QUÂN HÔN CŨNG CÓ ÁI

Cố Quảng Tuyên từ lâu đã biết, Tiêu Nguyệt Nhi chính là khắc tinh của anh, chỉ cần là mà cô ấy muốn anh làm, anh trước giờ đều không có cách nào cự tuyệt.

Có lẽ người khác sẽ nói anh không có nguyên tắc, vì một cô gái nhỏ thường xuyên hạ thấp giới hạn của bản thân mình, nhưng không một ai biết, có thể không chút nguyên tắc mà bảo vệ một người như thế này là một chuyện rất đỗi hạnh phúc. Anh không biết nên đội cái danh xưng gì cho chức vụ người bảo vệ này, chỉ biết, cô ấy vui vẻ, anh sẽ vui vẻ.

Anh vĩnh viễn không có cách nào quên đi, lúc lần đầu tiên anh ôm cô ấy, rõ ràng là một khối thịt vừa nhỏ vừa xấu như thế, thế mà lại cười với anh. Vào một khắc ấy, nội tâm của anh bị khuấy động sâu sắc. Biết bao nhiêu giấc mộng ngày đêm, anh đều luôn nương theo nụ cười xán lạn nhất trên thế giới kia mà thức dậy.

Lúc Tiêu Nguyệt Nhi đi được một bước đầu tiên, người đỡ lấy cô ấy là anh, từ đầu tiên cô ấy nói không phải là ‘ba ba ma ma’, không phải là ‘ông nội’, càng không phải ‘anh trai’, mà là chữ ‘Tuyên’.

Lúc đi học, cô ấy thích nhất là ngồi trên yên xe sau của chiếc xe đạp của anh. Đi thi không đạt tiêu chuẩn, cô ấy sẽ đến tìm anh khóc lóc, thi được thành tích tốt, chuyện đầu tiên cô làm chính là nói với anh. Không cần biết làm gì, người đầu tiên cô ấy nghĩ đến chính là anh ta. Tuy nhiên thỉnh thoảng cô ấy sẽ gây phiền phức cho anh, nhưng Cố Quảng Tuyên vẫn vui vẻ tận hưởng.

Sau này Tiêu Nguyệt Nhi bắt đầu thích xem tiểu thuyết quân lữ, yêu thích anh trai quân lính mạnh mẽ dũng cảm, chính vào lúc này, Tiêu Thần cùng người nhà bởi vì muốn đi làm lính mà náo loạn một trận với người nhà. Vì thế Cố Quảng Tuyên, Đường Học Khiêm, Lục Chi Hàng cùng với Tiêu Thần đã hẹn nhau sẽ cùng đi làm lính, cuối cùng Đường Học Khiêm một mình bị rớt lại, ba người còn lại thuận lợi tiến vào đại đội tân binh của đoàn 431.

Vào hôm đi làm lính, Tiêu Nguyệt Nhi khóc lóc không để anh đi, lôi kéo lấy tay của anh không chịu buông ra. Anh hỏi cô ấy, rõ ràng thích quân nhân đến thế nhưng tại sao lại không muốn anh đi làm lính.

Tiêu Nguyệt Nhi lúc đó rất ngây thơ mà trả lời: “ Trong tiểu thuyết nói, làm lính là rất cực khổ, hơn nữa thật lâu không được trở về nhà, anh trai Quảng Tuyên anh đi làm lính rồi Nguyệt Nhi không thể nhìn thấy anh nữa. Hu hu hu, em không muốn không được nhìn thấy anh. ”

Cố Quảng Tuyên xoa xoa đầu của cô ấy: “ Anh trai Quảng Tuyên biến nên mạnh mẽ hơn mới có thể bảo vệ cho em thật tốt có đúng không?”

Nhưng vào ngày anh trở nên mạnh mẽ, anh không phải đi bảo vệ cô ấy, mà là cùng một người phụ nữ khác ngồi trong quán cafe nói nói cười cười. Khi Tả Tiểu Linh đem tin nhắn gửi cho cô ấy, sợi dây được gọi là lý trí ở trong đầu của cô ấy mạnh mẽ đứt lìa ra. Cô ấy không quan tâm tiếng la mắng của thầy giáo ở phía sau, đứng lên xông ra ngoài.

Khi lúc cô nhanh chóng chạy đến, người phụ nữ xem mắt cùng Cố Quảng Tuyên vừa hay đang hỏi anh số điện thoại, trước khi anh nói số điện thoại ra Tiêu Nguyệt Nhi đã ôm lấy bụng mình ngồi xổm xuống đất, “ Anh trai….Quảng…..Tuyên….. ”

Nghe thấy giọng nói của Tiêu Nguyệt Nhi, Cố Quảng Tuyên vui mừng mà xoay đầu lại, khi nhìn thấy cô ấy sắc mặt trắng bệch ngồi xổm trên đất, trong lòng anh đột nhiên siết chặt, bước vài bước đi đến trước mặt cô ấy, sờ sờ khuôn mặt của cô, gấp gáp mà hỏi: “ Nguyệt Nhi, làm sao thế?”

“ Đau bụng……” Nói xong, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, rơi vào lòng bàn tay của anh ta, làm bỏng cả trái tim của anh ta.

“ Ngoan, bây giờ anh đưa em đi bệnh viện. ” Cố Quảng Tuyên một phát ôm cô ấy lên chạy ngay ra ngoài, đến cả một cái liếc mắt cũng đều không cho người phụ nữ kia. Tiêu Nguyệt Nhi len lén nhìn lấy cô ta, phát hiện sắc mặt của cô ta vô cùng khó coi, đôi tay cầm dao nĩa hơi hơi run rẩy.

Lúc đến bệnh viện, bác sĩ là kiểm tra cho cô ấy, nhưng không phát hiện có vấn đề gì. Cố Quảng Tuyên không yên tâm, yêu cầu bác sĩ làm một cuộc kiểm tra toàn diện cho cô ấy, cuối cùng kết quả vẫn là như thế.

Lúc trở ra, Tiêu Nguyệt Nhi ‘vô cùng xin lỗi’ mà nói: “ Anh trai Quảng Tuyên, vừa rồi có thể làm em ăn bậy gì đó rồi, cho nên mới đau bụng thế này. Quấy rầy đến buổi xem mắt của anh, thực sự xin lỗi. ” Nói xong còn ‘áy náy’ mà cúi thấp đầu xuống, nhưng khuôn mặt bị mái tóc dài che đậy lại mang theo nụ cười vô cùng đắc ý.

Cố Quảng Tuyên xoa xoa đầu của cô ấy, cười nói: “ Sau này đừng có ăn đồ bậy bạ nữa, đồ ăn ở bên ngoài không quá sạch sẽ, có muốn ăn thì đến nhà anh bảo mẹ anh làm cho em ăn. ”

Tiêu Nguyệt Nhi ngọt ngào mà gật gật đầu.

Từ sau khi đi làm lính, Cố Quảng Tuyên ít tiếp xúc với phụ nữ nhiều hơn, cho nên mỗi lần về nhà, ba mẹ Cố gia cứ luôn muốn sắp xếp các kiểu cô gái đủ hình đủ dạng đến cùng anh ta xem mắt. Vì không muốn để ba mẹ lo lắng, anh cũng sẽ luôn đi đến buổi hẹn. Anh cho rằng đây là điều đương nhiên, nhưng Tiêu Nguyệt Nhi không nghĩ như thế.

Từ sau lần đầu tiên anh đi xem mắt, Tiêu Nguyệt Nhi liền xác định ý nghĩ của bản thân mình, cho nên mỗi lần sau khi quấy nhiễu buổi xem mắt của anh, cô ấy vui vẻ đồng thời lại có chút mất mát.

Vì không muốn để bản thân mình bị loại cảm xúc vô danh này cứ luôn dẫn dắt, cuối cùng vào hôm thi tuyển sinh cấp ba, Tiêu Nguyệt Nhi đã tỏ tình với anh ta.

Cuối cùng cô ấy nhận được không phải là câu trả lời nhiệt tình của Cố Quảng Tuyên, mà vào ngày hôm sau, anh lập tức kết thúc kỳ nghỉ, lái chiếc xe Land Rover màu đen của bản thân mình hoảng loạn mà quay trở về bộ đội. Hơn nữa từ đó về sau, anh thậm chí cự tuyệt không nhận những cú điện thoại do Tiêu Nguyệt Nhi gọi đến.

Thực ra anh  không phải là không thích cô, ngược lại, anh phát hiện lúc Tiêu Nguyệt Nhi tỏ tình với anh, nội tâm thế mà lại dâng lên một khoảng vui mừng như điên, những năm qua anh rõ ràng chỉ là đem Tiêu Nguyệt Nhi xem thành em gái của mình thôi, nhưng tại sao khi nghe thấy cô ấy nói thích anh, anh có một loại xung động muốn đem cô ấy gắt gao ôm vào trong lòng?

Nhất định là làm sai ở đâu đó rồi? Anh làm sao có thể yêu phải một cô gái mà anh vẫn luôn xem là em gái cơ chứ, hơn nữa cô gái ấy, chỉ mới có 16 tuổi.

Cho nên ngày hôm sau, anh đã quay về bộ đội.

Nhưng cũng từ ngày hôm đó trở đi, vẻ kiều diễm của Tiêu Nguyệt Nhi hôm tỏ tình với anh  thời thời khắc khắc quanh quẩn trong đầu của anh có xua thế nào cũng không biến mất. Lúc đêm khuya tĩnh lặng, anh thường hay lấy điện thoại ra, mở những bức ảnh từ nhỏ đến lớn của Tiêu Nguyệt Nhi, ngắm nhìn từng tấm từng tấm, chỉ bất quá, người em gái trong mắt của anh trước đây, hiện tại nhìn thế nào cũng giống như người mình yêu thương sâu sắc từ tận đáy lòng.

Vì thế, Cố đoàn trưởng trước giờ luôn quyết đoán giờ đây lại do dự rồi.

……….

Khi Tiêu Nguyệt Nhi khí thế bừng bừng lại mang chút căng thẳng chạy đi tỏ tình, câu trả lời nhận được chợt là câu ‘anh vẫn luôn xem cô là em gái’ này, cô không cam tâm, ngày hôm sau đến nhà anh tìm anh, nhưng Cố đoàn trưởng sớm đã quay trở về bộ đội rồi.

Cả kỳ nghỉ hè này Tiêu Nguyệt Nhi đều luôn khí thế ỉu xìu, cô ấy thậm chí có chút hối hận tại sao lại vội vã tỏ tình với anh như thế, nếu không cô ấy cũng sẽ không nỗi đến cả gọi điện thoại anh cũng không thèm nghe.

Thành tích của cô ấy vốn dĩ luôn không tốt, lại cộng thêm lúc thi thố còn đang suy nghĩ nên tỏ tình với Cố Quảng Tuyên thế nào, cho nên thành tích thi tuyển sinh cấp ba đều có chút khó coi.

Tiêu Viễn Cường hy vọng cô ấy thuận theo tự nhiên, thi được trường học nào thì học trường học ấy, nhưng Từ Hiểu lại hy vọng cô ấy vào trường học tốt nhất. Không phải bà ấy xem thường trường học mà cô ấy đậu vào, mà là Tiêu Nguyệt Nhi vốn dĩ đã rất dễ bị lơ là, nếu như đến một trường cấp ba hạng ba, không chắc cô sẽ học thành cái dạng gì nữa đây.

Cho nên kết quả cuối cùng là Tiêu gia tốn hết mấy vạn tệ để cho cô vào được Nhất Trung.

Ban đầu lúc nghe thấy cái tên Lâm Hạ này, là vào hôm lễ khai giảng. Khi ấy vốn dĩ là phải tổ chức buổi lễ khai giảng, nhưng hiệu trưởng không biết từ đâu có được tin tức nói nhà của Lâm Hạ bởi vì không có tiền trả học phí, hạ thấp bản thân tiến vào Nhị Trung, chỉ muốn có thể miễn học phí để tiếp tục đi học. Hiệu trưởng khi đó không nói hai lời liền bỏ lại học sinh trong hội trường chạy đến nhà của Lâm Hạ, nhưng Lâm Hạ đã vào Nhị Trung mất rồi, đến học tịch cũng được lưu lại rồi, muốn Nhị Trung thả người thực sự không thể nào, cho nên hiệu trưởng Nhất Trung chỉ có thể xám xịt mặt mũi mà quay trở về.

Khi ấy tin tức ‘Hiệu trưởng Nhất Trung bởi vì Lâm Hạ không thể vào được Nhất Trung mà thương tâm đến cảm mạo’ lan truyền khắp nơi trên bầu trời của trường học, Tiêu Nguyệt Nhi tất nhiên nghe qua danh tiếng của cô.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Hạ, lúc ấy cô ấy cho rằng người học thần trong truyền thuyết kia hóa ra lại___ừm, tầm thường như thế, nhưng nhìn thấy hành vi cử chỉ của cô, khéo léo lễ phép, hoàn toàn không tầm thường.

Cô ấy đối với Lâm Hạ rất có hảo cảm, cô ấy thế mà lại phát hiện, người càng có hảo cảm với Lâm Hạ lại chính là anh trai của cô.

Khi biết được anh trai của cô và Lâm Hạ ở bên nhau, cô ấy tuy rằng nghĩ nằm trong dự liệu, nhưng cũng tương đối chấn kinh. Bởi vì cô ấy hiểu Tiêu Thần cùng Lâm Hạ, Tiêu Thần bởi vì từng chịu qua tổn thương trong tình cảm, cho nên không dễ chấp nhận thêm một ai khác, về điểm này từ lúc mẹ cô ấy thường xuyên sắp xếp buổi xem mắt cho anh, mà anh đến cả một lần cũng đều không đến buổi hẹn thì cũng biết rồi đó. Còn Lâm Hạ là một con thỏ trắng hiểu chuyện điển hình, đơn thuần, lương thiện, thành tích lại còn tốt, bất kỳ chuyện gì cũng đều có khả năng xảy ra trên người của cô, ngoại trừ yêu sớm.

Nhưng, cô ấy dự đoán sai rồi……

Cố Quảng Tuyên nhận được điện thoại của Tiêu Thần, nói anh thật không dễ gì mới tìm được một cô gái thích hợp, bảo anh ta quay về cùng anh cùng nhau ăn mừng.

Thấy từ chối không được nên anh mới đồng ý rồi.

Khi nhìn thấy Tiêu Nguyệt Nhi mặc bộ đồng phục trường học cấp ba màu xanh lam, anh thế mà lại có một loại cảm giác đã dường như đã qua mấy đời. Cô ấy đối với anh vẫn giống như lúc trước, thích gọi anh là anh trai Quảng Tuyên, cũng thích lôi kéo tay của anh, nhưng anh lại tựa hồ không thể giống như trước kia nữa. Anh vẫn là yêu thương cô, nhưng loại yêu thương này có sự khác biệt rất lớn so với trước đây, lúc ý thức được điểm này, anh vẫn luôn siết chặt gương mặt.

Hôm đó, anh cuối cùng cũng nhìn thấy cô vợ nhỏ của Tiêu Thần, từ vẻ ngoài nhìn vào, là một cô gái rất đơn thuần chất phác, tuy nhiên tuổi tác quá nhỏ, nhưng lại rất hiểu chuyện.

Nhưng bữa cơm này anh ăn rất khó khăn, bởi vì bất cứ lúc nào anh cũng có thể cảm nhận được sự ưu thương từ trong đôi mắt của Tiêu Nguyệt Nhi, nhưng anh lại giả vờ như không biết, mặc cho cô đem sự ưu thương ấy biến trở thành tuyệt vọng.

Tiêu Thần nói: “ Quảng Tuyên, cầu xin cậu lúc nói những lời này có thể đừng dùng biểu tình và ngữ khí ưu thương như thế không? Ai không biết còn tưởng rằng người cậu đang nói chính là người mà cậu yêu đấy. ”

Thực ra lời anh nói chính là lời trong tận trái tim của anh, chỉ cần vừa nghĩ đến Tiêu Nguyệt Nhi không phải là tương lai của anh, anh cảm thấy đau lòng, loại cảm giác này, anh chưa từng có qua.

Khi anh lại lần nữa đi xem mắt sau nhiều năm, Tiêu Nguyệt Nhi cuối cùng cũng chịu không nổi nữa. Ngày hôm ấy cô uống say đến bét nhè, tìm đến nhà hàng Cố Quảng Tuyên đi xem mắt, khóc lóc cầu xin anh đừng xem mắt. Cố Quảng Tuyên đau lòng mà nhìn cô ấy hồi lâu, sau đó đến một tiếng chào hỏi cũng không thèm nói liền đưa cô ấy rời đi. Vốn dĩ muốn đưa cô ấy về nhà, nhưng cô ấy lại sống chết không chịu về, cứ muốn đến nhà của Cố Quảng Tuyên.

Lúc đã đến nhà anh, Tiêu Nguyệt Nhi đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cô làm ổ ở trên giường của Cố Quảng Tuyên, đảo đảo đôi mắt suy nghĩ kế hoạch tiếp theo đây.

Một ý nghĩ chợt lóe qua trong đầu của cô ấy, Tiêu Nguyệt Nhi nhảy bật lên, cầm lấy một chiếc áo sơ mi của Cố Quảng Tuyên rồi đi vào trong nhà vệ sinh.

Khi Cố Quảng Tuyên đẩy cửa đi vào, thứ anh nhìn thấy chính là Tiêu Nguyệt Nhi mặc áo sơ mi màu trắng của anh, bên trong không mặc thêm gì cả, đầu tóc ướt đẫm rũ ở trên đầu vai, lười biếng mà nằm ở trên giường.

Anh hít một hơi thật sâu, đang muốn lui ra ngoài, Tiêu Nguyệt Nhi chợt đột nhiên xông đến đấy, học theo nữ chính  ở trong tiểu thuyết dũng cảm mà nói: “ Cố Quảng Tuyên, hôm nay em đã quyết định một chuyện, thiên nhai vô tận chỗ nào mà không có cỏ thơm……”

Trong lòng Cố Quảng Tuyên siết chặt.

Tiêu Nguyệt Nhi tiếp tục nói: “ Cho nên, em muốn làm thịt anh, nếu không, em sẽ lập tức tìm một người gả đi ngay!”

Cố Quảng Tuyên: “ …. ”

CHƯƠNG 51: TIÊU NGUYỆT NHI ( PHIÊN NGOẠI 2)

Tiêu Nguyệt Nhi từ nhỏ đã được cưng chiều vô cùng, bởi vì tuổi tác nhỏ, không cần biết cô ấy nói cái gì, mọi người đều rất khoan dung cô, điều này trực tiếp dẫn đến tính cách to gan, hành vi buông thả.

Cũng giống như lần này, tuy rằng cô đã đem đoàn trưởng tiên sinh của chúng đè xuống dưới thân, nhưng Cố Quảng Tuyên vốn không có quá ngạc nhiên, ngược lại trong lòng còn cảm thấy, Nguyệt Nhi phải nên là người có tính kiểu tính cách như thế này. Cô đối với ai có điều bất mãn, sẽ trực tiếp nói thẳng ra, sẽ không giống như những người khác, giở mấy thủ đoạn nhỏ để bản thân bạn tự phát giác ra.

Tiêu Nguyệt Nhi là một người rất chân thật, cô chưa bao giờ làm màu, cũng không già mồm. Từ khi xác lập tâm ý của bản thân mình, cô liền không chút che giấu cứ mặc cho người khác biết được cảm tình của cô đối với Cố Quảng Tuyên.

Có lẽ chính bởi vì điểm này, mới khiến cho Cố Quảng Tuyên khó mà vứt bỏ Tiêu Nguyệt Nhi.

Tiêu Nguyệt Nhi thấy anh bị đè dưới thân của bản thân mình còn có thể không tập trung, tưởng rằng bản thân mình không đủ mị lực, tức giận ngay, tau dần dần nắm chặt lấy áo sơmi, muốn tiêu sái xé áo sơmi ra, nhưng, xé không nổi. Cô gấp gáp đến đầu đầy mồ hôi, chỉ có thể cúi đầu mở ra từng nút từng nút một, khi toàn thân trần trụi ngồi ở trên người anh, Tiêu Nguyệt Nhi rất thành công mà nhìn thấy ánh mắt nóng rực của anh.

Cái ánh mắt này đã dọa cô ấy một phen, tuy rằng bình thường hành vi của cô rất buông thả, nhưng từ trong xương cốt lại là một người rất bảo thủ. Nhưng mà, nếu đã làm đến bước cuối cùng rồi, cô không nên rút lui. Tiêu Nguyệt Nhi biết, nếu như bỏ qua cơ hội lần này, thế thì cả đời này của cô đều có khả năng không còn cơ hội nào nữa.

Trên thế gian này việc gì cô cũng đều dám đánh cược, nhưng mà việc có liên quan đến Cố Quảng Tuyên, cô không dám đánh cược!

Cố Quảng Tuyên nhìn vào cô, nội tâm đang không ngừng giãy giụa. Anh thích Tiêu Nguyệt Nhi, cái này không cần nghi ngờ gì, nhưng trong ý thức lại đem cô xem thành em gái, anh không vượt qua được rào cản ở trong trái tim mình. Cũng giống như lúc này, thực ra điều anh muốn làm nhất chính là lật người lại đem cô sủng ái một trận thật đã đời, nhưng thân thể lại cứng nhắc không gì sánh bằng.

Vốn dĩ thấy anh đối với bản thân mình cũng có ham muốn, Tiêu Nguyệt Nhi vẫn còn rất vui mừng, nhưng lâu vậy rồi anh vẫn không chút động đậy nào, điều này khiến cô có chút tức giận.

Mặc kệ vậy, liều một phen vậy!

Tiêu Nguyệt Nhi cởi xuống bộ quân trang của Cố Quảng Tuyên, lúc lôi kéo quần áo ra, anh thế mà lại cong người lên phối hợp với cô, tuy rằng rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn là khiến trong lòng cô dâng lên một trận vui mừng phát điên.

Sau khi cởi xong thân trên, Tiêu Nguyệt Nhi nhìn nhìn vào cái quần của anh, trên mặt nhuộm lên một mảnh đỏ hồng, cô xấu hổ mà nhìn anh một cái, duỗi tay kéo thắt lưng ra.

“ Nguyệt Nhi, em suy nghĩ kỹ rồi chưa?” Cố Quảng Tuyên ngăn cản tay của cô.

Tưởng rằng anh muốn ngăn cản cô, vành mắt Tiêu Nguyệt Nhi trong nháy mắt ửng đỏ lên, cô nhìn anh, trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng, lẽ nào đã đến bước cuối cùng rồi, anh còn muốn ngăn cản hay sao?

“ Anh trai Quảng Tuyên, đừng có cự tuyệt em có được không?”

Cố Quảng Tuyên đột nhiên cảm thấy có một trận đau lòng, Nguyệt Nhi của anh từ lúc nào lại dùng ánh mắt tuyệt vọng như thế này để nhìn anh thế, anh tựa hồ đã dùng hết sức lực toàn thân mới nói ra: “ Nguyệt Nhi, để anh làm. ”

Nhưng Tiêu Nguyệt Nhi tưởng rằng anh muốn cự tuyệt cô ấy, sau khi kéo thắt lưng của anh ra, cầm lấy dục vọng của anh nhắm chuẩn vào hoa huy*t của cô rồi dùng lực mà ngồi thẳng xuống.

“ AHHHH_____”

“ NGUYỆT NHI!” Cố Quảng Tuyên chống thân thể dậy đem cô ấy ôm gọn vào trong lòng, anh không hề nghĩ đến Nguyệt Nhi sẽ làm dứt khoát như thế này, thân thể còn chưa có ướt liền đem vật to lớn của anh bỏ vào trong cơ thể của cô rồi.

Tiêu Nguyệt Nhi dựa lên trên bả vai của anh, thân thể đau đến nổi giật từng cơn từng cơn, dưới sự vỗ về ấm áp của anh đã dần dần khóc thút thít, cuối cùng thế mà lại biến thành oà khóc thật lớn.

Cố Quảng Tuyên cũng bị cô châm lên ham muốn, vật to lớn đang ở trong cơ thể cô lúc này đang dùng tốc độ nhanh chóng trướng to lên, từng tầng từng lớp thịt bao bọc lấy anh ta, khiến cho anh dần dần thở dốc lên.

“ Nguyệt Nhi, ngoan, đừng khóc. ” Anh ôm lấy cô, trên trán chảy xuống vài giọt mồ hôi nóng bỏng.

Tiêu Nguyệt Nhi tựa hồ cũng cảm nhận được sự khác thường của anh cùng với vật thể nào đó trong cơ thể đang dần trướng to lên, trong lòng vừa mừng lại vừa sợ, sợ là bởi vì đây là lần đầu tiên của cô, lại cộng thêm vừa rồi cô ấy chưa trải qua bất kỳ màn dạo đầu nào đã trực tiếp đến luôn bước cuối cùng, lúc này hạ thân vẫn là rất đau đớn, vui mừng là bởi vì cô ấy cảm nhận được sự ham muốn của anh.

Thì ra anh đối với cô ấy, cũng sẽ sinh ra ham muốn giữa nam và nữ.

Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, cầm tay anh lên, đặt lên trên nơi đầy đặn của cô ấy. Cố Quảng Tuyên vô ý thức tóm lấy, toàn thân Tiêu Nguyệt Nhi liền mềm nhũn, nằm oặt lên trên người của anh.

“ Ưm~~~”

Trên phương diện tình dục, Cố Quảng Tuyên giống như một trang giấy trắng sạch sẽ, trước khi tiến vào bộ đội, tính cách của anh ta đã lạnh nhạt rồi, khi Đường Học Khiêm cầm đủ các loại sách ảnh đồi truỵ đĩa cd đồi truỵ quay về nhà, anh liền bắt đầu cùng Tiêu Thần và Lục Chi Hàng bọn họ bắt đầu nghiên cứu đủ các loại bản đồ quân sự.

Còn Tiêu Nguyệt Nhi lại không giống thế, cô ấy từ hồi tiểu học dưới sự xúi giục của Tả Tiểu Linh đã bắt đầu tiếp xúc với các loại tiểu thuyết đủ hình đủ dạng, mà trong tiểu thuyết, phần lớn sẽ có những cảnh mô tả tình dục. Xuất phát từ một loại hiếu kỳ đối với những sự vật chưa từng biết đến, cô ấy đã đi mượn vài tấm đĩa để xem thử.

Vào trước đây chỉ cảm thấy rất ghê tởm, nhưng nương theo sự gia tăng của tuổi tác, cô đột nhiên cảm thấy tình dục rất tốt đẹp, tốt đẹp đến nổi cô muốn nếm trải thử một lần, đương nhiên, người đối tượng này bắt buộc phải là Cố Quảng Tuyên.

Cố Quảng Tuyên phát hiện tuy rằng Tiêu Nguyệt Nhi đang khó chịu mà rên rỉ, nhưng biểu tình của cô lại rất hưởng thụ, anh rất thích Tiêu Nguyệt Nhi của lúc này, cho nên động tác xoa nắn càng lúc càng dùng thêm lực.

Cuối cùng, anh cuối người xuống, đôi môi cắn lấy nơi đầy đặn của cô ấy.

“ Ahh____anh trai Quảng Tuyên. ”

Thấy cô ấy đau khổ mà kêu ra, Cố Quảng Tuyên buông nơi đầy đặn của cô ra, đem cô nhét vào trong lòng, hạ thân lại không cẩn thận va phải cô, tức khắc một dòng điện chảy đều khắp toàn thân.

hoa huy*t của Tiêu Nguyệt Nhi vừa trướng lại vừa đau, nhưng cô biết Cố Quảng Tuyên cũng không dễ chịu gì, Tiêu Nguyệt Nhi nhịn xuống cơn đau đớn, chầm chậm dao động lên xuống.

Cố Quảng Tuyên đỡ lấy eo của cô ấy, tìm đến đôi môi của cô, hôn lên đó.

Hai người không phải lần đầu tiên hôn nhau, nói đến nụ hôn cầu, bọn họ nên ngược dòng trở về mười mấy năm trước, lúc Tiêu Nguyệt Nhi vừa mới ra đời, nhưng hiện tại không có ai nhớ ngược dòng lại, bởi vì tác giả có khả năng sẽ bị đánh chết.

Tiêu Nguyệt Nhi kéo tay của anh lên, đặt lên hai quả đào nhỏ ở trước mặt của anh, còn thân thể thì lại dao động lên xuống trái phải. Cố Quảng Tuyên là một học sinh hiếu học, tuy rằng anh không hiểu, nhưng dưới sự dẫn dắt của Tiêu Nguyệt Nhi dần dần đoạt về được quyền chủ động. Anh lật người qua, đem Tiêu Nguyệt Nhi nằm thẳng ở dưới giường.

Đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào phản ứng của cô, vật cứng lại bắt đầu cử động, Cố Quảng Tuyên thấy biểu tình của cô ấy không còn đau khổ nữa, mà là dần dần có xu hướng hưởng thụ, anh trầm xuống, mãnh liệt mà va chạm từng đợt.

“ Ưm~~~anh trai Quảng Tuyên. ” Tiêu Nguyệt Nhi vô ý thức mà vòng lên cổ của anh, hai má đỏ hồng đỏ hồng, hai trái mật đào dưới sự va chạm kịch liệt mà nảy động lên, Cố Quảng Tuyên cúi đầu xuống, cắn lấy một trái.

“ Nguyệt Nhi. ” Anh vừa cắn vừa gọi tên của cô ấy, nộ long ở hạ thân dưới sự ham muốn mãnh liệt biến nên cứng rắn đáng sợ hơn, anh duỗi một tay ra, xoa nắn ở phần bụng của Tiêu Nguyệt Nhi.

“ Anh trai Quảng Tuyên. ” Hai mắt Tiêu Nguyệt Nhi ngập nước mắt, thân thể trong cơn khoái cảm tột cùng chìm chìm nổi nổi, đột nhiên, thân thể chợt co rút, một cỗ nóng bỏng từ trong thân thể bộc phát ra ngoài.

“ Ahhh_____” Tiêu Nguyệt Nhi xoay đầu đi vùi đầu vào trong gối, mất mặt quá đi, tuy rằng biết được lúc con gái cao trào đều sẽ thế này, nhưng chuyện này xảy ra ở trên người cô vẫn là tương đối không quen, hơn nữa, loại cảm giác ấy, giống như, tè dầm.

Cố Quảng Tuyên tựa hồ biết được sự xấu hổ của cô, anh nhéo lấy eo của cô, đem cô ấy đưa đến lần cao trào đầu tiên trong đêm nay.

“ Nói, có phải anh đã làm qua chuyện đó rồi không?” Sau khi xong chuyện, Tiêu Nguyệt Nhi nhéo vào eo của anh, hung dữ mà hỏi.

“ Không có. ”

“ Làm sao mà không có được chứ!” Gương mặt của Tiêu Nguyệt Nhi ửng đỏ một hồi, trừng mắt với anh một cái rồi mới lẩm bẩm nói: “ Nếu như là lần đầu tiên làm sao lại có thể, như thế……”

“ Cái gì?” Cố Quảng Tuyên ở bên tai của cô hỏi.

“ ……..kéo dài. ”

“ Nguyệt Nhi, em là đang khen anh sao?” Cố Quảng Tuyên đùa giỡn mà hỏi.

Tiêu Nguyệt Nhi đem đầu vùi vào trong gối nằm, uốn uốn éo éo mà hỏi: “ Không phải, em là đang mắng anh. Đừng có mà thay đổi chủ đề cho em, nói, anh có phải là lần đầu tiên hay không?!”

“ Báo cáo thủ trưởng, phải ạ!”

Tiêu Nguyệt Nhi ngẩng đầu lên nhìn anh, “ Em nghe người khác nói, lúc ông xã ở trong nhà thì gọi bà xã là thủ trưởng, thế anh, tại sao lại gọi em là thủ trưởng?” Cô xoắn ngón tay lại, tiết lộ sự căng thẳng ở trong lòng.

Anh nhìn lấy cô, nhìn thật thật lâu, nhìn đến nỗi cô càng lúc càng căng thẳng, cuối cùng mới nói: “ Nguyệt Nhi, những năm nay là anh trai Quảng Tuyên không tốt, sau này anh sẽ bảo vệ em thật tốt. ”

Tiêu Nguyệt Nhi tựa hồ rất bất mãn với đáp án của anh, cô nhìn vào anh, không nói một lời.

Cố Quảng Tuyên nở nụ cười nhẹ, nói: “ Bảo vệ mà anh nói không phải là bảo vệ của anh trai đối với em gái, mà là bảo vệ của một người đàn ông đối với người phụ nữ của họ!”

Đôi mắt Tiêu Nguyệt Nhi chợt sáng bừng: “ Ý của anh chính là nói, em là người phụ nữ của anh. ”

“ Phải. ”

“ Anh trai Quảng Tuyên, em yêu anh quá đi. ” Cô vui vẻ mà nhào vào lòng của anh.

Người phụ nữ của anh, cái từ này, cô thích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi