Lục Thi Nguyệt nhìn anh, nói: "Tổng giám đốc Lâm, anh làm sao thế?"
Lâm Khánh Quyền nói: "Quá đông người.
"
Lục Thi Nguyệt kéo tay anh, giống như cô gái nhỏ rơi vào bể tình, lắc lắc tay Lâm Khánh Quyền vẻ nũng nịu, cười nói: "Tổng giám đốc Lâm ngày ngày đàm phán với người ta, mối làm ăn qua tay đều giá trị hàng trăm tỷ, mà cũng có thể sợ đông người ư.
"
"Không phải sợ hãi, chỉ là không thích đông người như vậy mà thôi, quá ồn.
"
Lục Thi Nguyệt tự nhiên kéo tay anh, cười nói: "Tổng giám đốc Lâm, hôm nay vất vả cho anh rồi, nhưng là sinh nhật của em, anh đã đồng ý ở bên em cả ngày mà.
"
Lâm Khánh Quyền đưa tay nhéo nhéo cái mũi của cô, nói: "Trước kia, tôi quá bỏ bê em rồi, hôm nay xem như là bồi thường của tôi với em.
"
Lục Thi Nguyệt cười khanh khách, dù biết sự dịu dàng của Lâm Khánh Quyền chỉ có ý nghĩa tạm thời mà thôi, nhưng cô vẫn cam tâm tình nguyện sa vào đó.
"Tổng giám đốc Lâm, cám ơn anh, chúng ta kết hôn bốn năm, hôm nay là lần đầu tiên em cảm thấy anh thật rất giống một người chồng.
"
Lâm Khánh Quyền liếc nhìn cô, hơi nghi hoặc nói: "Trước kia tôi đối với em không tốt sao? Định kỳ hàng tháng tôi đều cho em tiền tiêu vặt, em nhìn trúng túi xách hàng hiệu, quần áo và đồ trang điểm, tôi đều bảo thư ký chuẩn bị cho em, tôi nghĩ kim chủ khác chưa chắc đối với thú cưng của anh ta tốt như vậy đâu.
"
Khóe miệng Lục Thi Nguyệt giật giật, nói: "Tổng giám đốc Lâm cũng nói trước kia chỉ coi em như thú cưng mà thôi, nhưng hôm nay, anh đã coi em như người vợ.
Là người vợ, người chồng cho cô ấy lãng mạn, cô ấy đương nhiên sẽ cảm thấy hạnh phúc rồi.
"
Nghe xong, Lâm Khánh Quyền như có điều suy nghĩ.
Lục Thi Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh một chút, nói: "Tổng giám đốc Lâm, em cũng chỉ nói vậy thôi, anh đừng coi là thật, qua đêm nay, chúng ta vẫn chỉ là quan hệ giữa bên thuê và được thuê trên hợp đồng mà thôi, không có gì khác.
"
Ánh mắt Lâm Khánh Quyền chợt có vẻ không vui.
"Lục Thi Nguyệt, em cứ không tin tôi như vậy sao?"
"Tổng giám đốc Lâm, đây không phải vấn đề tin hay không tin, mà là nơi này của anh đã có sự tồn tại của một người khác, dù em có cố gắng thế nào đi nữa cũng không đi vào được, em nghĩ chúng ta là quan hệ giữa bên thuê và được thuê đơn giản hơn.
" Lục Thi Nguyệt chỉ chỉ vị trí trái tim của Lâm Khánh Quyền, nói.
Lâm Khánh Quyền trở nên trầm mặc.
Anh thấy Lục Thi Nguyệt hiếm khi yên tĩnh, trong lòng lướt qua một cảm giác kỳ quái, có xúc động muốn ôm chặt người con gái trước mặt vào trong ngực, sau đó nói anh sẽ không ly hôn với cô, nhưng anh vừa nâng tay lên, trong đầu lại lóe lên gương mặt của Dương Linh Hạ, nên đành cứng rắn ép xúc động đó trở về.
Lúc này, chuông điện thoại di động của Lục Thi Nguyệt vang lên, cô cầm lên xem, là Lục Phượng.
"Phượng à.
" Lục Thi Nguyệt nhận điện thoại, nói.
"Bạn yêu, sinh nhật vui vẻ, hôm qua bận lo bản thảo, bận đến tối tăm mặt mũi nên đã quên mất sinh nhật của cậu, không chúc cậu sinh nhật vui vẻ vào những giây phút đầu tiên, cậu qua chỗ tớ đi, tớ đã chuẩn bị bánh sinh nhật cho cậu rồi đấy.
" Đầu điện thoại bên kia, Lục Phượng vui sướng nói.
Lục Thi Nguyệt cười nói: "Cậu ở đó chờ tớ một lúc, tớ sẽ đến.
"
Không biết Lục Phượng đầu dây kia nói cái gì, Lục Thi Nguyệt liên tục ừ mấy lần.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Thi Nguyệt nhìn Lâm Khánh Quyền, cười nói: "Tổng giám đốc Lâm, cám ơn ngạc nhiên mà anh đã chuẩn bị cho em hôm nay, em rất thích, Phượng cũng đã chuẩn bị bánh sinh nhật cho em ở chỗ cô ấy, em phải đi đến đó một chuyến, hay là Tổng giám đốc Lâm về trước đi, hoặc là đi tìm cô Dương cũng được.
"
Lâm Khánh Quyền cầm tay cô, trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Thi Nguyệt, anh nói: "Không phải nói hôm nay là sinh nhật em, em lớn nhất, bảo tôi phải ở bên em cả ngày không rời sao? Đi thôi.
"
Lục Thi Nguyệt vẫn vẻ mặt tươi cười, nhìn Lâm Khánh Quyền nói: "Đi thôi.
"
Lâm Khánh Quyền lái xe đến chung cư của Lục Phượng, sau khi tìm chỗ đậu xe dừng xe thì hai người cùng nhau đi lên tầng.
Lục Phượng mở cửa, khi nhìn thấy Lâm Khánh Quyền đứng bên cạnh Lục Thi Nguyệt, cô lập tức ngây người, trừng mắt nhìn Lục Thi Nguyệt một cái, Lục Thi Nguyệt cười nói: "Đi vào rồi nói.
"
Lục Phượng để người đi vào.
Đóng cửa lại, Lục Phượng khoanh tay trước ngực, nói: "Tổng giám đốc Lâm, anh tuyệt đối đừng để ý tòa miếu nhỏ này của tôi, bằng không, tôi không đáp ứng nổi, chỉ có thể mời anh ra ngoài.
"
Lâm Khánh Quyền cũng không để ý sự châm chọc của Lục Phượng, chỉ lặng lẽ đánh giá đây không tính là căn phòng nhỏ.
Lục Thi Nguyệt giật giật áo Lục Phượng, nói: "Phượng, hôm nay là sinh nhật tớ, cậu hãy nể mặt tớ, đừng nói lung lung nữa.
"
Lục Phượng hơi xụ mặt, nhưng nhanh chóng đổi giận thành vui, nói: "Không biết hôm nay là ngọn gió nào có thể thổi Tổng giám đốc Lâm tới đây, Tổng giám đốc Lâm cũng đừng nói với tôi là anh nhớ ra sinh nhật của Thi Nguyệt rồi nhé.
"
Lục Thi Nguyệt giật giật áo cô, lảng sang chuyện khác: "Phượng, không phải cậu đã chuẩn bị bánh sinh nhật và quà cho mình sao? Ở đâu thế?"
Lục Phượng lừ Lục Thi Nguyệt một cái, cũng không nói gì nữa, chỉ nói: "Bày ở phòng khách đấy.
"
Lục Thi Nguyệt đi vào, quả nhiên thấy trên bàn trà bày một bánh gatô hai tầng, dù hơi nhỏ, nhưng bánh gatô được làm vô cùng tinh xảo, phía trên đặt ảnh chụp của Lục Thi Nguyệt, còn viết chúc Thi Nguyệt sinh nhật vui vẻ, mãi mãi trong sáng, thuần khiết, xinh đẹp.
Hai bên bánh gatô còn đặt đủ loại hoa quả.
"Bạn yêu, qua hai tiếng nữa là qua sinh nhật của cậu rồi, bắt đầu đi.
" Lục Phượng nói.
Lục Thi Nguyệt gật đầu.
.