QUÂN HÔN BÍ MẬT

Thứ Sáu, Nghiêm Chân đi tới thư viện rất sớm.

Vừa vào thì Tiểu Lưu đang trực ca thấy cô cũng có chút kinh ngạc, "Chị Nghiêm, hôm nay không phải đến phiên chị được nghỉ sao? Chị sao còn tới đây vậy?”

Nghiêm Chân cởi áo khoác ngoài đem cất xong xuôi rồi mới nói, "Tôi tới tìm Thường chủ nhiệm."

"Tìm chủ nhiệm làm gì?" Tiểu Lưu tò mò.

"Xin phép." Ôn nhu cười, lưu lại cho Tiểu Lưu một bóng dáng cao gầy.

Đã gần đến cuối học kỳ, trường học chuẩn bị cho kỳ kiểm tra tổng hợp cuối kỳ, lúc này công việc trong thư viện tương đối rảnh rỗi. Thường chủ nhiệm vừa nghe nói cô muốn đi Tây Tạng, rất nhanh liền phê chuẩn.

"Đi ra ngoài một chút cũng tốt, nhưng mấy ngày nay trời rất rét, cháu đi một mình sao?"

Bàn tay nhận lấy giấy xin nghỉ phép ngừng lại một chút, Nghiêm Chân cười nói, " Cháu không phải đi một mình."

Còn có một người, hai người sẽ cùng đi.

Trở lại Cố viên, Lý Uyển đang ở trong phòng giúp hai người kiểm tra lại hành lý. Cố Hoài Việt hai tay vòng trước ngực, đứng ở một bên, không tiếng động nhìn chăm chú vào mẹ mình đang nhét những thứ đồ gì đó vào trong túi hành lý càng ngày càng lớn kia.

"Hôm kia ba con vừa xem dự báo thời tiết, nghe nói địa khu Tây Tạng ở phía nam hiện tại nhiệt độ là khoảng -20 độ. Mẹ nói con lúc khác đi không tốt hơn sao, không nên đi bây giờ, là động đội quan trọng hay là bản thân mình quan trọng hơn hả?"

Đáp án này còn phải nói hay sao? Lý Uyển thở dài một hơi, tiếp tục sắp xếp hành lý cho anh.

"Sắp tới năm mới, nếu lúc này có chút thời gian nhàn rỗi thì ở nhà thừa dịp chăm vợ cùng con trai. Con không nghĩ đến Gia Minh thì cũng phải rút ra chút ít thời gian ở cùng Tiểu Chân chứ?"

Lý Uyển nhìn Nghiêm Chân liếc mắt một cái, ý đồ kéo cô làm thuyết khách, nhưng lần này Lý Uyển đã tính sai.

Cố Hoài Việt tiếp nhận túi hành lý, cũng không đem thứ gì lấy ra.

Lý Uyển há miệng thở dốc, còn chưa nói gì thì đã bị anh nói trước, "Nghiêm Chân cũng đi."

Lý Uyển sửng sốt, sau một lúc lâu mới lắp bắp, "Tiểu…Tiểu Chân cũng đi?" Nói xong nhìn nhìn Nghiêm Chân, chiếm được câu trả lời khẳng định.

Này… này ….thật là ngoài ý muốn .

"Cho nên nói những thứ này nọ vẫn còn thiếu, những thứ cần thiết chưa có mang theo." Nói xong, đem mấy gói kia từng cái từng cái một nhét vào trong ba lô.

Qua một lát Lý Uyển mới phản ứng lại được, vỗ đùi một cái rồi đi thẳng vào trong phòng, thời điểm bước chân ra tới cửa còn không quên nói, "Mấy cái gói đó trước đừng nhét vào, để vào trong túi xách của Nghiêm Chân đi!"

Cố Hoài Việt nhún vai, khi bắt gặp tầm mắt Nghiêm Chân, bất đắc dĩ cười cười.

Ở nhà có mẹ mình quan tâm như thế thì đâu có biện pháp nào đâu?

So sánh với bà nội, bạn nhỏ Cố Gia Minh có vẻ phẫn nộ.

Gần đây là vì có một lần không ở bên ngoại đủ ngày, bà ngoại bên kia có ý kiến cho nên Cố tham mưu trưởng thống nhất lại sách lược, sau khi hai người bọn họ đi thì để cho Gia Minh đi qua đó ở vài ngày. Tiểu tử kia trăm lần không muốn, nhưng quân lệnh khó có thể trái.

Thứ hai là vì hai người này ném nhóc ở lại mà bỏ trốn !

Gì chứ? Đừng hỏi nhóc bỏ trốn có ý tứ gì, nhóc không biết, nhóc chỉ biết là hai người này muốn bỏ lại mình đi tiêu dao! Loại hành vi này quả thực không thể tha thứ!

Nghiêm Chân xoa xoa khuôn mặt của nhóc, lấy lòng trứng gà đưa tới trước mặt nhóc. Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh yêu nhất là món ăn này, nhưng là hiện tại nhóc liếc mắt một cái cũng không nhìn, biểu tình vô cùng đau đớn nhìn Nghiêm Chân, "Cô giáo, quả thật khiến cho em thất vọng. Cô lại có thể vứt bỏ tư lệnh không để ý tới, mà còn tìm kẻ địch để em nương tựa sao!"

Nói xong, trên đầu liền bị gõ một cái. Bạn học nào đó ôm đầu ngẩng lên nhìn, chống lại một đôi mắt sáng ngời.

Cố Hoài Việt từ trên cao nhìn xuống, không chút nào tốn sức dùng ưu thế thân hình cao lớn áp đảo chú lính nhỏ này, "Nếu lại nói lời vô nghĩa, qua bên nhà bà ngoại ở thêm hai tuần!"

Chú lính nhỏ nhất thời cúi đầu, không cam lòng cũng đã ăn xong quả trứng gà rồi.

Nhìn một màn này, Nghiêm Chân nở nụ cười, trong lòng phảng phất giống như có dòng nước ấm chảy qua, thoải mái nói không nên lời.

Có lẽ, đại khái đây chính là thứ mà ngày thường bà nội hay nói, một nhà ba người.

Lo lắng Nghiêm Chân là lần đầu tiên đi, bọn họ lựa chọn trực tiếp đi bằng máy bay.

Kỳ thật Nghiêm Chân cảm thấy không sao cả, muốn như bình thường, cô càng muốn ngồi xe lửa hơn.

Cố Hoài Việt sau khi nghe xong, cự tuyệt, "Xe lửa không được, thời gian quá dài sẽ mệt lắm. Lần đầu tiên đi Tây Tạng, vẫn nên từ từ thích ứng sẽ tốt hơn."

Nghiêm Chấn thật không nghĩ tới anh lại băn khoăn nhiều như vậy, ngay cả thể lực của mình cũng đều lo lắng. Có chút ngoài ý muốn nhưng suy nghĩ một chút, liền vui vẻ đáp ứng.

Có lẽ cô cũng đã bắt đầu chịu đầu hàng ngay từ khi ý kiến được đưa ra rồi.

Bay vào một ngày thời tiết ở thành phố C khá tốt, xuyên qua cửa sổ máy bay nhìn đám mây bay lơ lửng ngoài đó, Nghiêm Chân bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề.

"Ở Tây Tạng tham gia quân ngũ rất khổ cực phải không?"

Cố Hoài Việt đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy vấn đề này rất nhanh liền mở mắt, tầm mắt nghiêng qua, có thể thấy một bên sườn mặt của cô rất sạch sẽ và thanh tú.

Anh có chút giật mình sửng sốt, khi cô đáp ứng đi cùng anh, trong lòng anh còn có chút ngoài ý muốn, nhưng thời gian càng dài thì anh lại càng khẳng định, cô không phải là người hay nói giỡn, là thật tâm chuẩn bị cùng đi với anh.

Chuyện này ngay cả bản thân Cố Hoài Việt cũng cảm thấy có điểm xa lạ.

Lấy lại tinh thần, anh cười cười tiếp tục nhắm mắt, "Tân binh ở nơi đâu đều cảm thấy khổ, bị đội trưởng huấn luyện, trung đội trưởng huấn luyện, tất cả đều được cấp trên hưng trí đồng loạt giảng dạy, cảm giác như tín đồ Phật giáo bị lưu đày từ nhân gian đi tới địa ngục, khẳng định phải chịu khổ. Bất quá sau một thời gian ngồi nghĩ lại, một ngày như vậy thật ra cũng rất tốt."

Tân binh. Đây chính là cách gọi của những tên giảo hoạt dùng để gọi lính mới, hoặc nhiều hoặc ít luôn hàm chứa một chút ý tứ xem thường, phàm là người có một chút tôn nghiêm đều không muốn bị xem thường .

Có biện pháp nào khác ngoài việc : luyện tập .

Vẫn là câu nói kia, chờ mình chân chính luyện thành, sẽ bễ nghễ nhìn người khác bằng nửa con mắt như nhà tư bản .

Đây là cái gọi là quy luật khách quan của sinh tồn, quân nhân cũng không ngoại lệ.

Quân nhân cho tới bây giờ đều chỉ bội phục cường giả.

Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì cha của mình là quân nhân, bởi vì loại tình cảm này, không phải tất cả mọi người đều hiểu được. Mà cô cũng thuộc loại vừa mới hiểu được kia.

"Bạn chiến đấu của anh còn ở Tây Tạng?"

"Ừ." Cố Hoài Việt nhẹ giọng đáp, mở mắt. Anh trầm mặc trong chốc lát rồi mỉm cười, "So với mọi người anh ta càng thích chỗ này hơn."

Ngay cả chính bọn họ cũng không biết rõ có bao nhiêu tân binh đi vào Tây Tạng này. Hàng năm vẫn luôn miệt mài như cũ bảo hộ doanh trại cũ nát này, thích ứng với hoàn cảnh. Ngày thì vẫn như trước, cái nóng làm cho bọn họ đau đầu muốn cho nổ tung cái cao nguyên này ra, ban đêm lúc đi vào giấc ngủ đệm chăn ẩm ướt, gió lạnh đến tận xương xuyên qua cửa sổ vào trong. Quân nhân đều coi nơi này như là một cơn ác mộng.

Lần thứ nhất đi Tây Tạng, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Nhưng luôn có vài trường hợp ngoại lệ, Cố Hoài Việt cảm thấy may mắn vì mình gặp được một trong số đó, người nọ là tiểu đội trưởng đầu tiên của anh.

Tiểu đội trưởng sinh ra ở phía nam mưa dài đằng đẳng, chỉ cần một trận mưa phía nam đã khiến cho bọn họ - những người lính phương bắc thực sự không thể thích ứng.

Nhưng chỉ có vị tiểu đội trưởng mang giọng địa phương phía nam này, huấn luyện ra những người lính thuần chất. Tiểu đội trưởng có câu nói rất đúng, đem khí thế nhiệt huyết cao nhất ra, cần phải tất cả mọi thứ của mình vào cuộc huấn luyện này, mang binh đi ra cũng tuyệt đối không thể yếu ớt được.

"Tiểu đội trưởng nói, ở quê nhà bọn họ luôn có mưa lớn, cả ngày không thấy được mặt trời. Anh ta một mực chạy tới Tây Tạng tham gia quân ngũ, đồng thời quyết định không bao giờ trở về nữa."

Các tân binh đều bị tiểu đội trưởng chọc cười .

Nghiêm Chân cũng cười cười, máy bay chậm rãi chạm đất, đi vào vùng đất thần bí này.

Vừa ra khỏi máy bay, Nghiêm Chân liền cảm thấy một loại cảm giác không khoẻ lan rộng trong người, hai bên thái dương có chút đau, cũng may không phải rất đau, còn có thể chịu được.

"Em không thoải mái à?" Cố Hoài Việt tiếp nhận hành lý của cô rồi thấp giọng hỏi.

"Có chút." Nghiêm Chân lấy ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, "Bất quá không sao đâu, vẫn còn tốt lắm. Chúng ta đi thôi."

"Trước hết chờ anh một chút đã." Cố Hoài Việt nói, "Em trước ở chỗ này chờ anh một chút, anh đi lấy chút nước ấm. Vẫn nên uống thuốc cho an tâm."

Nghiêm Chân không khỏi kinh ngạc, "Thuốc?"

"Ở trong hành lý, ở ngăn kéo bên hông chỉ cần kéo ra là có thể nhìn thấy." Anh thản nhiên dặn cô rồi sau đó đứng dậy đi lấy nước.

Dựa theo chỉ thị, Nghiêm Chân từ trong túi xách lấy ra đến một cái bọc nhỏ, rất giống hình cái trống, trong nháy mắt làm cho cô nghĩ tới. Trước khi xuất phát, anh đã chuẩn bị nhiều thứ như vậy, rồi sau đó nhét vào trong một cái bao lớn. Thì ra là thuốc giảm sốt cần ở nơi cao nguyên này.

Nghiêm Chân nắm thuốc trong tay, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp.

Người tới sân bay đón là một vị thượng tá hai gạch ba sao, anh ta chờ ở bên ngoài sân bay, vừa nhìn thấy bọn họ đi ra liền lập tức đi lên đón, rõ ràng lưu loát làm một động tác quân lễ.

Cố Hoài Việt nhíu mày, "Tiểu đội trưởng, anh lại muốn hại chết tôi." Nói xong, đáp lễ bằng động tác quân lễ.

Thì ra đây là tiểu đội trưởng trong miệng anh, Nghiêm Chân rất tò mò nhìn vị thượng tá trước mắt này.

"Nghiêm Chân, đây là tiểu đội trưởng của anh, đương nhiệm bộ đội biên phòng ở cao nguyên này, Bàng Khải."

Bàng Khải bắt tay với Nghiêm Chân. Trong nháy mắt bắt tay, Nghiêm Chân có thể cảm giác được tay của anh ta đầy vết chai, là một người lợi hại.

Bàng Khải ha ha cười, vỗ bả vai Cố Hoài Việt, nói giọng chuẩn của Tứ Xuyên, "Cậu …cái tên dưa chuột này, mười năm không thấy không chỉ có vợ có con mà ngay cả quân hàm cũng cao hơn so với tôi, hai gạch bốn sao rồi.”

Cố Hoài Việt cười cười.

Đây là chiến hữu, đây là tiểu đội trưởng ngày xưa, sau mười năm gặp lại, chỉ cần một khắc có thể đem mười năm không thấy này trừ khử đi.

Bàng Khải sinh ra ở một trấn nhỏ của Trùng Khánh, tốt nghiệp trung học liền nhập ngũ làm lính. Bởi vì tính tình nóng nảy háo thắng, các kỹ năng hạng mục quân sự đều luyện không chê vào đâu được, càng ngày càng có nhiều thông báo khen ngợi toàn quân rồi khen ngợi anh ta. Nhưng vì tri thức trình độ văn hóa không đủ, làm lính trong 13 năm nhưng vẫn chỉ là một đội trưởng.

Bàng Khải thật ra cũng không có oán giận, có thể ở lại Tây Tạng, là nguyện vọng lớn nhất của anh. Lấy tất cả những cái khác ra so sánh thì vẫn không tính là cái gì .

Bàng Khải vừa lái xe vừa nói, "Hai người tới thật là đúng lúc, ngày kia đồn chuẩn bị đi tiếp viện, cậu muốn đi nhìn hắn thì có thể đi theo đoàn xe. Tôi đưa cậu đi."

"Tùy tiện an bài một chiếc xe là được, không cần anh tự mình ra tay, trận lớn như vậy." Cố Hoài Việt theo bản năng cự tuyệt.

"May mắn cho cậu, mấy ngày nay tuyết lại rơi, đường tới đồn cũng không hề dễ đi, tôi là một đội trưởng có thể mặc kệ các chiến sĩ như vậy hay sao? Thế thì còn ra thể thống gì nữa?"

Nghiêm Chân nghe hiểu được, mặc kệ như thế nào, anh cũng muốn đi.

Cố Hoài Việt trầm mặc vài giây, bỗng nhiên nở nụ cười, từ trong hành lý lấy ra một túi bọc kín gì đó, đưa qua.

Bàng đội trưởng nhìn lướt qua, nở nụ cười, "Thứ kia là gì, kín như vậy?"

"Thuốc.”

Bàng Khải ngẩn người, sau đó nở nụ cười, "Yên tâm, mọi người từng nói rằng tai họa lưu ngàn năm, không dễ dàng hy sinh như vậy." Lúc nói chuyện này thì vẫn còn là một tân binh. Khi đó Bàng Khải là trung đội trưởng quản lý huấn luyện tân binh, vừa vặn huấn luyện nhóm người của Cố Hoài Việt. Bàng Khải yêu cầu nghiêm khắc, huấn luyện các tân binh phải kêu oa oa. Sau lưng đều gọi hắn "mặt đen", nói hắn là tai họa của tân binh, không hợp tình hợp người.

Thời điểm Bàng Khải biết, cũng không phát hỏa nhưng bất động thanh sắc tăng thêm lượng lớn thời gian huấn luyện.

Cố Hoài Việt hơi nhếch khóe miệng, nhưng không phải anh vui đùa mà là muốn ngừng câu chuyện, "Nói là nói như vậy, thuốc vẫn phải dùng."

Nghiêm Chân ở một bên nghe, không khỏi tò mò, "Bàng đội trưởng bị bệnh gì?"

Lời vừa nói ra, Bàng Khải liền ho khan vài tiếng, từ sau kính nháy mắt với Cố Hoài Việt.

Cố Hoài Việt làm bộ không phát hiện, vẫn nói, "Bệnh chỉ có ở cao nguyên."

Vừa nghe cũng biết là loại bệnh đặc thù ở cao nguyên.

Bàng Khải thở dài, "Cậu xem, cậu xem, tôi còn muốn ở trước mặt em dâu bảo trì một chút hình tượng quân nhân mà. Nhưng toàn bị tiểu tử cậu làm hỏng, lập tức thành ma ốm."

Nghiêm Chân lắc lắc đầu, cười nói, "Sẽ không đâu, anh uống thuốc đi, chỉ như vậy mới làm cho chị dâu yên tâm."

Lời vừa nói xong, Bàng Khải lại cười to hai tiếng, "Chị dâu? Chị dâu cô còn chưa biết được đang ở nơi nào đâu?”

Bàng Khải đến nay chưa kết hôn. Cũng như Bàng Khải nói về chính mình, ai lại nguyện ý gả cho một người đàn ông già mà hơn hai mươi năm chỉ trở về nhà chưa quá năm lần như vậy chứ? Kết hôn, anh sớm đã không nghĩ tới.

Đồn biên phòng thật sự rất xa.

Một đường dài chạy theo hướng nam, đi lâu như vậy mà vẫn còn chưa tới.

Nghiêm Chân nhìn bóng đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy mỏi mệt.

"Em mệt mỏi thì ngủ một chút đi." Đang nghe anh nói thì một chiếc áo khoác dày đã choàng lên người cô.

Nghiêm Chân quay đầu đi, cười cười nhận lấy.

Cô thật sự là rất mệt mỏi, nói một câu "Đến nơi thì gọi em" xong thì đã ngủ, tốc độ cực nhanh làm cho Cố Hoài Việt có chút kinh ngạc.

Kỳ thật Nghiêm Chân ngủ thực bất an, phản ứng khi lên cao nguyên liên tục làm cho cô đau đầu mãnh liệt, giống như là bị kìm nén hơn lúc bình thường, hô hấp cũng có chút không thông.

Cô muốn tỉnh lại, nhưng cô lại mơ thấy ba mình cho nên lại luyến tiếc tỉnh lại.

Trong giấc mơ, ba mỉm cười với cô, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rồi nói, "Bé à, ba từ hôm nay trở đi sẽ không tham gia quân ngũ."

Vẻ mặt kia tuy rằng là cười, lại vẫn dấu không được sự tiếc nuối sâu đậm. Chính ngay lúc cô còn nhỏ, không hiểu được nhưng chờ cô trưởng thành đã hiểu thì cũng đã muộn rồi. Bởi vì, ba đã qua đời.

Cứ nghĩ như vậy cô liền cảm thấy đau lòng vạn phần, đang ngủ nhưng vẫn thương tâm gọi ba.

Chỉ chốc lát sau, cô liền mơ hồ nghe thấy có hai người đang nói chuyện.

"Sao lại thế này? Có phải phát sốt hay không?"

"Tôi đi xem xem." Có người hạ giọng đáp một câu, sau đó có một bàn tay ấm áp đặt trên cái trán của cô, sau khi dừng lại vài lần thì lại có giọng nói vang lên, "Không sốt, chỉ có chút nóng, xem ra là nằm mơ rồi."

Người đang lái xe cười một tiếng, "Đến nơi thì để bọn y sĩ ở đó khám thử, tránh xảy ra chuyện không may."

"Vâng." Người nọ cúi đầu lên tiếng, lập tức cô liền cảm giác được có người dùng vòng tay vừa phải ôm lấy cô, một đôi tay mềm nhẹ ấn lên huyệt thái dương của cô, thay cô giảm bớt đau đớn.

Nghiêm Chân cố gắng mở mắt, nhìn về phía người trên đỉnh đầu, chính lúc này anh vẫn đang cúi đầu, lập tức bốn mắt nhìn nhau. Cô cũng quên tránh né, cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt anh.

Cố Hoài Việt cúi đầu nhìn cô, trong xe có ánh đèn nhàn nhạt, ánh mắt kia thản nhiên trong suốt, ánh mắt bình tĩnh nhu hòa khiến cho anh không thể lập tức tránh đi, không biết qua bao lâu, khi xe xóc nảy một chút thì Cố Hoài Việt dời ánh mắt đi, thay cô khoác chặt lại cái áo khoác quân nhân rồi ôn nhu nói "Em ngủ một lúc đi, không thoải mái liền gọi anh."

"Vâng.” Cô đáp, quay đầu đi rồi ngủ ngay.

Thật giống như tìm được ngọn nguồn của sự ấm áp, lúc này đây cô không còn nặng nề mà chìm vào giấc ngủ nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi