QUAN HỆ THUÊ MƯỚN: BÀ LÂM, XIN GIƠ CAO ĐÁNH KHẼ


Lục Thi Nguyệt lườm anh nói: “Tổng giám đốc Lâm, xem ra chúng ta không thể nào bàn được điều kiện này rồi.


Lâm Khánh Quyền cứng rắn xoay mặt cô lại, hiếm khi thâm tình nói: “Chỉ cần em ở lại thì tôi sẽ tăng tiền tiêu vặt cho em.


Lục Thi Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp, dưới ánh mắt mong đợi của Lâm Khánh Quyền, cô đã thốt ra hai chữ: “Không được.


Lâm Khánh Quyền bóp mặt cô nói: “Em có thể nghe lời để tôi bớt lo lắng đi được không?”
Lục Thi Nguyệt hất tay anh ra ngay, rồi quấn chăn nằm xuống giường, ra lệnh đuổi khách: “Tổng giám đốc Lâm, lúc nãy bị anh đối xử như vậy, đã khiến em bị kinh sợ, nên tối nay anh hãy ngủ trong phòng dành cho khách đi, em ngủ trước.


Lâm Khánh Quyền nhìn chằm chằm cô: “Em nằm dịch qua một bên đi, tôi sẽ ngủ cùng em.


“Nếu tổng giám đốc Lâm thích ngủ ở đây thì em sẽ tới phòng dành cho khách để ngủ.



Lâm Khánh Quyền cưỡng ép đè người xuống giường: “Em giận dỗi cũng nên có mức độ, nếu em ngủ ở đây thì tối nay tôi sẽ không chạm vào em, ngoan nào, ngủ đi.


Lục Thi Nguyệt liếc nhìn anh, rồi nói ra vấn đề mà cô hơi do dự: “Tổng giám đốc Lâm, anh bảo sẽ ly hôn với em, nhưng lại nhất thời thay đổi, giờ lại cưỡng ép không cho em đi thành phố Thanh Hải, chẳng lẽ anh yêu em rồi ư?”
Lâm Khánh Quyền cúi đầu hôn lên môi cô ngay, lúc Lục Thi Nguyệt cảm thấy mình sắp ngạt thở, anh mới buông cô ra nói: “Em đừng nghĩ lung tung nữa, mau ngủ đi.


Mắt Lục Thi Nguyệt thoáng qua tia mất mát, nếu Lâm Khánh Quyền nói vì anh không nỡ, nên mới không cho cô đi thành phố Thanh Hải, thì cô cũng sẽ mạo hiểm bị bọn họ phát hiện ra sự tồn tại của đứa bé mà ở lại, nhưng tiếc rằng anh chẳng thèm cho cô một lời cam kết.

Lục Thi Nguyệt nhắm mắt lại nói: “Tổng giám đốc Lâm, giờ cô Dương cũng sắp về rồi, nên việc em đi thành phố Thanh Hải, vừa khéo có thể cho anh và cô ta ở bên nhau, nếu anh sống chết giữ em ở lại, đến lúc đó ba người sẽ trở nên rất lúng túng.


Lâm Khánh Quyền ôm cả người lẫn chăn vào lòng nói: “Tôi sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, nên em đừng lo lắng.


“Tổng giám đốc Lâm có thể nói cho em biết anh định xử lý thế nào không? Anh sẽ biến em thành vợ cũ của anh, rồi cô Dương sẽ thành công trèo lên trở thành vợ anh, còn hai chúng ta chẳng còn dính dáng gì đến nhau nữa, hay anh để em làm người tình của anh, còn cô Dương là vợ anh?” Lục Thi Nguyệt mỉa mai.

Lâm Khánh Quyền nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa: “Lục Thi Nguyệt, em quá đáng rồi đấy.


Lục Thi Nguyệt bĩu môi nói: “Tổng giám đốc Lâm cũng chỉ biết lấy quyền ép người mà thôi.


“Tôi vẫn còn biết rất nhiều điều, em có muốn thử hay không?”
Dứt lời, Lâm Khánh Quyền còn cọ vào người cô.

Tất nhiên Lục Thi Nguyệt cũng cảm nhận được sự thay đổi ở bên dưới của anh, cô nhất thời đen mặt, rõ ràng bọn họ đang nói chuyện nghiêm túc, vậy mà người đàn ông t*ng trùng lên não này vẫn có thể nghĩ đến chuyện đó.

Cô thật sự say rồi.

Lục Thi Nguyệt nói: “Tổng giám đốc Lâm, em lặp lại lần nữa, em nhất định phải đi thành phố Thanh Hải để đào tạo.


“Nếu em dám đi, thì công ty Tân Hoan kia sẽ là đối tượng mà tôi xuống tay đầu tiên, nếu em muốn công ty mà Từ Thần Chinh vất vả gây dựng bị hủy hoại vì em, thì em cứ việc đi thành phố Thanh Hải.



Lâm Khánh Quyền vốn không muốn lấy quyền ép người, nhưng nếu không làm như vậy, thì anh hoàn toàn không lấn át được Lục Thi Nguyệt.

Lục Thi Nguyệt nhìn anh, ánh mắt đó như đang nói, Lâm Khánh Quyền, anh còn có thể vô liêm sỉ hơn không?
“Thi Nguyệt, em đừng trách tôi dùng thủ đoạn bỉ ổi, tôi là thương nhân, chưa bao giờ làm ăn thua lỗ, nên em hãy nhận thua đi.


Lâm Khánh Quyền vuốt ve mặt cô nói.

Lục Thi Nguyệt nhìn chằm chằm anh: “Tổng giám đốc Lâm, anh có thể nói cho em biết, rốt cuộc anh định làm gì không?”
Lâm Khánh Quyền hôn lên trán cô nói: “Tôi chẳng làm gì cả, mà chỉ muốn ôm em ngủ.


Dứt lời, anh như nghĩ tới chuyện gì đó nên lên tiếng: “Thi Nguyệt, em đừng trách tôi không nhắc nhở em, nếu em thật sự muốn đi, thì công ty của Từ Thần Chinh có thể tồn tại hay không còn phải xem bản lĩnh của anh ta, nhưng trong thành phố này, mấy ai dám đắc tội với nhà họ Lâm?”
“Tổng giám đốc Lâm, anh đừng dọa em, cho dù nhà họ Lâm lợi hại, nhưng nhà họ Từ cũng danh môn vọng tộc chính trực, chi nhánh cũng có người làm trong chính phủ, quan hệ rối rắm phức tạp, chẳng hề thua kém nhà họ Lâm, em nghĩ ông cụ nhà họ Từ sẽ không trơ mắt nhìn cháu ruột mình bị người khác đánh như chó nhà có tang.


Lục Thi Nguyệt bĩu môi nói.

“Em biết rất rõ nhà họ Từ, xem ra em đã bỏ ra không ít công sức để lôi kéo Tân Hoan của mình.


Giọng điệu Lâm Khánh Quyền lạnh nhạt, không nghe ra được vui buồn.


“Thi Nguyệt, em biết rất rõ nhà họ Từ, nhưng em lại không biết ông Từ đã sớm muốn cháu mình về quản lý xí nghiệp gia tộc, nên ông ta hoàn toàn không hy vọng công ty do Từ Thần Chinh vất vả gây dựng tồn tại, nếu em không muốn tôi giúp sức trong chuyện này, thì em đừng nên đi thành phố Thanh Hải, bằng không tôi nghĩ ông Từ sẽ rất vui khi nhìn thấy tôi phá hủy công ty của Từ Thần Chinh, cho dù là tập đoàn Từ thị tôi cũng chẳng sợ, huống chi là công ty nhỏ bé của anh ta.

Lục Thi Nguyệt rũ mắt, không nói gì.

Lâm Khánh Quyền hôn lên tóc cô, khẽ nói: “Thi Nguyệt, em đừng sợ tôi, tôi chỉ muốn tốt cho em.


Lục Thi Nguyệt nhắm mắt lại, khẽ nói: “Anh ngủ đi.


Lâm Khánh Quyền cũng nhắm mắt lại.

Lục Thi Nguyệt từ từ ngủ thiếp đi trong lòng anh, Lâm Khánh Quyền hơi thẫn thờ nhìn gương mặt đã ngủ say của cô, khẽ nói: “Cô gái ngốc này, tôi cũng không biết mình có cảm giác gì với em nữa, chỉ là chợt không muốn cho em thoát khỏi tầm kiểm soát của tôi mà thôi.


Lâm Khánh Quyền cũng dần ngủ thiếp đi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi