QUÂN HÔN BÍ MẬT

Khi bác sĩ đến thì hô hấp của bà nội cũng đã có xu hướng ổn định trở lại, sau khi trải qua kiểm tra đơn giản, xác định không có gì trở ngại, chỉ đơn giản thiếu dưỡng khí nên chỉ cần chuyền vài chai nước là được.

Nhìn khuôn mặt của bà nội dần dần hồng nhuận lên, Nghiêm Chân có chút lo lắng hỏi bác sĩ, “Thật sự không có vấn đề gì?”

Bác sĩ trẻ tuổi cười cười, “Không có việc gì, là cung cấp máu không đủ là cho hô hấp có chút khó khăn thôi. Huyết áp của bà ấy có chút cao, phương diện này cần phải chú ý một chút, đừng để cho bà ấy chịu nhiều kích thích quá.”

Nghiêm Chân gật gật đầu.

Đồ Hiểu đưa bác sĩ rời đi. Nghiêm Chân đứng ở bên giường, trừ bỏ thay bà nội dịch dịch góc chăn đang bị rớt ra ngoài, thời gian còn lại vẫn không nhúc nhích. Tiểu gia hỏa kia cũng nhìn cô, cũng không dám nói lời nào.

Cố Hoài Việt thu xếp cho tiểu gia hỏa kia, đi qua ôm lấy vai của Nghiêm Chân, “Nghiêm Chân.”

Nghiêm Chân phục hồi lại tinh thần, nhìn anh.

“Đừng lo lắng, bà nội không có việc gì.”

“Em biết.” Cô cầm tay anh, “Cảm ơn anh.”

Cố Hoài Việt bật cười, “Em nói cái gì thế ngốc.”

Nghiêm Chân cười nhẹ, không có phản bác.

Đợi đến khi hô hấp của bà nội trở nên đều đều hơn, Nghiêm Chân mới quay đầu, nhìn Cố Hoài Việt mà nói, “Hoài Việt, em còn chưa từng có nói qua cho anh rất nhiều chuyện, em nghĩ rằng nếu có thể vĩnh viễn không cần nhớ lại những việc đó. Nhưng hiện tại không giống như vậy….” Dừng lại một chút, cô nói, “Cho nên anh trước cho em một thời gian được không? Chờ em đem vấn đề này xử lý xong rồi lại nói cho anh nghe.”

Cố Hoài Việt nhìn cô, có chút lo lắng,”Anh sẽ không miễn cưỡng em, cho nên em cũng đừng bắt buộc chính mình.”

Nghiêm Chân nhanh chóng cầm lấy tay anh, xem như đáp ứng.

Ngoài hành lang, Tưởng Di có chút bất an, hai tay giao vào nhau mà đi qua đi lại. Thẳng đến khi cửa phòng bệnh mở ra, thấy Nghiêm Chân từ bên trong đi ra mới cuống quít chạy tới.

“Sao, thế nào rồi?”

Nghiêm Chân nhìn Tưởng Di, không biết nên dùng ngữ khí như thế nào để trả lời vấn đề của bà ấy. Nhưng biểu tình trên mặt Tưởng Di quá mức vội vàng, loại tâm tình lo lắng này khiến Nghiêm Chân cảm động lây, cho nên giờ phút này cô cũng chỉ khản giọng trả lời một câu, “Không có việc gì.”

“Vậy là tốt rồi.” Tưởng Di yên lòng.

Thấy bà ấy lập tức thoải mái trở lại, Nghiêm Chân không khỏi muốn cười, “Cảm ơn dì đã đến thăm Hoài Việt, bà nội cháu thân thể không có được khỏe, chậm trễ đến việc tiếp đón dì thì mong được thứ lỗi.” Nói xong cô như muốn xoay người rời đi.

Tưởng Di lanh tay lẹ mắt giữ chặt lấy cánh tay của cô, “Nghiêm Chân.”

Nghiêm Chân đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, “Dì còn có việc gì sao?”

Tưởng Di nhìn cô, mở miệng có chút khó khăn, “Dì nghĩ… dì muốn vào thăm bà. Cháu xem được không?”

Nghiêm Chân vẫn chưa trả lời, dùng một đôi mắt bất hòa nguyên bản là ôn hòa nhưng giờ phút này lộ ra không chút nào che dấu mà còn thật sự dừng ở trên người bà ta, ánh mắt nhìn thấu mọi thứ này khiến cho Tưởng Di cảm thấy có chút vô thố, “Nếu không tiện… dì đây…. Dì đây…”

“Không có gì không tiện cả.” Nghiêm Chân đáp lại ngay, đối diện với khuôn mặt giật mình của Tưởng Di mà nói, “Nhưng cháu nghĩ vì sức khỏe của bà nội, dì vẫn là không nên gặp bà ấy là tốt nhất.”

“Nghiêm Chân, dì….” Tưởng Di nhìn biểu tình có chút hờ hững của Nghiêm Chân, không biết nên nói cái gì.

Nghiêm Chân nhìn bà ấy rồi nói, “Nói thật khi gặp qua dì một lần thì sau này cháu vẫn cố ý không muốn để cho bà nội thấy dì. Bởi vì dù sao có một số việc dì không nhớ rõ nhưng chúng tôi còn nhớ rõ.” Nói xong lời này cô bỗng nhiên cười cười, như là tự giễu, “Có đôi khi dễ quên thật sự là một chuyện hạnh phúc nhất.”

Lời nói của cô có sự châm chọc rõ ràng như thế, Tưởng Di muốn nói mình nghe không rõ cũng không được, vẻ mặt không khỏi có chút xấu hổ.

Trầm mặc trong giây lát, Tưởng Di mới chần chờ mở miệng, “Nghiêm Chân, dì nghĩ có khả năng cháu có chút hiểu lầm, dì với bà nội cùng ba của cháu…”

“Mời dì không cần nhắc tới ông ấy.” Nghiêm Chân bỗng nhiên đánh gãy lời của Tưởng Di, không để ý đến vẻ kinh ngạc của Tưởng Di mà lặp lại một lần nữa, “Mời dì đừng tùy ý nhắc đến ba của cháu.” Bởi vì bà thật sự không đủ tư cách.

Tưởng Di có lẽ chưa từng dự đoán được, không lâu trước bà còn cho rằng cô gái trước mặt này dịu dàng ôn hòa lại có thể dùng thái độ cứng rắn như thế để nói chuyện với mình.

Đây không phải là thời điểm tốt để nói chuyện, bà chậm rãi hoàn hồn, vuốt lại lọn tóc ở bên tai, ý đồ che lấp đi thần thái không được tự nhiên của mình, “Được rồi… vậy… ta đi về trước.”

Nghiêm Chân hơi hơi gật gật đầu, nhìn không chớp mắt, tùy ý để bà ấy đi qua trước mặt mình.

Nghiêm Chân biết, trong trận đấu sức này cô đã thắng, không cần tốn nhiều sức.

Nhưng Nghiêm Chân đồng thời cũng hiểu được, giờ phút này cô so với trước kia đều phải chanh chua hơn nữa.

Thời điểm cô trở lại phòng bệnh thì bà nội đã tỉnh lại, tiểu gia hỏa kia đang ngồi ở đầu giường cười nói cùng bà nội. Thân thể của bà nội có chút suy yếu, còn phải khôi phục lại tinh thần mà ứng phó với tiểu quỷ này nữa.

Trong chốc lát Cố Hoài Việt đi qua, xách sau áo tiểu quỷ kia mà kéo đi ra ngoài, thấy Nghiêm Chân đẩy cửa vào thì dừng lại cước bộ, “Em đã trở lại rồi à?”

“Vâng.” Nghiêm Chân sờ sờ mặt, từ trong tay anh đón lấy tiểu tử kia, “Hai người tính đi đâu vậy?”

Cố Hoài Việt rũ mắt nhìn Nghiêm Chân thay mình sửa sang lại áo khoác cho con trai, “Anh đem thằng bé giao cho Đồ Hiểu, để cho cô ấy mang theo Gia Minh về nhà ngủ một đêm.”

Thứ nhất là vì ở trong bệnh viện sợ tiểu gia hỏa kia ngủ không tốt, thứ hai là phát sinh nhiều việc ngoài dự tính sợ ảnh hưởng đến thằng bé.

Nghiêm Chân hiểu được băn khoăn của anh, thay tiểu gia hảo kia sửa sang lại quần áo sau đó hôn lên hai má đang phồng lên vì tức giận kia, “Gia Minh nghe lời, không khéo sinh bệnh thì phải ở mãi trong bệnh viện đó, chờ ngày mai dì Đồ đi làm thì dì ấy sẽ lại đưa em đến đây.”

Tiểu gia hỏa không vừa ý mà nói, “Vậy cô cũng sinh bệnh sao? Cũng không phải là luôn ở trong bệnh viện đợi đấy thôi.”

Nghiêm Chân nhất thời không biết nói gì.

Cố Hoài Việt búng lên trán cậu bé, “Cố Gia Minh, phục tùng mệnh lệnh.”

Tiểu gia hỏa kia chu miệng, không tình nguyện đi theo Cố Hoài Việt đi ra ngoài.

Nghiêm Chân nhìn bóng dáng hai người, thản nhiên nở nụ cười.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng ho khan nhỏ của bà nội, Nghiêm Chân phục hồi lại tinh thần, bước nhanh đến bên giường bệnh.

“Bà nội, bà tỉnh rồi à?”

Bà nội gật gật đầu, “bà ngủ không sau. Người già vẫn ngủ ít như vậy, muốn ngủ nhiều cũng khó.”

Nghiêm Chân cười cười, vẫn thay bà dịch dịch góc chăn. Bà nội nhìn cô làm tất cả, cuối cùng chậm rãi vươn tay ra, cầm lấy tay của cô.

“Người đó đi rồi?”

“Vâng.” Nghiêm Chân cố gắng làm như không có việc gì, “Bà có chỗ nào không thoải mái hay không, chúng ta ở trong bệnh viện nên kêu bác sĩ cũng tiện.”

Bà nội hơi lắc lắc đầu, nhìn ánh hoàng hôn dần tắt ngoài cửa sổ, “Chuyến đi này của ta thực là không nên đi, mang phiền toái tới cho hai đứa thì không nói, còn không nghĩ sẽ gặp lại người đó.”

“Bà nội.” Nghiêm Chân cầm lấy tay bà nội, “Bà đừng nói như vậy, cháu cùng Hoài Việt đều rất muốn bà cùng Gia Minh tới đây. Hai người tới đây thì chúng cháu rất vui. Về phần chuyện của anh ấy, là đã đoán trước được rồi, bà nội đừng để ở trong lòng.”

“Bà biết.” Bà nội trái lại lại vỗ vỗ tay của cô, “Nhưng.. TƯởng Di…”

“Cháu cũng biết.” Nghiêm Chân rất hợp thời nói tiếp lời của bà, không cho bà nội nói nhiều, “Cháu đều hiểu được.”

“Cháu điều biết rõ sao?” Bà nội chưa từng cùng cô nói qua chuyện này, giờ phút này nghe cô nói như vậy, tự nhiên là có chút kinh ngạc, cố gắng khởi động nửa người trên mà hỏi, “Cháu… cháu làm sao mà biết được?”

Nghiêm Chân bật cười nhìn bà nội, “Bà nội đừng có gấp như vậy, trước nghỉ ngơi cho tốt đã.”

Nhưng bà nội cũng không nghĩ vậy, sốt ruột cầm lấy tay của cô mà hỏi, “Cháu đều biết bà đang nói cái gì sao?”

Nghiêm Chân không chút nghi ngờ nếu bà nội đứng trên mặt đất, khẳng định đã bắt đầu dậm chân rồi.

Cô không khỏi có chút bất đắc dĩ, “Bà cùng ba cháu luôn coi cháu là đứa nhỏ, kỳ thật cháu đã là người trưởng thành rồi, chuyện nên biết đều đã biết được.” cô thấy được bà nội sốt ruột hơn vì cô không nói trọng điểm, Nghiêm Chân cười nhẹ, “Bà nội, cháu từng ở trong sách của ba cháu thấy được ảnh của người phụ nữ đó.”

Đó là ảnh chụp của hai người, trong ảnh chụp người đàn ông mặc một thân quân trang đơn giản, không tính là anh tuấn khôi ngô nhưng trên khuôn mặt là nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

Đó chính là ba của cô.

Nghiêm Chân đoán rằng, ba của cô sở dĩ cười vui vẻ như vậy có lẽ là vì người phụ nữ trong lòng. Diện mạo người phụ nữ được ông ấy ôm trong ngực kia phi thường xinh đẹp, bên miệng còn có nụ cười thản nhiên tươi tắn.

Thời điểm Nghiêm Chân nhìn thấy ảnh chụp thì đã biết đến từ “mẹ” rồi. Cô không dám đem từ này đặt lên người của người phụ nữ trong ảnh, nhưng trực giác nói cho cô biết, lần đó khi ba cô bị bệnh đã kêu lên hai chữ “Tưởng Di”, chính là tên của người phụ nữ này.

Có lẽ “Tưởng Di” sẽ là mẹ của cô, hay là mẹ của cô đang ở nơi nào?

Đáp án cho vấn đề này là trong một lần say rượu ba cô đã nói cho cô biết. Lần đó bà nội không có ở nhà, ba cô bởi vì thành công khi làm thí nghiệm phóng tên lửa, uống nhiều rượu rồi mới về nhà. Khi đó cô còn nhỏ nhưng cũng chỉ có mình cô chiếu cố ba lại vừa nghĩ tới ảnh chụp, miệng nhỏ giọng nói thầm, “Nếu có mẹ thì tốt rồi…”

Ai ngờ ba cô thế nhưng nghe thấy được, nằm ở trên giường cười ha ha, “Đứa trẻ ngốc, mẹ con đã sớm rời đi rồi,”

Nghiêm Chân nhớ rõ mình lúc ấy còn nhanh hỏi lại, “Khi nào thì đi vậy ba? Đi đâu thế ạ? Sao bà không đuổi theo đưa mẹ về nhà.”

Ba cô cố gắng làm cho mình thanh tỉnh, nâng cánh tay lên, xoa đầu cô, “Đuổi theo nhưng mẹ con không trở lại, mẹ con sẽ không trở lại nữa. Đáng thương nhất là tiểu nha đầu con, khi đó con còn nhỏ như thế,”

Nói xong ba cô vươn hai ngón tay, “Mới hai tháng. Lúc đó con chỉ mới hai tháng thôi.”

Nghiêm Chân còn muồn hỏi nữa nhưng ba cô khoát khoát tay, chung quy không thắng được lực của rượu mà ngủ. Sau khi tỉnh lại thì ba cô cũng không nhớ rõ mình đã nói ra cái gì, mà cũng từ đó trở đi Nghiêm Chân cũng không nhắc lại những vấn đề gì liên quan tới mẹ nữa.

“Cháu biết đây là chuyện kiêng dè của nhà chúng ta, bà cùng ba cháu đều không muốn nói ra. Đơn giản cháu cũng sẽ không hỏi lại.” Nghiêm Chân thản nhiên nhớ lại rồi nói.

Mà bà nội vẫn đang nhìn cô lại thở dài một hơi, “Cháu từ nhỏ đã là đứa nhỏ nhu thuận nghe lời, cũng không hỏi bà và ba cháu điều gì về mẹ cháu, có khi nhớ tới bà còn cảm thấy buồn bực. Không nghĩ tới chính cháu đã biết được nhiều như vậy…” Nói tới đây bà nội cười cười, “Xem ra cháu đúng như ba cháu nói, cháu từ nhỏ đã là đứa nhỏ có nhiều tâm sự, chuyện gì cũng để ở trong lòng, khiến người càng thêm buồn bực.”

Nghiêm Chân khẽ nở nụ cười. Kỳ thật cô là có bệnh, là tâm bệnh.

Tâm sự đẻ nén quá nhiều thì sẽ trở thành tâm bệnh. Tâm bệnh được xem là bệnh khó chữa trong y khoa, cho nên từng ấy năm tới nay cô cố gắng làm cho mình đừng suy nghĩ nhiều như vậy, cuộc sống vui vẻ là quan trọng nhất. Mà hiện tại, cô vẫn yêu cầu mình như vậy.

Nghiêm Chân xoa xoa mặt, “Được rồi bà nội, chúng ta không nói cái này nữa. Bình nước này truyền xong rồi, cháu đi kêu y tá đổi bình khác cho bà.”

Nói xong thì đứng lên đi ra ngoài, bước đi giống như không vững vàng như trước, có chút hấp tấp.

Bà nội vừa thấy, chỉ biết cô là cố ý tránh né đề tài này.

Kỳ thật như vậy cũng tốt.

Cô không cần biết nhiều như vậy, nếu biết thì sẽ hủy đi hạnh phúc hiện tại của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi