QUÂN HÔN BÍ MẬT

Buổi tối về đến nhà đã tám giờ tối, Nghiêm Chân đem xe đạp khóa kỹ, cởi áo che mưa, trực tiếp đi lên lầu. Tòa nhà này cũng đã cũ rồi, bước từng bước lên cầu thang mà bụi bay mù mịt. Nghiêm Chân thở dài, phòng ở này thật sự là rất cũ rồi.Lấy cái chìa khóa ra mở cửa, còn chưa mở thì cửa ở bên trong đã được mở ra, là bà nội.“Bà nội.” Nghiêm Chân gọi nhỏ một tiếng, đem túi xách để xuống, “Đói bụng quá, cháu đi làm cơm đã bà nhé.”Bà cô nhìn thấy cả người cô đều bị ướt mới nói, “Không vội, không vội. Cháu trước tiên nên đi tắm rửa thay quần áo, nhìn xem cả người cháu bị ướt thế này.” “Vâng.” Nghiêm Chân nhẹ nhàng cười, cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh tắm rửa. Không phải nước quá nóng nhưng cô cũng vội vàng tắm rửa nhanh rồi còn mặc quần áo vào ra làm cơm cho bà nữa.Bà nội đi theo phía sau cô mà hỏi han, “Hôm nay sao cháu về trễ vậy? Có phải công việc xảy ra chuyện gì không?”Nghiêm Chân dạ một tiếng, “Không có việc gì đâu bà, chỉ là chuẩn bị mở cuộc họp phụ huynh thôi ạ . À phải rồi bà nội, trường cháu hiện đang có chính sách góp tiền mua nhà cho thầy cô giáo trong trường, cháu nghĩ chúng ta cũng nên đổi căn nhà này thôi. Căn nhà này cũng cũ quá rồi, lại ở lầu 5, bà nội đi xuống dưới cũng không tiện.” Sau giờ họp, Nghiêm Chân đã được thông báo việc này cho nên càng lo nghĩ.“Thế phải cần bao nhiêu tiền, Tiểu Chân?” Bà nội có chút nghi ngờ.“Không có nhiều lắm đâu ạ, cháu giờ cũng tích góp được chút ít, chắc có thể chi trả được hơn nửa rồi, còn lại khi nào có tiền lương thì cháu sẽ trả dần.” Bà nội đã hầm nhừ cháo, Nghiêm Chân vừa nhặt rau vừa nhẹ nhàng nói.Bà nội thở dài, vuốt nhẹ mái tóc ướt sũng của Nghiêm Chân rồi nói, ”Như thế cháu lại vất vả lắm hay là thôi đi.”“Bà nội.”“Tiểu Chân, bây giờ quan trọng nhất không phải là nhà ở, mà chính là chuyện của cháu.”Nghiêm Chân khó hiểu, ”Chuyện của cháu? Chuyện gì ạ?”Bà nội tủm tỉm cười, ”Cháu cũng đã 27 tuổi rồi, cháu xem cháu còn có chuyện gì nữa?”Nghiêm Chân ngớ ra, vội quay đi, ”Cháu không vội mà.”“Cháu không vội nhưng bà vội rồi.” Bà nội kiên quyết nói,”Bà Lý nhà đối diện hôm kia có hỏi bà, nói Nghiêm Chân nhà mình đã có đối tượng chưa, bà nói không có, thế là bà Lý bảo sẽ giới thiệu cho cháu một người. Bà nói này Tiểu Chân, cháu cũng gắng sắp xếp thời gian có được không?”Xem ra lần này bà nội đã thay đổi cách hành động rồi, Nghiêm Chân bất đắc dĩ gật đầu,”Chỉ gặp mặt thôi nhé bà.”Bà nội vừa lòng, bỗng nhiên chợt nhớ ra, dí dí trán cô, ”Không cho phép đi cho có lệ đâu.”“Dạ biết.” Nghiêm Chân giả vờ không kiên nhẫn, đẩy bà nội ra ngoài, “Bà ra ngoài trước đi, cháu muốn xào rau.”Rốt cục cũng yên tĩnh, Nghiêm Chân nhìn nhà bếp, cười khổ.Đang xào đồ ăn, bà nội bỗng nhiên lại đẩy cửa vào, Nghiêm Chân vừa đảo thức ăn vừa hỏi, “Bà nội, có chuyện gì sao bà?”Bà nội cười tủm tỉm, “Tiểu Chân, cháu có điện thoại.” Bà dừng một chút rồi nói tiếp, ”Là một người đàn ông.”Đàn ông? Nghiêm Chân hơi sửng sốt, cô tắt bếp rồi vội đến nhận điện thoại, “Xin chào, tôi là Nghiêm Chân.”“Xin chào cô Nghiêm, tôi là phụ huynh của em Cố Gia Minh.” Một giọng nam rất rõ ràng.“À Vâng, chào anh.” Thì ra là ba của học sinh.“Chiều nay tôi bận họp cho nên bây giờ làm phiền cô Nghiêm, thực có lỗi.”Anh ta nói tiếp, “Cố Gia Minh có chuyện gì sao?”Giọng điệu rất nhẹ nhàng bình thản, giống như việc nhận được điện thoại của giáo viên đã là chuyện thường vậy.“Vâng, cũng không phải vấn đề gì lớn. Là như thế này, Cố Gia Minh nói với tôi là có thể anh sẽ không đến tham dự cuộc họp phụ huynh được, tôi nghĩ muốn xác nhận lại một chút.” Nghiêm Chân nói.Thằng nhãi ranh này. Trong lòng Cố Hoài Việt khẽ mắng một câu rồi chợt hỏi lại, “Cuộc họp phụ huynh khi nào thì diễn ra?”“Hai ngày sau.”Người bên kia đầu dây cúi đầu cười, “Cô Nghiêm cứ yên tâm, tôi cam đoan sẽ có mặt đúng giờ.”“Vậy là tốt rồi.” Nghiêm Chân thở một hơi, tắt máy.Bà nội vội hỏi ngay, “Là ai thế Tiểu Chân?”Nghiêm Chân xoa xoa trán, “Bà nội, bà lại nghĩ đi đâu thế. Đó là phụ huynh của học sinh thôi.”Bà nội chép miệng, “Bà còn không phải vì chuyện chung thân đại sự của cháu sao. Cháu cũng không nghĩ lại xem, ngoài bà ra còn ai vì mấy chuyện này của cháu mà lo lắng chứ. Bà nói này Tiểu Chân, bà cũng đã già rồi, chờ sau khi cháu kết hôn, bà sẽ chuyển đến chỗ anh của cháu ở nông thôn, không làm phiền ở trước mắt các cháu nữa đâu.”Nghiêm Chân là con gái một, người anh mà bà nội nói là con của bác cả cô. Ba Nghiêm Chân qua đời đã mười mấy năm, trong nhà thương lượng quyết định đề bà nội ở tại nhà bác cả, bà nội lại rất thương yêu Nghiêm Chân. Nhưng lúc đầu cô còn chưa có năng lực kinh tế cho nên bà nội đồng ý, mãi đến hai năm gần đây cô tìm được việc cho nên thường xuyên đón bà lên ở một thời gian.Càng nói càng thái quá, Nghiêm Chân lắc đầu, không dám trước mặt bà nội mà lắm miệng, cô dọn đồ ăn lên bàn. Hơn nữa muốn để bà an tâm, đúng là chỉ còn cách đi gặp người mà bà Lý sắp xếp thôi.Nghiêm Chân ngồi trong quán cà phê, tay bưng tách cà phê lên, chăm chú lắng nghe người đàn ông đối diện đang thao thao bất tuyệt.“Cô Nghiêm làm giáo viên sao? Dạy cấp ba hay là đại học vậy? Làm giáo viên bây giờ rất tốt, có thể làm giảng viên lại càng tốt, đãi ngộ cao lại còn nhàn nhã.” Người đối diện hỏi tiếp, “Xin hỏi lương tháng của cô Nghiêm là bao nhiêu vậy?”Nghiêm Chân cười nhẹ, “Tôi là giáo viên tiểu học, tiền lương thì cũng không phải là cao.”Người đàn ông sửng sốt, “Giáo viên tiểu học?”“Vâng, giáo viên tiểu học.” Nghiêm Chân cầm lấy tách cà phê, “Bây giờ giáo dục rất chú trọng vào lứa tuổi đó nên giáo viên tiểu học cũng rất vất vả.”“À Vâng.”Người đàn ông hơi ngượng ngùng rồi hỏi tiếp, “Vậy cô Nghiêm chắc rất biết cách đối xử với trẻ con?”“Cũng tốt”.Nghiêm Chân miễn cưỡng ứng phó, “Tôi cũng vừa mới làm giáo viên nên còn cần học hỏi thêm.”Người đàn ông đó hỏi nửa ngày, rốt cục cũng hết chuyện. Anh ta hỏi chuyện gì, cô gái thâm trầm đối diện này cũng không muốn lộ ra, xem ra cuộc xem mắt này sắp sửa ngâm nước nóng rồi.Người đàn ông có vẻ phiền muộn, Nghiêm Chân nhìn ra bên ngoài rồi nói, “Thật có lỗi, buổi chiều tôi còn có một cuộc họp, nếu có thể thì tôi xin phép đi trước.”“À Vâng, có thể có thể.”Anh ta khoát tay.Nghiêm Chân ngẫm nghĩ rồi rút tiền từ trong ví ra đưa cho người bán hàng, “Đây là tiền cà phê.”Vừa ra đến cửa di động đã reo, Nghiêm Chân nhìn thoáng qua rồi bắt máy, là đồng nghiệp trong trường, Vương Dĩnh là một trong số bạn thân không nhiều lắm của cô.“Kết quả xem mắt thế nào rồi?”“Ngâm nước nóng.” Cô không chút để ý trả lời lại.Vương Dĩnh cười khanh khách, “Bà nội cậu cũng thật là. Đúng rồi, mau đến đi, chiều nay hai giờ có cuộc họp phụ huynh. À lớp cậu có tình huống bất ngờ nha.”Tình huống bất ngờ? Nghiêm Chân nhíu mày, đạp xe nhanh về trường. Đến trường học, cuối cùng cô mới biết cái gọi là tình huống bất ngờ từ miệng Vương Dĩnh là gì.Còn chưa đi vào phòng Nghiêm Chân đã thấy một bóng dáng màu lục ngồi nghiêm trang phía trước, Nghiêm Chân biết ngay đây chính là ba của Cố Gia Minh.Nghiêm Chân đứng lên trên bục, lơ đãng nhìn về phía người đàn ông đó, chỉ thấy anh đang cúi đầu, trong tay là một quyển vở và một cây bút, vô cùng tập trung. Nhìn kĩ sẽ thấy, quân hàm trên vai anh là hai gạch hai sao, quân hàm trung tá.Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn lại ánh mắt của cô, lịch sự gật đầu. Nghiêm Chân vội trấn định, mỉm cười rồi bắt đầu cuộc họp.Tổng thể mà nói, thành tích học tập của học sinh lớp cô rất tốt cho nên mỗi lần họp phụ huynh, Nghiêm Chân đều khen ngợi những học sinh có thành tích xuất sắc nổi trội, đối với những em hay nghịch ngợm gây sự cũng chỉ nhắc qua.Hôm nay Nghiêm Chân cũng chỉ nói thoáng qua tên vài trò, hy vọng phụ huynh có thể về giáo dục nhiều hơn, làm cho các em cố gắng hơn trong học tập. Một giờ họp qua rất nhanh, cho đến lúc kết thúc thì Nghiêm Chân đã quen với việc bị các phụ huynh vậy quanh hỏi han, vất vả lắm mới tiếp hết được. Cô thở một hơn, vừa ngẩng đầu đã thấy vị trung tá kia vẫn còn ngồi tại chỗ.Vị trung tá đứng dậy, bước lên bục giảng, vóc dáng cao 1m8 của anh vừa vặn đứng trực diện với Nghiêm Chân trên bục. Đối mặt với một người đàn ông khí thế bức người như vậy, cô cố gắng bình tĩnh nói, “Xin chào, Cố…” Nhìn qua quân trang của người này, cô có chút do dự, không biết nên gọi là tiên sinh, hay là… thủ trưởng?Người đàn ông lịch sự cười, “Vừa rồi tôi có nghe cô nhắc đến tên của Cố Gia Minh cho nên tôi muốn thảo luận với cô một chút về việc giáo dục cháu.”Thì ra là thế, Nghiêm Chân gật đầu, chỉ thấy người đàn ông đối diện quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa, trầm giọng nói, “ Cố Gia Minh, vào đây cho tôi.”Một lát sau, một cậu bé đeo cặp đung đưa trước cửa nhìn vào, “Thủ trưởng, ngài tìm tôi?”Anh nhíu mày, “Nghiêm, nghỉ, đi đều, bước.”Cậu bé chép miệng, nhưng vẫn nghe theo. Anh sờ sờ đầu cậu bé, sau đó nhìn về phía cô giáo, “Cô Nghiêm, xin hỏi trong khoảng thời gian này Cố Gia Minh ở trường có biểu hiện như thế nào?”Nhiêm Chân nhìn hai người một lượt. Người lớn thì trầm tĩnh, bộ dạng rất kiên nhẫn, người nhỏ thì bày ra vẻ mặt ủy khuất, đôi mắt đen to tròn nhìn cô đầy lo lắng. Người lớn nhìn ra vẻ khó xử của Nghiêm Chân nên nói, “Cô cứ nói đi.”Nghiêm Chân mỉm cười, “Vâng, em Cố Gia Minh quả thật cần dạy dỗ thêm nhưng biểu hiện chung vẫn là rất tốt.”Người đàn ông gật đầu, hiểu được, gõ vào đầu Cố Gia Minh, “Cám ơn cô đi.”Anh cười rồi bắt Cố Gia Minh làm theo, Cố Gia Minh ngại có cô ở đây, ngượng ngùng không dám kêu to, chỉ có thể dùng đôi mắt đen láy ra sức trừng anh. Người đàn ông lịch sự chào tạm biệt rồi lôi cậu bé ra ngoài.Nghiêm Chân nhìn chằm chằm bóng dáng hai cha con này, lắc đầu cười. Thật là một cặp cha con thú vị mà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi