QUAN HỆ THUÊ MƯỚN: BÀ LÂM, XIN GIƠ CAO ĐÁNH KHẼ


Lục Thi Nguyệt chỉ cười, nói: “Nếu cô Dương không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây, chiều nay tôi còn phải đi làm, thời gian đi làm có quy định, không dám so với một nghệ sĩ piano lớn như cô Dương.


Dương Linh Hạ nhìn cô, nói: “Cô vẫn chưa nói cần có điều kiện gì mới chịu rời khỏi Quyền thì cô đừng hòng rời đi.


Lục Thi Nguyệt nhìn cô ta như nhìn một con ngốc, nói: “Cô Dương xinh đẹp, vóc dáng quyến rũ, gia thế, sự nghiệp lại tốt, gần như mười phân vẹn mười, một người phụ nữ hoàn hảo như cô chẳng lẽ còn sợ một người tay trắng không có gì như tôi sao?”
Dương Linh Hạ nghẹn lời, không phục nói: “Tôi nào có sợ cô, tôi chỉ là không muốn Quyền ở bên một người phụ nữ bẩn thỉu như cô mà thôi.


Lục Thi Nguyệt cười xinh đẹp, vô cùng vô tội nói: “Cô Dương là người phụ nữ mà Khánh Quyền yêu nhất, lời cô nói, chắc chắn anh ấy sẽ nghe theo, cô bảo anh ấy ly hôn với tôi đi, chỉ cần anh ấy gửi đơn ly hôn, tôi sẽ lập tức ký ngay, tuyệt không dối trá.


Nói xong, Lục Thi Nguyệt cầm túi xách lên, cao đầu ưỡn ngực rời đi như một chiến sĩ bất bại.

Dương Linh Hạ căm hận nhìn Lục Thi Nguyệt, nói: “Lục Thi Nguyệt, cô đừng đắc ý.

”.


truyện kiếm hiệp hay
Lục Thi Nguyệt làm việc được khoảng bảy tám ngày thì bị Từ Thần Chinh gọi vào phòng làm việc.

“Tổng giám đốc Từ, anh tìm tôi?”
Từ Thần Chinh lấy một tập văn kiện ra, đưa cho cô, nói: “Thi Nguyệt, cậu đến công ty cũng được tám ngày rồi, tôi cũng đã giành được một suất đi huấn luyện ở Thành phố Thanh Hải rồi, nếu cô muốn đi thì kí tên vào đây, thời gian huấn luyện nửa năm không phải công ty nào cũng có đâu, cậu phải nắm bắt cơ hội đấy.


Lục Thi Nguyệt cầm lấy tập văn kiện xem kĩ lưỡng, nói: “Tổng giám đốc Từ, cảm ơn anh! Tôi sẽ đi.


Từ Thần Chinh lắc đầu, nói: “Cảm ơn thì không cần, tôi sẽ sắp xếp cho cậu một căn chung cư độc lập, ngoài ra tôi sẽ tìm một giúp việc cho cậu, việc ăn uống sẽ do giúp việc sắp xếp, yên tâm, giúp việc này là một người thành thật, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu.


“Tổng giảm đốc Từ, chuyện này thì không cần đâu, tôi sẽ tự sắp xếp.

” Lục Thi Nguyệt từ chối theo trực giác, cô không muốn nợ Từ Thần Chinh quá nhiều, có những lúc nợ nhân tình là món nợ khó trả nhất.


“Thi Nguyệt, chúng ta là bạn, tôi còn là ba nuôi của đứa bé, đây đều là những chuyện tôi nên làm, cậu không cần từ chối.

” Từ Thần Chinh nói: “Hay là, cậu không muốn làm bạn với tôi?”
“Tổng giám đốc Từ, bạn bè quy bạn bè, có điều những chuyện này vẫn phải tính toán rõ, tôi không muốn nợ quá nhiều nhân tình.


Từ Thần Chinh đành phải thỏa hiệp, nói: “Giúp việc tôi sẽ nhờ bạn tôi tìm, lương do cậu trả, được chứ?”
Lục Thi Nguyệt gật đầu, từ chối quá nhiều sẽ chỉ tổn thương đến hòa khí giữa hai người mà thôi.

Từ Thần Chinh đặt bút trong tay xuống, nói: “Thi Nguyệt, tôi làm những điều này cho cậu là cam tâm tình nguyện, cậu không cần cảm thấy quá áp lực, cậu biết tình cảm của tôi mà, nếu cậu thật sự ly hôn, tôi mong cậu có thể dành cho tôi một vị trí, ít nhất là cho tôi một cơ hội.


Lục Thi Nguyệt nhìn anh ta, nói: “Tổng giám đốc Từ, nếu anh không chuyện gì khác, tôi ra ngoài làm việc đây.



Từ Thần Chinh gật đầu.

Lục Thi Nguyệt cầm văn kiện rời khỏi phòng làm việc.

Phòng thiết kế vẫn bận rộn như vậy, Lục Thi Nguyệt chỉ nghĩ ngợi một lúc rồi ném hết mọi chuyện ra khỏi đầu, tập trung vào công việc một lần nữa.

Con người ta cứ bận rộn vào thì thời gian sẽ trôi qua vô cùng nhanh, chớp mắt đã đến sáu giờ tối rồi.

Ưu điểm duy nhất của công ty này chính là bất kể có bận rộn như thế nào thì cũng không cần tăng ca, chỉ cần mỗi người làm xong việc của mình là có thể tan làm đúng giờ, đương nhiên nếu chưa làm xong cũng có thể mang việc về nhà làm, nên cứ đến sáu giờ tối, tất cả mọi người sẽ đúng giờ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.

Lục Thi Nguyệt cầm túi xách xuống tầng liền nhìn thấy một chiếc xe vô cùng quen mắt đỗ bên đường, cô tưởng là mình nhìn nhầm, nhưng sau khi cô nhìn thấy người đi ra từ trong xe thì liền thấy khó mà tin nổi.

Lúc Lục Thi Nguyệt định bước qua, giọng nói của Từ Thần Chinh truyền đến từ phía sau: “Thi Nguyệt, đợi tôi một lát, tôi đưa cậu vê.


Lục Thi Nguyệt cảm thấy nhức hết cả đầu, cô nhìn Từ Thân Chinh phía sau mình, lại nhìn Lâm Khánh Quyền đang đi về phía mình, cô không thể nào ngờ được Lâm Khánh Quyền sẽ đến nơi cô làm việc.

Chỉ là, cô từng nói với Lâm Khánh Quyền địa điểm làm việc của cô sao?
“Phiền cậu chủ nhà họ Từ rồi, vợ của tôi đã có tôi đây.

” Lâm Khánh Quyền bước nhanh tới, ôm lấy eo Lục Thi Nguyệt đầy sự chiếm hữu, nói.


Từ Thần Chinh nhìn Lâm Khánh Quyền, hai người đàn ông, hơn nữa lại còn đều rất ưu tú chính thức giao chiến với nhau, Lục Thi Nguyệt như nghe được tiếng súng đạn trong không khí.

“Hóa ra là tổng giám đốc Lâm à, vinh dự quá.

” Từ Thần Chinh cười như không cười vươn tay ra, nói.

Lâm Khánh Quyền cũng vươn tay ra, hai người đàn ông bắt tay, anh nói: “Vinh dự được gặp anh, trước kia từng có duyên gặp một lần lại không nhận ra anh là cháu trai của ông Từ, chỉ là tôi không ngờ cháu trai của ông Từ lại trông như vậy mà thôi.


Sắc mặt Lục Thi Nguyệt đen đi, cô không ngờ miệng của Lâm Khánh Quyền lại cay độc đến vậy.

“Cảm ơn lời khen của tổng giám đốc Lâm đã khen ngợi, tôi cũng không ngờ đường đường là người thừa kế của tập đoàn Lâm thị, không chỉ rộng rãi trong giới kinh doanh mà lịch sử tình trường cũng phong phú đến vậy, không khỏi khiến người ta thấy bội phục, về điểm này, tổng giám đốc Lâm khiến tôi cảm thấy không bì kịp.


Lục Thi Nguyệt nhức đầu, nhìn hai người đàn ông đều là những ông chủ không dễ chọc.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi