QUÂN HÔN BÍ MẬT

Cố Hoài Việt cùng sư trưởng Lưu Hướng Đông đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn các chiến sĩ đang ăn như hổ đói, hai người đệu lộ ra một nụ cười. Lúc này Tiểu Mã đã chạy tới hướng hai người, cung kính hành lẽ sau đó báo, "Báo cáo thủ trưởng, buổi tiệc liên hoan đã chuẩn bị xong."Lưu Hướng Đông gật gật đầu, từ đằng sau vỗ vỗ bả vai Cố Hoài Việt, "Cố tham mưu trưởng, uống hai chén chứ?"Cố Hoài Việt cười nhẹ, "Rất sẵn lòng."Bữa tối cho thủ trưởng được đặt ở phòng trong, thứ nhất là để các chiến sĩ có thể tự nhiên thoải mái ăn liên hoan, thứ hai là cùng thủ trưởng thảo luận vấn đề tạo một bầu không khí thật tốt. Tiểu Mã đang vui tươi rạo rực nhìn hai vị thủ trưởng của sư đoàn đi tới bàn ăn mà mình tỉ mỉ bố trí, bỗng nhiên một giọng nói đáng kinh ngạc ở đằng sau người vang lên."Ba ơi…ba ơi ——" Giọng trẻ con non nớt thanh thúy nổi bật vang lên.Toàn quân trường yên tĩnh, thật yên tĩnh.Các chiến sĩ vừa mới còn vùi đầu ăn uống ngấu nghiến, lúc này đây bỗng chốc đều ngẩng đầu lên, tầm mắt đều nhìn cùng một hướng.Lại một lần nữa trở thành tiêu điểm, Nghiêm Chân cơ hồ muốn đưa tay che mặt, lủi khỏi bầu không khí xấu hổ như thế này. Chính là bạn nhỏ nào đó lại hồn nhiên không phát giác, một bên túm ngón út Nghiêm Chân không cho cô trốn, một bên kêu to với cái bóng mặc quân trang kia, "Ba ơi, ba —— "Tiểu Mã lúc này mới phản ứng lại, mà hai vị thủ trưởng đi ở phía trước cũng đã phản ứng lại.Cố Hoài Việt hơi hơi ngừng lại một chút, rồi sau đó xoay người một cái, một đạo bóng đen nhanh chóng đứng ở trước mặt của anh, đoan chính hướng về phía hắn làm quân lễ sau đó nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng rõ ràng. Khương Tùng Niên cười nói, "Thủ trưởng, người nhà đã đón thành công qua đây cho ngài rồi."Mà lực chú ý của người đàn ông trước mặt này hiển nhiên không dừng ở trên những lời này của vị thiếu tá nào đó mà tầm mắt của anh đều dừng ở trên người hai kẻ đang tránh ở phía sau xe thiết giáp. Còn trốn nữa sao, mọi người ở đây đều có thể thấy rõ mồn một!Anh nhìn nhìn Lưu Hướng Đông, vỗ vỗ bờ vai của hắn sau đó đi về phía trước. Đi đến một nửa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, anh dừng lại cước bộ, quay lưng lại rồi nhìn sang ánh mắt yên tĩnh mở to như chuông đồng của các chiến sĩ, bình tĩnh hạ chỉ thị, "Toàn thể mọi người, cầm đũa bưng bát —— ăn cơm."Phốc —Đứng ở cửa Lưu Hướng Đông cùng Khương Tùng Niên chẳng phân biệt cao thấp cùng nhau nở nụ cười. Thật sự là cảnh tượng trăm năm khó gặp nha, có thể làm cho người luôn chỉ đạo bọn họ hướng đến tác phong quân sự lại phải bất động mà hạ "mệnh lệnh" như vậy.Cố Gia Minh cùng... Nghiêm Chân.Cố Hoài Việt đứng ở nơi đó trầm mặc nhìn hai người vài giây, mới xác định đây không phải ảo giác. Anh rời nhà có một thời gian ngắn, nghe được tiếng kêu ba ơi lần thứ nhất của tiểu tử kia thì còn tưởng rằng là do anh xuất hiện ảo giác nghe nhầm, cười trừ cho qua. Thẳng đến tiếng thứ hai vang lên và rồi đến lúc này bọn họ đứng ở trước mặt anh.Cố Hoài Việt nhịn không được nâng ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, đau đầu, thật sự đau đầu. Mở mắt ra, thấy tiểu quỷ kia đang cẩn thận đảo mí mắt xem xét xung quanh tìm xem anh ở đâu. Lúc này mới biết sợ sao? Cố Hoài Việt thản nhiên quét mắt một cái, "Cố Gia Minh!"Giọng nói trầm thấp khiến bạn nhỏ Cố Gia Minh nhất thời rùng mình một cái, bộ dạng rất đáng thương.Nghiêm Chân cầm lấy tay nhỏ bé của cậu bé, ngẩng đầu lên, "Cố... Hoài Việt." Cô cân nhắc hô tên của anh lên, giây tiếp theo liền thấy tầm mắt của anh hướng tới phía mình. Cô cố gắng không bị khí thế chưa kịp thu lại trong mắt anh dọa ngã thì đã nhẹ giọng nói, "Gia Minh đói bụng..." Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính cô cũng đều cảm thấy không hề có chút khí thế, nhưng vẫn còn phải tiếp tục nói, "Cho nên, anh nếu muốn giáo huấn thì vẫn nên chờ một lát nữa đi." Cố Hoài Việt thản nhiên dừng tầm mắt ở trên người cô, trên khuôn mặt trắng nõn, có sự chật vật và mệt mỏi vì đi qua thảo nguyên. Chính là vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh, lúc này mơ hồ còn có một chút khẩn trương.Anh bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, tuổi của anh đều lớn hơn so với hai người này, như vậy mà còn không có nề nếp theo chân bọn họ nổi giận, rất không đáng giá.Anh hơi mỉm cười, "Giáo huấn cái gì, đến cũng đã đến rồi."Hắn sờ sờ đầu tiểu tử kia, rất nhanh liền nhận thua. Hiện tại hai người này là cùng một chiến hào, anh muốn giáo huấn cũng chính là đắc tội với hai người, không đủ sức rồi."Tiểu Mã." Một bên tiểu đội trưởng Tiểu Mã đúng lúc bước đếm, "Thủ trưởng, cơm này?"Cố Hoài Việt phục hồi tinh thần lại, nhìn hắn, "Lại đơn giản làm mấy phần đồ ăn nóng, lấy vài cái bánh bao." Quay đầu lại, nhìn hai người đang ủ rũ rồi hỏi, “Có được không?"Được, như thế nào không được? Bị người ta tóm lấy như thế, làm gì còn có tư cách yêu cầu đãi ngộ cho thức ăn ngon chứ!Một phần khoai tây nhỏ, một phần cà chua xào trứng, cộng thêm một đĩa thịt bò cắt miếng. Cố Gia Minh cầm bánh bao vui vẻ nhai ngấu nghiến.Bạn nhỏ nào đó bình thường ăn cơm không nhiều, nhưng hôm nay đã xình xịch tiêu diệt sạch hai cái bánh bao. Nghiêm Chân hơi có chút lo lắng nhìn Cố Gia Minh hướng cái bánh bao thứ ba mà vồ đến. Ăn như vậy còn có thể ngủ được sao?Tiểu Mã còn ân cần hỏi, "Có đủ hay không, không đủ nhà bếp còn có bánh bao, tôi lấy cho tiểu tử kia vài cái nữa?"Nghiêm Chân rất nhanh cự tuyệt ý tốt của Tiểu Mã.Lưu Hướng Đông huých thắt lưng của Tiểu Mã một cái, "Đừng có mà vừa nhìn thấy có chị dâu liền tỏ ra ân cần, cậu cho là tiểu gia hỏa này một lần có thể ăn mười hai cái bánh bao không chớp mắt sao?"Tiểu Mã ôm mông, ủy khuất đi ra ngoài.Tiểu tử kia bỗng chốc ngẩng đầu, trong miệng đầy bánh bao kháng nghị nói, "Chờ cháu trưởng thành, cháu cũng có thể!"Lưu sư trưởng thấy thế thì cười một tiếng, vui vẻ nhìn tiểu quỷ này. Trước kia anh có nghe nói qua Cố Hoài Việt có đứa con trai bướng bỉnh không chịu được, trước đó có một lần phải sắp xếp một bảo vệ mới có thể trông được thằng bé, nay trăm nghe thật sự không bằng tận mắt thấy.Nghiêm Chân có chút ngượng ngùng, vỗ vỗ đầu tiểu tử kia, muốn hắn có chừng có mực.Cơm đêm nay, cô chưa ăn được mấy miếng. Vốn cũng đói nhưng cũng không phải đói quá, axit trong dạ dày bắt đầu lên men chua, không có khẩu vị.Đợi khi Cố Hoài Việt dẫn theo người mang một cái thùng cơm vào, bạn nhỏ Cố Gia Minh đã ăn no. Cố Hoài Việt nhìn con trai liếc mắt một cái, tiểu tử kia trốn tránh ánh mắt kia, sự chột dạ đều viết ở trên mặt !Thở dài một hơi, anh thấp giọng hỏi, "Con có mệt hay không?""Mệt." Cậu bạn nhỏ ngoan ngoãn đáp lời, còn phối hợp ngáp một cái.Cố Hoài Việt cười khẽ, bảo Tiểu Mã dẫn con trai đi vào phòng trực ban đã chuẩn bị xong xuôi nằm ngủ. Vốn khi trước đóng quân thực hiện theo nguyên tắc rất chuẩn mực, bỗng nhiên bất ngờ xuất hiện hai người nhà nên không thể không tùy thời mà đem phòng trực ban hy sinh, ở bên trong bỏ thêm hai cái giường xếp!Nghiêm Chân theo Gia Minh cùng nhau đứng dậy, Cố Hoài Việt ngẩng đầu rồi bỗng nhiên kêu cô, "Nghiêm Chân, em trước hãy chờ một chút."Nghiêm Chân lại đành phải ngồi xuống, nhìn anh đem thùng cơm đặt tới trước mặt mình, trực giác nói, "Em không đói bụng." Anh vừa rồi luôn ở bên ngoài, làm sao có thể biết chính mình chưa ăn cơm?"Là cháo." Anh cũng không ngẩng đầu lên.Nghiêm Chân sửng sốt."Dạ dày không thoải mái, có thể uống một chút.""Anh… anh làm sao mà biết?" Cô bỗng nhiên đánh mất giọng.Cố Hoài Việt không nói chuyện, động tác nhẹ nhàng chậm rãi đưa chén cháo, rèm cửa bỗng nhiên bị vén lên, Tiểu Mã ló đầu vào, "Chị dâu, nếm thử đi, bỏ thêm đường vào."Vừa mới dứt lời, đầu liền bị trúng chưởng một chút, xem ra là dây lưng của Lưu Hướng Đông.A...Quả nhiên vô địch nha , hai người nói chuyện, vô số người nghe ở góc tường.Cố Hoài Việt thấy nhưng không thể trách được, chỉ nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.Nghiêm Chân dừng ở bát cháo kia, môi hơi hơi cong rồi cầm lấy thìa.Phòng trực ban.Hai cái giường xếp cùng một chỗ, mặt trên còn trải hai tấm đệm thật dày. Bạn nhỏ Cố Gia Minh nằm quay lưng vào trong, người cong lại như con tôm, an ổn đi vào giấc ngủ. Nghiêm Chân một chút cũng không ngủ được.Cô vén rèm cửa sổ đầu giường, im lặng nhìn thảo nguyên phủ trong bóng đêm, có gió thổi qua, mang đến tiếng rít gào. Nơi đây đặt một loạt đèn đường mờ nhạt, xuyên thấu qua tầng ánh sáng mỏng manh này, Nghiêm Chân cơ hồ có thể thấy trạm gác cách đó không xa nơi binh lính đóng chốt, dáng dấp quân nhân phảng phất giống như một thân cây cổ thụ đứng lẳng lặng trên thảo nguyên.Nhìn tất cả cảnh vật trước mắt này đều cảm thấy xa lạ, cô bỗng nhiên rất muốn đi ra ngoài một chút.Nói là làm liền, Nghiêm Chân đứng dậy thay tiểu tai họa dịch dịch góc chăn rồi đem áo khoác quân phục mặc thêm ở trên người, đẩy cửa bước ra.Cô tận lực cố gắng tay chân nhẹ nhàng, nhưng là thời điểm đóng cửa vẫn là vang lên một tiếng ‘phịch’, Nghiêm Chân hoảng sợ, một lát sau an tĩnh trở lại, cô mới dám nhón chân bước ra.Thảo nguyên thực yên tĩnh. Thảo nguyên cũng thật lạnh lẽo.Nghiêm Chân nắm thật chặt áo khoác trên người, đứng ở bên dưới một gốc cây đại thụ, từ nơi này nhìn qua một chiếc xe thiết giáp trang nghiêm uy vũ đậu ở chỗ này. Tuy là bất động đứng đó thế nhưng lại phảng phất rất có uy thế. Nghiêm Chân theo bản năng bước tới gần, chỉ đứng ở chỗ này, lẳng lặng nhìn, nhìn những thứ chỉ tồn tại trong thế giới của anh.Tất cả mọi thứ xung quanh đây mang lại cho cô một cảm giác, có chút xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc.Dọc theo đường nhỏ đi đến, là một loạt doanh trại được sắp xếp chỉnh tề, hẳn là có có vài năm tuổi, nương theo lớp bạt vải mỏng manh rõ ràng đều có thể thấy được đã cũ nát.Bỗng nhiên trước mặt truyền đến tiếng bước chân đang tiến lại gần, cô chần chờ ngẩng đầu, thấy một thân ảnh kéo dài từ trước mặt đi tới, đèn pin trong tay phát ra chùm sáng nhàn nhạt.Người nọ như cảm giác được trước mắt có thân ảnh nặng nề đứng lặng ở nơi đó, dùng đèn pin quét qua, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau —— là Cố Hoài Việt.Cố Hoài Việt giật mình sửng sốt chớp mắt một cái, rồi sau đó cầm đèn pin, không nhanh không chậm đi tới, nhìn áo khoác quân phục trên người cô rồi thấp giọng hỏi, "Sao em lại đi ra đây?"Nghiêm Chân nhìn anh, thật lâu mới hồi thần, "Em ngủ không được." Nói đến đây cô cũng hiểu được là rất kỳ quái, rõ ràng là mệt mỏi cả một ngày, ắt hẳn khi dính vào giường chiếu chăn gói thì nên ngủ thiếp đi, không nghĩ tới nằm thế nào cũng không thể chợp mắt được, chỉ có thể yên lặng xuất thần."Có phải là vì vấn đề giường hay không?" Cố Hoài Việt trầm ngâm, "Gia Minh có tướng ngủ không tốt, lại chỉ có một cái giường."Nghiêm Chân lắc đầu, "Không phải." Cô cười cười, "Em chỉ là … bỗng nhiên nghĩ muốn đi ra đây."Khóe môi Cố Hoài Việt khẽ nhúc nhích, vừa muốn nói gì thì một dải ánh sáng liền hướng bọn họ phóng tới —— là đèn pin trong tay lính gác, Nghiêm Chân theo bản năng lấy tay che, chỉ thấy Cố Hoài Việt nhẹ nhàng làm một cái thủ thế, ánh sáng kia liền nhanh chóng biến mất."Ban đêm không được tùy tiện đi lại." Anh thấp giọng nói, "Có lính gác trạm, rất dễ kinh động đến cậu ta.""Vâng." Nghiêm Chân đáp, yên lặng theo ở phía sau anh, vẻ mặt có chút xấu hổ."Nhưng nếu thật sự muốn đi ra xem, cũng không phải là không thể được." Cố Hoài Việt tiếp tục nói, Nghiêm Chân kinh ngạc nhìn anh, "Bên kia có cái đài ngắm sao mà các chiến sĩ vừa mới chỉnh, muốn đi xem không?"Nơi này thật sự là một nơi xem sao rất tốt. Nhìn lên bầu trời, Nghiêm Chân yên lặng suy nghĩ.Cố Hoài Việt đi theo cô rồi cùng nhau ngồi xuống, ở nơi đây ban đêm thường rét lạnh, anh lại chỉ mặc mỗi một bộ đồng phục huấn luyện. Nghiêm Chân không khỏi hỏi, "Anh không lạnh sao?""Quen rồi ." Anh nói thần sắc vẫn bình tĩnh như nước.Nghiêm Chân nhịn không được rùng mình một chút, sau đó mỉm cười. Cô thật khờ, sao có thể lấy tiêu chuẩn của mình đi so với người chỉ huy quân đoàn chứ."Em nghe mẹ nói, mọi người trong sư đoàn tham gia quân diễn rất nhiều lần, còn nói thảo nguyên này đều sắp trở thành ngôi nhà thứ hai của anh."Cố Hoài Việt cười nhẹ, "Cũng không hoàn toàn là như vậy."Nghiêm Chân tò mò nhìn anh."Anh từng là lính ở Tây Tạng." Cố Hoài Việt nói, "Độ cao cao hơn so với mặt nước biển là 4000m, so với nơi này lạnh hơn nhiều lắm."Anh từng làm lính ở Tây Tạng sao? Hành quân ở nơi khắc nghiệt khổ cực đó sao? Nghiêm Chân nhất thời giật mình sững sờ."Ở nơi đó ban đêm rất lạnh." Cố Hoài Việt nói, thần sắc trên mặt có chút vui vẻ lại pha lẫn ôn hòa trầm tư nhớ lại.Nghiêm Chân cười cười, thu hồi tầm mắt, "Ở nơi đó chẳng phải là không thể nhìn thấy sao vào buổi đêm sao?""Nhìn thấy được." Anh nói, "Vừa ngẩng đầu là đã thấy."Nghiêm Chân cơ hồ theo bản năng ngẩng đầu, bầu trời đầy sao không hẹn mà gặp, một loại cảm giác kỳ diệu thản nhiên dâng lên.Cô bỗng nhiên nở nụ cười, "Thời điểm em cùng Gia Minh xuyên qua một vùng thảo nguyên rộng lớn, ở thời điểm đó chỉ thầm oán con đường thảo nguyên này sao quá lớn quá xa, lại đã quên ngẩng đầu nhìn xem. Cảnh đẹp như vậy, cũng thực khó có cơ hội bắt gặp.""Vất vả cho em rồi." Anh nói, "Gia Minh …đứa nhỏ này bị người trong nhà làm cho hư, muốn dỗ được thằng bé chỉ sợ mất không ít công lực và thời gian đâu."Nghiêm Chân lắc lắc đầu, "Em không thấy thế, chỉ là Gia Minh nhớ anh thôi, thằng bé nói muốn cùng anh cùng nhau đón sinh nhật."Cố Hoài Việt yên tĩnh một cái chớp mắt, khẽ nở nụ cười, "Thằng nhãi ranh này, lý do thế này nhưng tìm ra được cũng rất tốt."Nghiêm Chân có chút khó hiểu nhìn hắn, Cố Hoài Việt tức giận nói, "Sinh nhật của thằng bé là vào tháng tư."Nói cách khác là cô bị lừa, bị một đứa nhóc con bảy tuổi lừa gạt.Nghiêm Chân sững ngốc, nhất thời không biết nói gì. Ngẩng đầu nhìn vườn sao trên trời, lung linh tỏa sáng tựa như cái nháy mắt giảo hoạt của tiểu quỷ nào đó. Tiểu gia hỏa này đúng là một kẻ tiểu nhân.Qua một lát, Nghiêm Chân nở nụ cười một chút, không hiểu sao có chút thoải mái."Kỳ thật, em có thể lý giải suy nghĩ của tiểu quỷ kia." Cô nói, "Khi còn nhỏ, ba cách em rất xa, khi đó nguyện vọng lớn nhất của em cũng là thấy ông ấy một lần."Cố Hoài Việt quay đầu lại, chống lại đôi mắt lộ ra ý cười chói lọi của cô. Nghiêm Chân hơi ngừng một chút rồi nói, "Ba em cũng là một quân nhân."Chuyện này đối với Cố Hoài Việt mà nói, thực sự có một chuyện tốt ngoài ý muốn.Nghiêm Chân có chút ngượng ngùng, lại có chút kiêu ngạo, "Tuy rằng ba em cả đời làm một quân nhân mà quân hàm cũng không có lớn như anh, nhưng chức nghiệp một người quân nhân cũng được xem như là có tính chất đặc biệt nhất, đó chính là hàng năm không ở nhà." Ba khi còn sống, tham gia quân ngũ tựa như một mũi tên lửa xuyên lục địa, ở một quân doanh nhậm chức tổ phó tiểu đoàn, cũng chính là vị trí lớn nhất mà ông đảm nhiệm qua.Cố Hoài Việt cười khẽ, tiếp tục nghe cô nói."Cho nên lúc nhỏ em luôn trông mong ba có thể có một ngày cùng em trải qua một lần sinh nhật." Cô nói, "Khi đó em thực sự cảm thấy rất khó hiểu, anh nói xem nhiều người cùng nhau đi như vậy, thiếu một mình ông ấy sẽ không thể tiếp tục hay sao? Rồi sau đó ông liền nói cho em biết, quân nhân lấy việc phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức." Nói tới đây cô không khỏi nở nụ cười, "Anh nói xem, tham gia quân ngũ có phải đều thích lấy cái này làm cớ hay không?"Giọng nói của cô càng ngày càng thấp, phảng phất giống như thì thào tự nói. Cố Hoài Việt nghiêng đầu, nhìn cô rũ đầu xuống, vẻ mặt mê mang khó gặp. Thật lâu sau, anh mới nói, "Không phải lấy cớ, là nguyên tắc."Nghiêm Chân ngẩng đầu, tầm mắt chống lại tầm mắt của anh."Ba của em là một quân nhân có đủ tư cách."Tham gia quân ngũ không bàn việc tốt người tốt, chỉ luận đủ hay không đủ tư cách. Ba của cô cũng không phải là một người lính nửa vời.Nghiêm Chân trầm mặc một lúc lâu, sau đó thấp giọng nói, “Cảm ơn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi