QUAN HỆ THUÊ MƯỚN: BÀ LÂM, XIN GIƠ CAO ĐÁNH KHẼ


Lâm Mỹ Đình không tin nhìn Lâm Khánh Quyền, lửa giận lập tức bùng lên, giậm chân nói: "Mọi người đáng là quá đáng, vì một người ngoài mã bắt nạt người trong nhà.

Dù sao em cũng ghét người phụ nữ này, bảo em xin lỗi cô ta á, không có cửa đâu."
Nói xong, Lâm Mỹ Đình lập tức chạy lên lầu.
Bà Lâm đi qua kéo tay Lục Thi Nguyệt, nói: “Thi Nguyệt, tính tình Mỹ Đình hơi ngang, thích đùa, lời nó nói con đừng có tin, cũng đừng tưởng thật."
Lục Thi Nguyệt cười nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi.

Mỹ Đình là em chồng của con, cho dù con bé có nói gì con cũng không ngại.

Con chỉ mong có thể ở bên Khánh Quyền dài lâu, không có nghĩ nhiều về những việc khác như vậy đâu."
Bà Lâm hài lòng vỗ vào mu bàn tay của cô, nói: "Con là đứa trẻ tốt."
Lâm Khánh Quyền ở bên cạnh nói: "Mẹ, công ty còn có việc cần con đi xử lý, con sẽ về trước giờ cơm tối."
"Sao cuối tuần rồi còn làm việc thế?"
"Có vấn đề bên kỹ thuật, con xử lý xong sẽ về ngay."
Bà Lâm không hài lòng nhìn anh một cái, nói: "Cuối tuần thì nên ở nhà với vợ mình chứ.

Đừng giống như ba con, trong mắt chỉ có công việc, thành người cuồng công việc luôn rồi."

Lục Thi Nguyệt kéo tay bà Lâm, nói: "Mẹ, tập đoàn Lâm thị quá lớn, quản lý hơn nghìn nhân viên.

Áp lực của Khánh Quyền cũng nhiều, công việc bận rộn, cuối tuần tăng ca là chuyện bình thường, mẹ đừng trách anh ấy."
"Khánh Quyền, con có thể lấy được một cô vợ tốt như vậy thì phải biết thỏa mãn.

Công việc bận rộn thì bận rộn nhưng cũng nên dành thời gian ở bên vợ mình.

Đừng có vì vài người nào đó quay về mà con động tâm không nên có.

Thi Nguyệt không trách con thì người làm mẹ này cũng không tha đâu.

Mặc dù mẹ không có công việc, nhưng không ngốc, không nhìn thấu cái gì.

Nếu con lại ở bên Dương Linh Hạ kia, thì đừng nhận người mẹ này nữa.

Dù sao cửa nhà họ Lâm tuyệt đối không cho phép con gái nhà họ Dương vào cửa."
Thái độ của bà Lâm cực kỳ cứng rắn nói.
Sắc mặt Lâm Khánh Quyền có hơi trầm xuống, nhìn Lục Thi Nguyệt với ý khó hiểu.

Bà Lâm nói: "Con nhìn Thi Nguyệt làm gì? Không phải bảo công ty có việc à? Còn không đi mau đi."
Lâm Khánh Quyền gật đầu, quay người rời đi.
Ba Lâm nói: "Con lớn rồi, bà bớt nói hai câu đi.

Khánh Quyền là một đứa giỏi giang, chuyện công việc nó đều có thể xử lý tốt.

Đương nhiên cũng có thể xử lý tốt vấn đề tình cảm của mình.

Bà bớt nhúng tay vào thôi."
Bà Lâm nói với Lục Thi Nguyệt: “Thi Nguyệt, không còn sớm nữa, con lên ngủ trưa đi."
Lục Thi Nguyệt gật đầu.
Sau khi Lục Thi Nguyệt lên lầu, bà Lâm ngồi cạnh bên ba Lâm, nói: "Ông già, có phải ông cũng có suy nghĩ muốn chia rẽ Thi Nguyệt và Khánh Quyền không?"

Ba Lâm mở tạp chí ra, trông thì tưởng đọc say sưa, bà Lâm giật tờ báo trong tay ông xuống, nói: "Lâm Mẫn, ông nói một câu xem này, đừng giả câm với tôi.

Tôi nói cho ông biết, con dâu của nhà họ Lâm này chỉ chấp nhận một mình Thi Nguyệt thôi, người khác đều không lọt vào mắt tôi được, nhất là cái cô Dương Linh Hạ kia, tôi nhất định không cho cô ta bước chân vào cửa nhà họ Lâm chúng ta đâu."
Ba Lâm nhìn bà bằng ánh mắt kỳ quái, nói: "Lục Thi Nguyệt có gì tốt? Cũng chỉ là một đứa nhà nghèo, vì sao Khánh Quyền cưới nó, bà hẳn nên hiểu rõ chứ.

Lúc trước Linh Hạ đúng là có lỗi với Khánh Quyền, nhưng bây giờ về rồi, còn hạ mình đích thân tới cửa, bà còn gì mà tức giận thế.

Tôi nhớ trước đó bà rất thương Linh Hạ mà, sao thái độ lần này lại thay đổi hoàn toàn thế?"
"Lâm Mẫn, hóa ra trái tim ông rộng lượng quá nhỉ.

Chuyện Dương Linh Hạ làm ra, ông quên hết rồi à? Con trai tôi giỏi giang thế, nó đào hôn thì thôi, còn trốn theo bạn trai mới của nó.

Nó coi Khánh Quyền là gì, coi nhà họ Lâm là gì? Chỉ cần cô ta nói xin lỗi, chịu thiệt chút là có thể có được sự tha thứ ư? Thế thì nó ngây thơ quá rồi."
Thường ngày bà Lâm vẫn rất dịu dàng, nhưng nếu lòng dạ cứng rắn lên thì kiên quyết hơn bất cứ ai.

Nếu như bị bà ghét thì chính là ghét cả đời, cho nên ngày trước bà thích Dương Linh Hạ bao nhiêu thì bây giờ ghét bấy nhiêu.
Ba Lâm cầm lại tờ báo, tốt tính nói: "Bà cũng đừng phí sức nhiều.

Hôn nhân là do Khánh Quyền, nó lớn rồi, biết xử lý tốt chuyện tình cảm của mình.

Nhưng mà tôi thấy tình cảm của nó với Linh Hạ chưa hết đâu, bà cũng đừng nhúng tay vào quá, dù sao cũng không phải người trong cuộc."
"Lâm Mẫn, ý ông là tôi đang xen vào chuyện của người khác à?"
Ba Lâm ôm người vào trong lòng, dịu dàng nói: "Qua mấy ngày nữa, tôi giao hết việc cho Khánh Quyền rồi sẽ đưa bà tới Canada du lịch một chuyến.


Có một người bạn già giới thiệu một thị trấn nhỏ có phong cảnh cực kỳ đẹp ở đó.

Trời xanh mây trắng, bà thấy nhất định sẽ thích."
Sắc mặt của bà Lâm lúc này mới khá hơn.
"Không giận nữa chứ?"
"Xét thấy ông đứng về phía tôi, tôi không giận nữa.

Nhưng mà ông không thể khoanh tay đứng nhìn chuyện của Khánh Quyền được.

Tôi biết ông cực kỳ không hài lòng với gia thế của Thi Nguyệt, nhưng nó đã gả vào rồi, nhà họ Lâm chúng ta không có tiền lệ thay đổi thất thường.

Từ đầu tới cuối, ba chồng chỉ có một người vợ, ông cũng chỉ có mình tôi, đến lượt Khánh Quyền cũng không thể có ngoại lệ được."
Ba Lâm dở khóc dở cười.
"Bà nó, bà đây là ép buộc đấy à? Trong hôn nhân, hai người không chịu được nữa thì tất nhiên muốn ly hôn, ai lại miễn cưỡng vào một cái đạo lý như thế?"
Bà Lâm trừng mắt với ông một cái, nói: "Nói thế thì ông ủng hộ nó gương vỡ lại lành với Dương Linh Hạ à?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi