QUAN HỆ THUÊ MƯỚN: BÀ LÂM, XIN GIƠ CAO ĐÁNH KHẼ


"Thần Chinh, trong số đám con cháu thì cháu là người mà ông coi trọng nhất và, ông đã dạy dỗ cháu từ khi còn nhỏ, ông có bốn con trai và một con gái, nhưng cha của cháu thích vẽ tranh, mặc dù người chú thứ hai của cháu có khiếu kinh doanh nhưng lại là người thành thật, làm việc không đủ quyết đoán, chú ba của cháu chỉ thích làm đạo diễn, phim mà nó làm ra xem cũng không đến nỗi nào nhưng liệu có được giới giải trí xem trọng? Chỉ là một đám con hát, thời xưa, chúng nó là gì có có chỗ đứng chứ, về phần chú tư của cháu, thích dạy học còn dì cô của cháu tuy có thiên phú về kinh doanh nhưng cuối cùng cũng chỉ là con gái, gả chồng rồi như bát nước đổ đi, cho nên tập đoàn Từ thị vẫn phải giao cho cháu.

"
Vẻ mặt ông Từ hiện lên sự xót xa: "Thần Chinh, ông nội đã già, coi như đã bước một chân vào trong quan tài rồi.

Hứa với ông nội, quay về quản lý công việc kinh doanh của gia đình đi, về phần vợ cháu, mẹ cháu sẽ lo, cô gái đó thật sự không thích hợp với cháu.


Từ Thần Chinh cũng cảm thấy rất khó chịu, anh ta là được ông cụ nuôi lớn từ nhỏ, ông cụ Từ là một người thông minh, cơ trí, yêu thương anh nhưng cũng không quên dạy dỗ anh nên người, cho nên so tình cảm mà anh ta dành cho ông cụ Từ còn sâu nặng hơn cả cha mẹ ruột của mình.

"Ông nội, cháu rất kính trọng ông, những chuyện khác cháu đều có thể đồng ý riêng Thi Nguyệt là cô gái mà cháu yêu nhất, cháu không thể bỏ cô ấy được.

” Từ Thần Chinh nói rất chân thành: "Ông nội, ông cũng đã nói cháu là đứa cháu mà ông thương nhất, xin ông hãy cho cháu được tự chủ một lần đi.


Ông cụ Từ lo lắng hét: "Vớ vẩn! Thần Chinh, cháu là một người rất ưu tú nhưng lại không quá coi trọng chuyện tình cảm, sớm muộn gì cháu cũng sẽ khổ mà thôi, người làm chuyện lớn sẽ không bị chuyện tình cảm ràng buộc.



"Ông nội, chuyện công hay chuyện tư cháu đều rạch ròi được.

” Từ Thần Chinh nghiêm túc nói.

"Thần Chinh, nghe ông nội khuyên một tiếng đi, cô gái đó không xứng với cháu, cháu hãy quên cô ta và đi gặp thiên kim nhà họ Lý để xem mắt.


Từ Thần Chinh trở đứng bật dậy, nói: "Ông nội, nếu ông còn nói những lời như vậy nữa, cháu nghĩ chúng ta không còn gì để nói nữa đâu.


"Đứng lại!"
Từ Thần Chinh đứng lại.

"Thần Chinh, cháu càng lớn càng cứng đầu, ông nội cũng không muốn dùng thủ đoạn cứng rắn như vậy để ép cháu quay về nhưng ông nội vẫn hy vọng cháu có thể hiểu chuyện một chút, tập đoàn Từ thị sau này sẽ là của cháu, đừng hành xử tùy hứng như vậy.

Từ Thần Chinh xoay người, nói: "Ông nội, cháu kính trọng ông nhưng riêng chuyện tình cảm, cháu muốn được làm chủ.


Ông cụ Từ nói: "Được, ông không ép cháu nữa, thời gian cũng không còn sớm, ăn cơm thôi.

"
Từ Thần Chinh chỉ nói: "Ông nội, công ty vẫn còn chút việc chưa xử lý xong…"
"Thần Chinh, cháu lớn rồi liền vội vàng dùng cái cớ này để qua mặt ông nội.


Những gì cần nói đều đã nói hết rồi, Thần Chinh cũng không tiện nói gì nữa.

"Ông nội, cháu đột nhiên nhớ ra mọi chuyện đã xử lý ổn thỏa hết rồi, chúng ta xuống dưới ăn cơm thôi.


Ông cụ Từ lúc này mới tươi cười.


Một bữa cơm, bảy người ăn, trong bữa ăn, bà Từ tận dụng đủ mọi cách thức để Thần Chinh và Lý Huệ Trân nói chuyện với nhau, nhưng Từ Thần Chinh lại lịch sự né tránh vấn đề, hoàn toàn không để ý tới nỗi khổ tâm của bà Từ.

Bà Từ bất mãn lườm anh: "Thần Chinh, Huệ Trân mới về nước hôm nay, chưa quen với nhiều chuyện trong nước, con là người lớn lên ở đây nên mấy người tới, con hãy đưa Huệ Trân đi dạo khắp nơi cho quen đường quen xá đi.


Từ Thần Chinh ăn một miếng rồi ôn hòa nói: "Mẹ, mấy ngày nay công ty bận, dự án phát triển mà chúng ta hợp tác với công ty LaMe sẽ bắt đầu trong vài ngày tới, vì vậy con không có thời gian để đi cùng cô Lý, mẹ ở nhà cũng không có việc gì làm, hay mẹ đưa cô chú và cô Lý đi đây đi đó, con sẽ chi tiền.


Bà Từ lại liếc nhìn anh ta và nói: "Họ Từ và họ Lý chúng ta quen biết đã lâu, con gọi Huệ Trân là cô Lý như vậy hơi kỳ, hai đứa chơi với nhau từ khi còn nhỏ, thậm chí con còn nói khi trưởng thành sẽ cưới Huệ Trân làm vợ, con quên rồi sao?"
Từ Thần Chinh liền đáp lại: "Mẹ, những chuyện lúc nhỏ con quên gần hết rồi.

"
Bà Từ gắp đồ ăn vào chén Lý Huệ Trân, nói: "Nếu con quên thì thôi, nhưng con và Huệ Trân là thanh mai trúc mã, như vậy đi, con hãy đưa Huệ Trân đến công ty của con để thăm quan nhé, con bé vừa mới từ nước ngoài về, lạ nước lạ cái, để con bé vào công ty con làm việc, con cũng tiện quan tâm chăm sóc con bé.


"Mẹ, con nhớ rằng cô Lý đây là một sinh viên đạt thành tích cao trong chương trình sinh viên ưu tú của đại học Yale nổi tiếng, nếu vào công ty mình làm thì sẽ là lãng phí nhân tài.

" Từ Thần Chinh vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, như thể anh ấy thực sự nói điều này vì lợi ích của Lý Huệ Trân vậy.

Lý Huệ Trân đã lên tiếng, giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, có âm gió ở cuối câu khiến người nghe rất thoải mái: “Thần Chinh, ba mẹ luôn nói rằng anh là một người rất ưu tú, cho nên tôi rất hiếu kỳ về anh, nếu anh không ngại thì tôi có thể đến công ty của anh để làm việc, vày hay, tôi cũng rất hứng thú với thiết kế.


Từ Thần Chinh nhìn cô chăm chú.


"Tìm được một người có trình độ cao như Huệ Trân mà lại không ghét bỏ cái công ty đổ nát của Thần Chinh thật là hiếm, người ta là con gái đã mở miệng rồi, con cũng đừng mượn cớ nữa.

" Bà Từ ngầm có ý cảnh cáo.

Từ Thần Chinh lại ăn một miếng rồi nói: "Nếu cô Lý đã lên tiếng thì tôi cũng đóng vai một người quý trọng nhân tài vậy, có điều công ty của tôi đều làm việc theo quy củ, cô Lý không ngại cho tôi xem sơ yếu lý lịch chứ.

"
Lý Huệ Trân dịu dàng cười nói: "Đương nhiên không ngại, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị hồ sơ và đích thân đến công ty của anh, đến lúc đó phiền anh Thần Chinh quan tâm nhiều hơn.

"
Bà Từ như một chú mèo con ăn trộm cá, nói: "Thần Chinh, Huệ Trân lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ nhưng không hề học mấy thói hư tật xấu ở bên đó, con bé đến công ty của con thì con hãy quan tâm chăm sóc nhiều hơn, đừng để Huệ Trân chịu uất ức gì đấy.

"
Từ Thần Chinh gật đầu nói: "Vâng, mẹ.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi