QUAN HỆ THUÊ MƯỚN: BÀ LÂM, XIN GIƠ CAO ĐÁNH KHẼ


Vẻ mặt Lâm Khánh Quyền lại càng khó coi hơn.
“Về ngủ đi, tôi còn việc phải làm.” Lâm Khánh Quyền chỉ vào cửa rồi nói.
Lục Thi Nguyệt nghiêng người, cách một chiếc bàn, quyến rũ nói: “Tổng giám đốc Lâm, có người đẹp ở trước mặt anh mà anh vẫn thờ ơ thì chỉ có hai trường hợp, một là anh không được, hai là thật ra… anh không phải đàn ông.”
Lâm Khánh Quyền đột nhiên đứng dậy, vòng qua bàn ôm eo Lục Thi Nguyệt rồi bế cô lên, cắn răng nghiến lợi bảo: “Tôi sẽ cho em thấy tôi có phải đàn ông không.” Đàn ông đều không thích bị người khác nghi ngờ mình có phải đàn ông không, đây là một loại sỉ nhục.
Hai người về phòng ngủ, một đêm triền miên.
Lục Thi Nguyệt bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô mơ màng cầm lấy điện thoại thì thấy là Từ Thần Chinh, cô bấm nút trả lời: “Alo!”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nghi hoặc của Từ Thần Chinh: “Vẫn còn ngủ?”
“Vừa mới dậy.

Thần Chinh, tìm tôi có việc gì à?”
“Cũng không có chuyện gì, tôi gọi hỏi thăm xem tâm trạng cô đã khá hơn chưa thôi.”
“Cảm ơn, tôi không sao rồi, ngày kia nhất định sẽ đi làm đúng giờ.”

“Chuyện đi làm không cần vội, nếu cô không muốn đi làm sớm thì để tuần sau cũng được.”
Lục Thi Nguyệt nói: “Tôi không muốn làm một kẻ nhàn rỗi chỉ nhận lương mà không làm việc.

Anh là ông chủ nhiều tiền, nhân viên cũng có điều để nói.”
“Được rồi, cô không sao thì tới làm việc đi, chúng ta là bạn bè không cần phải khách sáo.

Còn nữa, mấy tỷ cô nợ lúc trước, tôi có thể lấy danh nghĩa bạn bè cho cô mượn để cô trả người ta trước, khi nào có tiền cô trả lại cho tôi cũng được.”
“Thần Chinh, cảm ơn anh, nhưng tôi đã trả hết số tiền này rồi, cũng đã sống cuộc sống ổn định mà tôi và Lục Phượng đều mong đợi, vì vậy anh không cần phải lo lắng.”
“Vậy thì tốt, tôi cúp máy trước nhé, không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa.”
“Được, tạm biệt.”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Thi Nguyệt đang định nằm xuống thì phát hiện Lâm Khánh Quyền đã mở mắt nhìn mình, doạ cô giật cả mình: “Tổng giám đốc Lâm, anh tỉnh rồi à?”
Lâm Khánh Quyền hỏi: “Người gọi cho em là người đàn ông gặp ở nhà hàng à?”
Lục Thi Nguyệt gật đầu.
“Nơi em làm việc là công ty của anh ta?”
Lục Thi Nguyệt lại gật đầu.
“Không được đi.” Lâm Khánh Quyền thẳng thừng phản đối.
“Tổng giám đốc Lâm, hôm qua anh đã đồng ý rồi mà.”
“Ánh mắt người đàn ông nhìn em có vấn đề, không được đi.”
“Tổng giám đốc Lâm thật sự coi em là chiếc bánh ngọt, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe nổ lốp đấy à?” Lục Thi Nguyệt hài hước nói.
“Không được đùa với tôi, tôi nói không được đi là không được đi.”
“Em đã ký hợp đồng với người ta rồi, cũng đã đồng ý thứ hai sẽ đi làm, bây giờ tổng giám đốc Lâm không cho em đi, chẳng phải là làm khó người ta sao?”
“Nếu phải trả tiền trái hợp đồng, tôi sẽ trả cho em.”

Lục Thi Nguyệt khoả thân xuống giường sau đó mặc lại chiếc váy bị ném trên đất, cười như không cười nhìn Lâm Khánh Quyền trên giường: “Tổng giám đốc Lâm, nếu hôm nay anh không cho em một lý do thì em vẫn sẽ đi làm, ban đầu đã nói rõ hai bên không can thiệp vào công việc của nhau, chắc anh vẫn chưa quên.”
Lâm Khánh Quyền nheo mắt: “Lục Thi Nguyệt, bây giờ lá gan của em càng ngày càng lớn rồi đấy, đến tôi mà cũng dám uy hiếp.”
Lục Thi Nguyệt đi vào phòng tắm, Lâm Khánh Quyền cũng vào theo, từ phía sau ôm lấy vòng eo thon thả của cô, nhìn cô trong gương, nói: “Em không được phép đến công ty đó đi làm, nếu em thiếu tiền thì tôi có thể tăng thêm tiền tiêu vặt cho em, không thì em cũng có thể đến tập đoàn Lâm thị làm việc.”
“Tổng giám đốc Lâm, em thích thiết kế, tuy công ty đó không thể so sánh với tập đoàn Lâm thị nhưng có thể cho em nền tảng để thiết kế.

Nếu tổng giám đốc Lâm không thể cho em một lý do thì em xin lỗi, em vẫn sẽ đi làm ở đây.”
“Em từ chối tôi?”
“Tổng giám đốc Lâm, khi ký hợp đồng thoả thuận, chúng ta đã nói rõ sẽ không can thiệp vào quyết định của nhau.

Nếu anh quên thì em có thể lấy hợp đồng ra cho anh xem.”
Sắc mặt Lâm Khánh Quyền rất khó coi: “Lục Thi Nguyệt, càng ngày em càng to gan.”
Lục Thi Nguyệt súc miệng: “Em chỉ biết bảo vệ quyền lợi của mình thôi.”
Lâm Khánh Quyền nói: “Được, em đi làm cũng được, nhưng tránh xa cấp trên của em ra.

Đồ của tôi không được nhiễm hơi thở của người đàn ông khác.”
Lục Thi Nguyệt đặt bàn chải đánh răng xuống, dùng khăn lau sạch nước trên mặt, cười tươi nhìn Lâm Khánh Quyền: “Em có thể hiểu là anh đang ghen không tổng giám đốc Lâm?”

Lâm Khánh Quyền đi thẳng ra khỏi phòng tắm.
Lục Thi Nguyệt nghịch nháy mắt với gương, sau đó bắt đầu rửa mặt.
Nửa tiếng sau cô đi ra, lúc này Lâm Khánh Quyền mới vào phòng tắm.
Di động Lục Thi Nguyệt đổ chuông, cô cầm lên xem thì thấy là bà Lâm gọi tới: “Mẹ.”
Bà Lâm hiền từ nói: “Thi Nguyệt à, Khánh Quyền có ở đó không con?”
“Có ạ, mẹ muốn tìm anh ấy à? Để con bảo anh ấy nghe điện thoại.”
“Không cần đâu, nếu nó ở đấy thì lát nữa con bảo nó đưa con về ăn cơm nhé, hôm nay nhà mình có khách.” Bà Lâm cười bảo.
“Con biết rồi ạ, chờ anh ấy đánh răng xong con với anh ấy sẽ cùng về ạ.” Lục Thi Nguyệt kính cẩn đáp.
“Vậy thì tốt, mẹ cúp máy trước đây, các con về sớm nhé.”
“Vâng thưa mẹ.”
Lâm Khánh Quyền đánh răng sau thì đi ra, Lục Thi Nguyệt nói với anh: “Mẹ vừa gọi tới bảo chúng ta về nhà ăn cơm đấy.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi