QUAN HỆ THUÊ MƯỚN: BÀ LÂM, XIN GIƠ CAO ĐÁNH KHẼ


Sau khi Lục Thi Nguyệt đi ra ngoài, Từ Thần Chinh nhận được điện thoại của người nhà gọi tới.

Anh ta nhận, là giọng mẹ mình: "Thần Chinh, ông nội bảo tối con về nhà một chuyến, ông có việc muốn nói với con."
Hành động của Lâm Khánh Quyền nhanh hơn anh ta nghĩ.
Từ Thần Chinh nói: "Con biết rồi mẹ, tôi con sẽ về."
Người ở đầu dây bên kia rõ ràng im lặng một chút, sau đó mới dịu dàng nói: "Con trai, có phải con lại ở bên cô gái kia không?"
Từ Thần Chinh biết cô gái mà mẹ mình nói đến là Lục Thi Nguyệt, anh ta cũng không có giấu: "Mẹ, trước kia mọi người không tiếc hãm hại cô ấy chỉ vì muốn con hết hi vọng.

Nếu mẹ còn muốn nhận đứa con trai này thì lần này mẹ đừng nhúng tay vào.

Bằng không nhà họ Từ cứ coi như không có con đi."
"Con trai, vì một cô gái mà con uy hiếp mẹ, đây là sự hiếu thuận của con sao?"
"Mẹ, có chuyện gì chờ về nhà rồi nói, giờ con đang làm việc." Từ Thần Chinh nói lái sang chuyện khác.
"Được, mẹ chờ con về.


Con gái lớn nhà dì Lý con cũng mới từ nước ngoài về, hôm nay sẽ tới nhà chúng ta làm khách.

Thái độ con tốt chút cho mẹ." Bà Từ nói xong, bèn lập tức cúp máy.
Từ Thần Chinh bực bội gãi tóc, đi tới bên cửa sổ, gương mặt nặng nề quan sát bên dưới, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Buổi tối, Từ Thần Chinh lái xe về biệt thự nhà họ Từ.
Nhà họ Từ cũng là kẻ có tiền số một số hai của thành phố, căn biệt thự để ở chiếm diện tích rất lớn.

Trước biệt thự là một rặng cây xanh, được cắt tỉa cực kỳ ngay ngắn, đẹp đẽ.
Từ Thần Chinh đỗ xe lại, đi tới cửa chính của biệt thự.

Một người đàn ông trung niên tiến lên đón, thái độ cung kính nói: "Cậu chủ, cậu về rồi.

Ông cụ, bà chủ và khách đều đang chờ bên trong đấy ạ."
Từ Thần Chinh ôn tồn nói: "Bác Từ, lâu rồi không gặp, bác vẫn khỏe chứ?"
"Cảm ơn cậu chủ quan tâm, cơ thể tôi vẫn cứng lắm.

Nhưng mà một tháng cậu không về, bà chủ rất nhớ cậu."
"Tôi biết rồi bác Từ, lát vào tôi sẽ nhận lỗi với mẹ." Từ Thần Chinh nói xong, rồi đi vào.
Trong phòng khách, trừ vợ chồng ông bà Từ, còn có một đôi vợ chồng trung niên và một cô gái rất xinh đẹp, ăn mặc hợp thời ngồi ở ghế sô pha đối diện.
Lông mày Từ Thần Chinh hơi cau lại, nhưng biến mất nay, lại trở về dáng vẻ lịch thiệp, ôn hòa.
Anh ta đi tới, lễ phép nói: "Ba, mẹ."
Rõ ràng ba Từ cực kỳ hài lòng với anh ta, nói: "Về rồi à."
Vừa nhìn là biết bà Từ cực kỳ yêu chiều Từ Thần Chinh.

Đứng lên cầm áo khoác trong tay anh ta, nói: "Con trai, bận cả ngày rồi, có mệt không?"
Từ Thần Chinh lắc đầu, quay qua nhìn về phía đôi vợ chồng kia, nói: "Mẹ, ba vị này là khách của nhà mình ạ? Hình như trước đây con chưa có gặp."
Bà Từ xoa đầu anh ta, nói: "Xem mẹ này, thấy con nên vui quá, quên mất cả nhà dì Lý con rồi." Nó xong, bà Từ giới thiệu: "Đây là chú Lý, đây là dì Lý, đây là con gái của họ, Huệ Trân.


Nhà họ Lý và nhà họ Từ ta mấy đời thân nhau, con còn được dì Lý bế hồi nhỏ đấy.

Nhưng mà hồi con năm tuổi, cả nhà họ Lý đã ra nước ngoài định cư, khó trách con chưa từng gặp."
Từ Thần Chinh cười dịu dàng nói: "Chào chú Lý, dì Lý, chào Huệ Trân."
Từ Thần Chinh luôn có dáng vẻ hiền hậu trước mặt người ngoài.

Anh ta giống như là kẻ khẩu phật tâm xà, cho dù chuyện có lớn cỡ nào, cũng chưa từng thấy dáng vẻ thực sự tức giận của anh ta.

Chỉ có việc liên quan tới Lục Thi Nguyệt, mới làm cho anh ta giống như con báo săn đã núp sẵn chờ mồi.
Dạng người này, bình thường tâm tư đều cực kỳ sâu kín.

Có điều nên người phụ nữ nào được anh ta yêu thật lòng sẽ cực kỳ hạnh phúc.
Vợ chồng nhà họ Lý cực kỳ hài lòng với Từ Thần Chinh: "Đây là Thần Chinh à, còn đẹp trai hơn trong ảnh.

Huệ Trân, còn không chào anh Từ đi, lúc hai tuổi con toàn chạy theo sau nó đi chơi đấy."
Lý Huệ Trân ở trước mặt ba mẹ là một cô gái ngoan ngoãn, cộng thêm gương mặt xinh đẹp.

Gương mặt kiểu trái xoan được rất nhiều cô gái tranh nhau đi chỉnh, mày liễu, miệng anh đào nhỏ xinh, cái mũi cao nhỏ, làn da trắng nõn, rất có hương vị cổ điển.

Thêm nữa là biết phối đồ, trên mặt trang điểm, nhìn từ bề ngoài, có thể cho cô ta trên chín mươi điểm.

"Chào anh Từ ạ." Lý Huệ Trân dịu dàng chào hỏi.
Từ Thần Chinh chỉ nhìn cô ta một cái, từ mắt đàn ông thì Lý Huệ Trân là một mỹ nữ, thậm chí còn đẹp hơn Lục Thi Nguyệt.

Cáu đẹp của cô ta lộ ra vẻ dễ thương, đẹp mà trong sáng, dễ khơi dậy ý muốn bảo vệ của đàn ông.

Còn nét đẹp của Lục Thi Nguyệt mang theo tính xâm lược, sẽ chỉ kích thích tính chinh phục của đàn ông, sau đó hung hăng làm nhục.
"Đừng khách sáo thế, gọi anh là Thần Chinh được rồi." Trong vẻ khách sáo của Từ Thần Chinh còn mang theo chút lạnh lùng.
Lý Huệ Trân chỉ cười ngọt ngào, nghe dạ bảo vâng: "Thần Chinh."
Từ Thần Chinh gật đầu, ngồi xuống bên cạnh bà Từ, thuận miệng hỏi: "Mẹ, ông nội đâu ạ?"
"Ông nội con luyện chữ trong phòng, nào ăn cơm mới xuống.

Con đi tìm ông nội con trước đi, ông nội có lời muốn nói với con." Bà Từ nói.
Từ Thần Chinh gật đầu, đứng dậy, nói với người nhà họ Lý: "Chú, dì, cháu lên trước, mọi người ngồi chơi."
Vợ chồng nhà họ Lý có ấn tượng rất tốt với anh ta, nói: "Đi đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi