Lúc Lục Thi Nguyệt đang ngơ ra, đại sảnh vang lên một khúc hát mừng sinh nhật.
“Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to you…”
Lục Thi Nguyệt nhìn qua phía đó, chỉ thấy một chiếc bánh kem cao năm tầng được đẩy tới, sau đó Lâm Khánh Quyền đứng dậy, bước qua, nhận xe đẩy từ tay nhân viên phục vụ, đẩy đến trước mặt Lục Thi Nguyệt.
“Vợ, chúc em sinh nhật vui vẻ!” Lâm Khánh Quyền dịu dàng nói.
Lục Thi Nguyệt ôm miệng, đôi mắt ngân ngấn nước, khoảng thời gian này quá bận rộn, chuyện phải lo lắng cũng nhiều, cô đã quên mất hôm nay là sinh nhật mình rồi, hơn nữa trước kia đều là Lục Phượng đón với cô, Lâm Khánh Quyền chưa từng tổ chức sinh nhật cho cô, không ngờ hôm nay anh lại làm vậy.
Lục Thi Nguyệt đứng dậy, nói: “Chồng, sao anh lại biết hôm nay là sinh nhật em?”
Lâm Khánh Quyền dịu dàng nhìn cô, nói: “Đồ ngốc, sinh nhật em sao tôi có thể quên được? Chiếc bánh kem này là tôi làm cùng thợ, tuy đến cuối cùng thợ làm bánh giúp đỡ nên mới có thể hoàn thành, nhưng cũng có tấm lòng tôi trong đó, em xem có thích không?”
Lục Thi Nguyệt tròn xoe mắt nhìn anh, khó mà tin nói: “Thật là do anh làm sao?”
“Là tôi và thợ làm bánh cùng hoàn thành, em xem có thích hay không?” Lâm Khánh Quyền nói.
“Thích, anh có thể đích thân làm cho em, em đã khó mà ngờ tới rồi, chồng, cảm ơn anh đã dành cho em một bất ngờ lớn đến vậy, hôm nay em rất vui.
” Lục Thi Nguyệt nói, nước mắt cũng không thể khống chế mà rơi xuống.
Lâm Khánh Quyền cũng ngơ ra, anh không ngờ chút chuyện nhỏ như vậy có thể khiến Lục Thi Nguyệt bật khóc, trong ấn tượng của anh, Lục Thi Nguyệt là một người phụ nữ tinh ranh, lanh lợi, cô có hàng vạn cách để moi tiền từ anh, nhưng mỗi tháng anh cho cô dư chút tiền tiêu vặt, cũng chưa từng thấy cô nói cô vui mừng hay gì cả, thậm chí anh bảo thư kí chuẩn bị trang sức, mỹ phẩm cho cô, cô cũng nhận nhưng sau đó lại giả vờ nói mình rất thích, tuyệt không hề có vẻ thích đến rơi lệ như vậy, không ngờ chỉ là một chiếc bánh kem thôi cũng khiến cô bật khóc.
Lâm Khánh Quyền bước tới, lau nước mắt trên mặt cho cô, nói: “Sao lại khóc rồi?”
Lục Thi Nguyệt lắc đầu, vừa khóc vừa cười nói: “Không có, chỉ là em không ngờ anh lại có lòng đến vậy, nhớ được cả sinh nhật của em.
”
“Tôi vẫn luôn nhớ sinh nhật của em.
”
“Nhưng anh chưa từng tổ chức cho em, trước kia chỉ có em và Phượng cùng đón sinh nhật, một cái bánh kem nhỏ, hai người bọn em xử sạch nó.
”
Lâm Khánh Quyền ngơ ra.
Lục Thi Nguyệt nín khóc bật cười: “Tổng giám đốc Lâm, em không biết hôm nay anh uống nhầm thuốc gì mà đối xử tốt với em như vậy, nhưng hôm nay là ngày em vui nhất trong bốn năm kết hôn với anh, thật đó, em nghĩ sự lãng mạn như vậy cũng sẽ không còn nhiều nữa, em sẽ luôn nhớ về ngày hôm nay anh đã tổ chức sinh nhật cho em.
”
Trái tim của Lâm Khánh Quyền như bị người ta véo mạnh, anh nói: “Đồ ngốc, lại nói linh tinh rồi.
”
Lục Thi Nguyệt cười: “Hôm nay là sinh nhật em, tổng giám đốc Lâm trỗi dậy lương tâm chuẩn bị quà cho em, em sẽ không nói những lời gây mất hứng nữa.
”
Lâm Khánh Quyền kéo cô ngồi xuống ghế, nói: “Nhắm mắt lại.
”
Lục Thi Nguyệt chớp mắt với vẻ vô tội, nói: “Tổng giám đốc Lâm muốn làm gì?”
“Ngoan, nhắm mắt lại.
”
Lục Thi Nguyệt thật sự ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Đột nhiên, cô thấy lạnh ở cổ, lúc cô mở mắt ra cúi đầu xuống nhìn, đập vào mắt cô là một sợi dây chuyền kim cương, cô cầm viên kim cương lên nhìn, bên trên còn khắc hai chữ cái L&L, là chữ cái đầu trong họ của hai người.
“Đây là anh nhờ James Cruise đích thân khắc đó, thích không?”
Lục Thi Nguyệt ngẩng đầu lên, cố ép nước mắt trôi ngược về, cô dùng câu đùa để che giấu sự trào dâng trong lòng: “Tổng giám đốc Lâm, sợi dây chuyền này chắc là đắt lắm nhỉ, cho em rồi, đến lúc đó đừng có bảo em rơi vào đống tiền nhé.
”
Lâm Khánh Quyền nhéo mũi cô: “Tôi làm nhiều điều như vậy, em không nên nhào tới, ôm tôi một cái rồi nói tôi là người chồng tốt nhất trên đời sao?”
Lục Thi Nguyệt thuần thục ôm lấy cổ anh, cười tươi như hoa nói: “Tổng giám đốc Lâm, cảm ơn anh, em rất thích sợi dây chuyền này, ngày nào đó em thiếu tiền, cầm đi bán chắc cũng được kha khá đấy.
”
Lâm Khánh Quyền cúi đầu nhìn cô, cắn lên môi cô như trừng phạt, nói: “Người phụ nữ này, tôi làm nhiều điều đến vậy, em không cảm động thì thôi đi còn nói những lời làm tụt hứng như vậy, đúng là đồ không tim không phổi.
”
Lục Thi Nguyệt không nhịn được bật cười thành tiếng, đôi mắt sáng như pha lê nhìn anh, nói: “Tổng giám đốc Lâm, giận à?”
Lâm Khánh Quyền lại cắn lên môi cô, nói: “Gọi chồng.
”
Lục Thi Nguyệt cười ngọt ngào: “Sao hôm nay tổng giám đốc Lâm cứ nhất quyết muốn em gọi anh là chồng thế?”
“Tôi vốn là chồng em, em không gọi tôi là chồng thì còn gọi ai là chồng?”
“Đúng đúng, anh là chồng em, chỉ cần anh không ly hôn với em, cả đời này em sẽ chỉ có một người chồng là anh thôi.
” Lục Thi Nguyệt thăm dò nói.
Không ngờ cô vừa nói xong, sắc mặt Lâm Khánh Quyền đã trầm xuống.
Thấy vậy, sự vui mừng đang trào dâng trong lòng Lục Thi Nguyệt cũng dần dần dập tắt, cô buông Lâm Khánh Quyền ra, bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc Lâm, cảm ơn mọi chuyện anh đã làm cho em ngày hôm nay, em rất vui, cả đời này cũng không thể quên được việc lần đầu tiên anh đón sinh nhật cùng em.
”
Lâm Khánh Quyền nhíu mày, không ngờ người phụ nữ này một giây trước còn vui mừng đến vậy mà giây tiếp theo đã thay đổi sắc mặt rồi?
“Sao lại không vui rồi?”
“Đâu có đâu, tổng giám đốc Lâm, em như vậy là không vui sao?” Lục Thi Nguyệt cong miệng, dáng vẻ vừa nghịch ngợm, vừa vô tội.
“Ăn no rồi chứ? Tôi đưa em đi du thuyền ngắm cảnh đêm.
” Lâm Khánh Quyền nói.
Lục Thi Nguyệt lắc đầu, nghiêm túc nhìn Lâm Khánh Quyền, nói: “Tổng giám đốc Lâm, em rất vui vì mọi chuyện anh đã làm cho em, nhưng chúng ta chỉ là hôn nhân hợp đồng, dù sao thì cũng sẽ ly hôn, anh làm càng nhiều, cho em càng nhiều hi vọng xa vời, sợ là sau khi em thật lòng yêu anh, anh lại cho em một cú chí mạng, đuổi em ra khỏi nhà, đến lúc đó, em sẽ hận anh.
”
Lâm Khánh Quyền nhíu mày, lặng lẽ nhìn cô.
.