“Thi Nguyệt, con đừng nghĩ lung tung, bây giờ con đang mang thai cháu đích tôn của nhà họ Lâm chúng ta, đứa bé không thể nào không có mẹ được.
” Bà Lâm cho cô một liều thuốc an thần.
Lục Thi Nguyệt tỉnh táo lại, cười lắc đầu, nói: “Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo, người khiến con xảy ra tai nạn xe sao rồi ạ?”
“Đã bị cảnh sát bắt đi rồi, con yên tâm, tên đó không tuân thủ luật giao thông vượt đèn đỏ, mẹ nhất định sẽ khiến tên đó ngồi tù không mười năm thì cũng phải tám năm.
”
Lục Thi Nguyệt nói: “Mẹ, chuyện này cũng có một nửa lỗi là do con, tuy anh ta vượt đèn đỏ nhưng nếu như lúc lái xe con không nghe điện thoại thì cũng không xảy ra tai nạn xe, nên chuyện này cứ giao cho cảnh sát đi ạ, con không muốn nhà họ Lâm cũng nhúng tay vào.
”
Lúc này lời của Lục Thi Nguyệt không khác gì Thánh chỉ đối với bà Lâm, bà Lâm lập tức cười nói: “Được được, con nói sao thì là vậy, bây giờ nhiệm vụ của con là chăm sóc thật tốt cho bản thân, những chuyện khác không cần nghĩ nhiều.
”
Lục Thi Nguyệt gật gật đầu.
Cô vô thức nhìn ra cánh cửa, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Bà Lâm đương nhiên không bỏ qua tia thất vọng trong mắt cô, cười nói: “Ban nãy Khánh Quyền vẫn luôn túc trực bên cạnh con, mẹ thấy thằng bé với ba nó đều chưa ăn cơm nên bảo hai người họ trở về ăn cơm rồi, mẹ bảo dì Ngô chuẩn bị cháo thịt cho con rồi, lát nữa dì ấy sẽ mang đến đây.
”
Lục Thi Nguyệt ngại ngùng cười: “Mẹ, vất vả cho mẹ rồi.
”
Rất nhanh dì Ngô đã mang cháo và một ít món ăn khác được chuẩn bị kĩ lưỡng tới, cháo là của Lục Thi Nguyệt, rau và thịt được chuẩn bị cho bà Lâm.
“Thi Nguyệt, con vừa bị tai nạn xe, tuy bác sĩ nói con không có gì đáng ngại, nhưng vẫn phải ăn chút cháo dinh dưỡng để điều dưỡng, đợi qua vài ngày nữa mới ăn các món có thịt để bổ sung.
” Bà Lâm đích thân múc một bát cháo, nói.
Lục Thi Nguyệt cười nói: “Vừa hay con cũng đang thèm cháo dì Ngô nấu, mẹ đúng là đi guốc trong bụng con mà, biết con muốn ăn liền bảo dì Ngô chuẩn bị sẵn.
”
Bà Lâm bị cô chọc cười, múc một thìa cháo đưa đến bên miệng cô, nói: “Thi Nguyệt, ăn đi.
”
Lục Thi Nguyệt ngoan ngoãn há miệng ra.
Ăn hết một bát cháo, dì Ngô lại múc cho cô một bát nữa, nói: “Mợ chủ, mợ ăn nhiều một chút, bây giờ mợ không chỉ có một mình nữa, mang thai rồi phải chăm sóc cho bản thân thật tốt.
”
Lục Thi Nguyệt muốn nhận lấy bát cháo nhưng lại bị bà Lâm lấy mất: “Để tôi là được rồi.
”
Lục Thi Nguyệt ăn hết hai bát cháo, ăn đến mức thật sự không nổi nữa mới cười nói: “Mẹ, cháo dì Ngô nấu quả thực rất ngon, nhưng con ăn cũng nhiều rồi, không ăn nổi nữa đâu.
”
Bà Lâm đặt bát xuống, nói: “Mẹ vui quá nên quên mất, quả thực là cho con ăn cũng hơi nhiều rồi, không ăn nữa, không ăn nữa, nhưng nghĩ đến đứa cháu mà mẹ mong chờ bốn năm năm mới có, mẹ lại cảm thấy vô cùng vui mừng.
”
Lục Thi Nguyệt nở nụ cười trên môi nhưng trong lòng lại có chút khổ sở, người nhà họ Lâm biết cô có thai là việc hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của cô, bây giờ vì một trận tai nạn xe mà làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của cô, khiến cô trở tay không kịp.
Lục Thi Nguyệt ăn cháo xong lại nói chuyện với bà Lâm một lúc nữa, hai mí mắt như đang đánh nhau, bà Lâm thấy vậy, cười nói: “Buồn ngủ rồi?”
Lục Thi Nguyệt gật đầu.
Bà Lâm đắp chăn cho cô, nói: “Vậy con ngủ đi, mẹ ngồi đây trông.
”
Lục Thi Nguyệt nhắm mắt lại, nghĩ ngợi lung tung một lúc, tưởng rằng không thể ngủ được nhưng không ngờ rất nhanh đã thiếp đi.
Lúc cô tỉnh dậy, người bên giường đã đổi thành Lâm Khánh Quyền, khóe miệng cô vô thức nhếch lên, nói: “Tổng giám đốc Lâm, anh đến rồi à.
”
Lâm Khánh Quyền cứ nhìn cô mãi, nói: “Đã khỏe hơn chưa?”
Lục Thi Nguyệt đón nhận ánh mắt của anh, nói: “Tổng giám đốc Lâm, em bị tai nạn xe nhưng đứa bé trong bụng lại không sao, có phải anh rất thất vọng không?”
Lâm Khánh Quyền kéo chăn cho cô, nói: “Đừng nghĩ ngợi lung tung, nếu đã có con rồi thì sinh đi, nhưng lần sau nếu còn mang thai thì nhất định phải nói với tôi, tôi không muốn biết được tin vợ mình có thai từ người khác.
”
Lục Thi Nguyệt nhìn anh với ánh mắt kì lạ, tâm trạng càng phức tạp hơn, cô nói: “Tổng giám đốc Lâm không muốn em bỏ con đi sao?”
Lâm Khánh Quyền chỉ chuyển chủ đề: “Đừng nghĩ nhiều nữa, con đã có rồi thì sinh đi, bất kể kết cục trong tương lai của chúng ta như thế nào, tôi đều sẽ đảm bảo cho cuộc đời của em vô lo vô nghĩ.
”
Lục Thi Nguyệt càng thấy khổ sở hơn, cô nhắm mắt lại, nói: “Tổng giám đốc Lâm, nếu như ly hôn, em chỉ có một yêu cầu, đó chính là giao con cho em, còn về tài sản ly hôn, em không cần.
”
“Không được, máu mủ nhà họ Lâm chỉ có thể ở lại nhà họ Lâm.
” Lâm Khánh Quyền không nghĩ ngợi, lập tức từ chối.
Lục Thi Nguyệt kéo chăn, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Lâm, sau này chúng ta sẽ ly hôn sao?”
Ánh mắt Lâm Khánh Quyền phức tạp nhìn Lục Thi Nguyệt đang giấu mình dưới chăn, anh lại chợt không thể nói ra câu “sẽ không ly hôn”, chỉ có thể nói: “Bây giờ em đang mang thai, bác sĩ bảo em phải chăm sóc tốt cho bản thân, em chỉ cần yên tâm dưỡng thai là được.
”
Lục Thi Nguyệt ở trong chăn gật đầu.
Lâm Khánh Quyền vươn tay ra kéo chăn trên người cô nhưng lại không thể kéo ra được, anh nói: “Em định nói chuyện với tôi như thế này sao?"
Lục Thi Nguyệt thò đầu ra khỏi chăn, nói: “Tổng giám đốc Lâm, còn chuyện gì sao?”
Lâm Khánh Quyền sờ đầu cô, nói: “Đã lâu chúng ta không bình tĩnh nói chuyện với nhau như vậy rồi, nhân lúc này, hai chúng ta nói chuyện thường ngày đi.
”
Lục Thi Nguyệt chớp chớp mắt, nói: “Tổng giám đốc Lâm nhàn rỗi đến vậy sao?”
Lâm Khánh Quyền khẽ cười, nói: “Sao nói chuyện sắc bén thế, không thích nói chuyện thường ngày với tôi sao?”
Lục Thi Nguyệt lắc đầu.
“Bây giờ em đang mang thai, mấy tháng này chúng ta chung sống hòa bình đi.
” Lâm Khánh Quyền nói.
“Chỉ cần tổng giám đốc Lâm không thường xuyên ra ngoài, em nghĩ chúng ta sẽ chung sống hòa bình thôi.
” Lục Thi Nguyệt cười nhạt nói.
.