Sinh tồn ở nơi làm việc là một cuộc chiến, chỉ có khéo léo mới có thể đi được trên con đường đẫm máu này.
Hai người trò chuyện một lúc, Từ Thần Chinh đứng dậy nói: “Đi, tôi đưa cô đi gặp đồng nghiệp, mọi người làm quen với nhau, công việc sắp tới của cô cũng không quá gò bò.
Còn về việc đi huấn luyện ở thành phố Thành phố Thanh Hải mà cô nói thì tôi sẽ cố gắng sắp xếp sớm nhất có thể, nhân tiện thuê cho cô một căn hộ ở Thành phố Thanh Hải để cô dưỡng thai.”.
Truyện Đam Mỹ
Lục Thi Nguyệt nói với vẻ biết ơn: “Tổng giám đốc Từ, làm phiền anh quá.
Mấy ngày nay đều trông cậy vào sự giúp đỡ của anh, khi nào con tôi ra đời, tôi nhất định sẽ cảm ơn anh.”
“Chúng ta là bạn bè đừng nói tới chuyện cảm ơn nữa, nhưng nếu cô thật sự muốn cảm ơn tôi thì khi nào đứa bé ra đời để tôi làm ba nuôi đứa bé là được rồi.”
Lục Thi Nguyệt cười bảo: “Thời buổi này ngoài giành ba mẹ còn phải giành nhau làm ba nuôi, mẹ nuôi nữa.
Con tôi còn chưa ra đời đã có một người ba nuôi khí khái như anh, sau này nó không cần phải lo cơm ăn áo mặc nữa rồi.”
Từ Thần Chinh nhìn nụ cười trên mặt cô mà hơi ngây người, đột nhiên ma xui quỷ khiến nói: “Thi Nguyệt, nếu cô muốn ly hôn với người đàn ông đó thì có thể giữ vị trí người ở bên cạnh cô cho tôi không?”
Lời này vừa thốt ra, Lục Thi Nguyệt liền sững sờ.
Từ Thần Chinh cầm tay cô, nói rất chân thành: “Thi Nguyệt, tôi đã yêu em từ rất lâu rồi, lần này em tìm đến tôi, tôi thật sự rất vui, thật đấy.
Tuy em đã có gia đình, nhưng thấy em đã có thai mà vẫn muốn đến Thành phố Thanh Hải là tôi biết tình cảm của em với ông xã không được tốt lắm.
Nếu hai người ly hôn thì em hãy cho tôi cơ hội để được theo đuổi em.”
Lục Thi Nguyệt ngơ ngác nhìn bàn tay bị nắm lấy, sau đó nhanh chóng rút tay ra: “Tổng giám đốc Từ, bây giờ là giờ làm việc, tôi không muốn nói những chuyện này, nếu anh không còn việc gì khác thì tôi ra ngoài làm việc trước đây.”
Nhưng Từ Thần Chinh lại kéo cánh tay cô: “Thi Nguyệt, em đừng sợ, tôi thật sự rất yêu em, yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, cho dù em đã kết hôn tôi cũng không quên được em.
Em yên tâm, chỉ cần em đồng ý đến với tôi thì tôi nhất định sẽ coi con em như con ruột của mình.”
Lục Thi Nguyệt quay đầu lạnh, lạnh lùng nhìn Từ Thần Chinh: “Tổng giám đốc Từ, anh là bạn tôi, tôi rất biết ơn sự quan tâm anh dành cho tôi, nhưng bây giờ tôi đã có gia đình, tôi hy vọng chúng ta chỉ là bạn bè, nếu anh thấy không muốn làm bạn với tôi thì tôi sẽ nghỉ việc ngay lập tức, sau này chúng ta cũng không cần phải liên lạc nữa.”
Thấy cô như vậy, Từ Thần Chinh chỉ đành dịu giọng: “Thi Nguyệt, xin lỗi em, vừa nãy là do tôi bốc đồng, em đừng giận.”
Lục Thi Nguyệt lắc đầu: “Tổng giám đốc Từ, tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của anh dành cho tôi, cũng chân thành coi anh là bạn.
Anh đẹp trai, giàu có, lại có năng lực, có rất nhiều cô gái thích anh, những lời vừa nãy của anh tôi sẽ coi như anh nói đùa.
Dù sau này cuộc hôn nhân của tôi có ra sao thì bây giờ khi tôi vẫn còn có chồng, tôi sẽ không cân nhắc tới việc có người đàn ông khác.
Nói thật với anh, tôi rất trân trọng cuộc hôn nhân này, tôi sẽ dùng mọi cách để níu giữ anh ấy.”
Từ Thần Chinh nhìn cô thật lâu, trong mắt hằn lên nỗi đau.
Anh ta nói: “Cho dù biết rõ anh ta có người phụ nữ khác bên ngoài, em cũng định nhắm mắt làm ngơ?”
Lục Thi Nguyệt quay người lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Từ Thần Chinh: “Anh điều tra tôi?”
Từ Thần Chinh chối ngay: “Thi Nguyệt, em đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn biết em sống có tốt hay không thôi.
Tôi không ngờ người em kết hôn lại là người đứng đầu tập đoàn Lâm thị.
nhà họ Lâm rất thâm sâu, không phải cô gái nào cũng có thể vào được.
Tôi sợ em tủi thân nên mới điều tra Lâm Khánh Quyền, phát hiện anh ta dây dưa không rõ với cô chủ nhà họ Dương, chuyện này chắc em đã biết rồi.”
“Tổng giám đốc Từ, cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng chuyện nhà tôi không cần anh can thiệp nhiều.”
“Em giận rồi?”
“Nếu tổng giám đốc Từ bị người khác điều tra, đến mười tám đời tổ tiên cũng bị tra ra, tôi nghĩ anh cũng sẽ tức giận.”
“Xin lỗi! Tôi không có ác ý, toi chỉ muốn biết em sống có tốt hay không thôi.” Từ Thần Chinh chân thành xin lỗi.
Lục Thi Nguyệt thở dài, giọng điệu dịu đi: “Tổng giám đốc Từ, vừa nãy thái độ của tôi không tốt lắm, anh đừng để bụng.”
“Vậy chúng ta hoà nhau rồi?”
Lục Thi Nguyệt gật đầu, hai người mỉm cười với nhau.
Từ Thần Chinh dẫn Lục Thi Nguyệt ra ngoài giới thiệu cô với nhân viên công ty, tuy công ty mới hoạt động được vài năm nhưng quy mô phát triển cũng không tồi.
Cả công ty có 40 đến 50 người, đều tốt nghiệp từ đại học danh tiếng, một số người còn du học nước ngoài về, trong đó cũng có một số người từng giành được giải thưởng về thiết kế, tóm lại ai cũng rất xuất sắc.
Trong số những người mới được tuyển vào tháng này, ngoài Lục Thi Nguyệt còn có bốn người đều vừa tốt nghiệp các trường đại học nổi tiếng, hai nam hai nữ, nam thì rất đẹp trai, còn hai nữ thì đều đeo kính, nhưng khuôn mặt cũng khá ưa nhìn.
Nhân viên công ty thấy Từ Thần Chinh đích thân đưa Lục Thi Nguyệt tới thì đứng dậy hết, ánh mắt mọi người đều như có như không nhìn cô, có tò mò, có quan sát, có ngạc nhiên, có ngưỡng mộ, đương nhiên cũng có ghen tỵ.
Lục Thi Nguyệt coi như không nhìn thấy những ánh mắt dò xét kia, lẳng lặng đứng bên cạnh Từ Thần Chinh.
“Mọi người, đây là đồng nghiệp mới đến, sau này sẽ là thành viên của bộ phận thiết kế, mọi người không được phép bắt nạt cô ấy.
Cô ấy là bạn học cũ của tôi, trước đây từng là sinh viên thiết kế hàng đầu.
Tôi đã dành rất nhiều tiền và thuyết phục hết nước hết cái mới mời được về, mong mọi người hãy hoan nghênh cô ấy.”
Dứt lời, tiếng vỗ tay như tiếng sấm vang vọng khắp bộ phận thiết kế..