện của anh ấy nhỉ?”
Jimmy không tỏ thái độ gì.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi