QUÂN HÔN KÉO DÀI: CỐ THIẾU, SỦNG THÊ VÔ ĐỘ

Hoắc Vi Vũ giống như cái xác không hồn đi ra Ly Uy sơn trang.

Đi qua xe của Duật Nghị, đi được một đoạn, dừng lại, quay người lại, lên xe.

"Hoắc Vi Vũ, tôi không thích cô, không thích phụ nữ dây dưa đến cùng, khiến tôi thật chán ghét."

Chán ghét?

Hoắc Vi Vũ che ngực.

Sơ anh chán ghét, cô liền không có dũng khí nói thêm câu nào nửa.

Cô không dễ dàng cô gắng, cũng không dễ dàng tiếp nhận tâm ý của người khác, một khi tiếp nhận, là toàn tâm toàn ý, cho dù đụng phải thầy chùa, nhìn thấy quan tài trước mắt cũng sẽ không quay đầu.

Nhưng mà, người yêu 7 năm lại cưới Cố Kiều Tuyết, yêu Cố Cảo Đình thì anh lại nói không thích cô.

Là cô gây nghiệt sao?

Nếu như biết trước kết cục như vậy, cô sẽ không lựa chọn như vậy.

Nước mắt dâng trào mãnh liệt, đôi mắt mông lung, không nhìn thấy tương lai, không thấy rõ cuộc đời.

Cô gục xuống tay trái, suy sụp tinh thần, tuyệt vọng, bất lực.

Cố Cảo Đình đứng ở cửa sổ, nhìn ra, nắm chặt tay.

"Diệc Hàm." Cố Cảo Đình hô.

Nhan Diệc Hàm đẩy cửa tiến vào:

"Chuyện gì?"

"Đưa cô ấy trở về." Cố Cảo Đình thâm trầm ra lệnh.

Nhan Diệc Hàm đóng cửa lại, đi đến phía Hoắc Vi Vũ, gõ gõ cửa xe.

Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu, đôi mắt hồng hồng nhìn Nhan Diệc Hàm.

"Cô khóc như vậy lái xe rất nguy hiểm, trời đã tối như vậy, để tôi đưa cô về." Nhan Diệc Hàm ôn hòa nói.

Hoắc Vi Vũ dấy lên hi vọng:

"Là anh ta bảo anh đến tiễn tôi sao?"

"Ừm..."

"Cô suy nghĩ nhiều rồi." Nhan Diệc Ham chưa nói xong, Cố Cảo Đình đã ngắt lời.

Thân hình cao lớn của anh đứng trước xe, lạnh lùng nhìn Hoắc Vi Vũ:

"Tôi đã từng nói, nếu cô muốn chết, thì tránh xa địa bàn của tôi một chút, đừng chết trước mắt tôi."

Hoắc Vi Vũ nắm chặt tay lái, ngón tay đều trắng bệch.

Đây là anh hận cô không thể chết nhanh nhanh sao?!!!

"Tại sao phải đột nhiên như vậy? Nếu như anh không thích tôi, ngay từ đầu không nên trêu chọc tôi." Hoắc Vi Vũ lên án nói.

"Là cô không nên trêu chọc em tôi trước, cô cho rằng là tôi thích cô nên mới đụng tới cô sao? Ngại quá, hiện tại, là kết cục vì cô đã đắc tội người nhà của tôi." Cố Cảo Đình cay nghiệt nói.

Thời gian trôi qua, dần dần ánh mắt của Hoắc Vi Vũ lạnh xuống, giống như vực sâu không đáy.

"Từ đầu anh đã thiết kế tôi?" Hoắc Vi Vũ không dám tin nói ra.

Cố Cảo Đình nhếch môi, so với ác ma còn đáng sợ hơn:

"Nếu không phải vậy, cô cho rằng tôi coi trọng cô cái gì? Dáng người, khuôn mặt, hay là tính cánh vừa ngang vừa bướng?"

Hoắc Vi Vũ hiểu rõ rồi.

Cô tổn thương Lâm Thừa Ân, tổn thương mẹ Lâm đối với cô như con gái ruột thịt, tổn thương chính mình, đi vào trong bẫy của anh.

Cô là tất cả, là tất cả, cũng chỉ là lời nói dối mà thôi.

Cô đúng là đáng đời, tự mình chui vào rọ, bị trừng phạt là đúng rồi.

Chẳng qua đã thua, cũng phải thua có khí phách.

Ánh mắt của cô sắc bén lên, câu môi xinh đẹp, hận thù nói:

"Anh sẽ hối hận vì hôm nay đã tổn thương tôi, bởi vỉ tôi sẽ trả lại anh gấp mười lần, gấp trăm lần."

"Cố có năng lực đó sao?" Cố Cảo Đình châm chọc nói, quay người, trong mắt đem kịt lướt qua một tia tổn thương.

Không cần gấp mười, gấp trăm lần, chỉ cần một câu nói của cô, anh cam tâm tình nguyện hi sinh tính mạng vì cô.

Cho nên, nhất định cô phải còn sống!

Hoắc Vi Vũ nhìn anh đi mất, như nghe được âm thanh thế giới sụp đỗ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi