QUÂN HÔN NGỌT NGÀO: KIỀU THÊ THẦN Y CỦA LỤC THIẾU



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Sự quan tâm và chăm sóc làm trái tim Giang Dao cảm thấy tội lỗi, mọi người trong Lục gia đều đối với cô không xấu, không nói đến mẹ Lục vẫn luôn không thích người con dâu là cô, nhưng từ sau khi cô vào cửa, mẹ Lục trừ bỏ đôi khi trong miệng nói vài câu không dễ nghe lại không bao giờ làm khó dễ cô.

Ba Lục vẫn luôn là người ở giữa điều hoà không khí, đối với cô, ông là một trưởng bối dù có chuyện gì đều không biết giận, điểm này cùng Lục Hành Tung rất giống nhau.

Ngẫm lại một đời trước làm người, cuối cùng làm hại Lục gia có duy nhất một đứa con trai cuối cùng lại không có người nối dõi. Giang Dao trong lòng áy náy lại không biết nên làm thế nào mới tốt.


Cô lặng lẽ liếc mắt nhìn Lục Hành Tung miệng to và cơm, người đàn ông này, ở giữa những hàng chữ trong di thư đều biểu lộ suy nghĩ, tâm nguyện muốn có một đứa con, đáng tiếc thời điểm hắn còn sống quá mức nhân nhượng cô, nên đến chết cũng không thể có con.

Kỳ thật, bằng thủ đoạn của Lục Hành Tung, chỉ cần cưỡng bức buộc cô trở lại bên người hắn, hoặc buộc cô sinh một đứa con cô đều không có cơ hội kháng cự.

Nhưng hắn vẫn luôn phóng túng cô chạy trốn, hắn không có ép buộc, chỉ âm thầm đi theo cô, lặng lẽ không để cô biết.

Giang Dao nghĩ, đời này, cô nhất định phải sinh cho hắn một đứa con!

“Ăn miếng thịt.” Lục Hành Tung sáng sớm đã cảm giác được Giang Dao không ngừng nhìn hắn, thấy cô nhìn chăm chú thịt trong chén hắn bất đắc dĩ lại khát vọng, vợ hắn, thật đáng yêu.


Giang Dao không ngừng nhìn hắn, Lục Hành Tung đoán có thể vợ hắn rất muốn ăn thịt, vì thế liền gắp một miếng bỏ vào bát cô, dặn dò nói, “Sinh bệnh ăn đồ nhiều dầu mỡ không tốt, ăn một miếng cho đỡ thèm, muốn ăn nhiều chờ hết bệnh mẹ làm cho em ăn.”

Lục Hành Tung vừa nói xong, người trên bàn đều theo bản năng nhìn về phía Giang Dao, Giang Dao hận không thể đem mặt chôn xuống gầm bàn.

Trong lòng dở khóc dở cười, người đàn ông này, cố ý hay thật sự muốn tốt cho cô?

“Không có gì, Giang Dao, con không cần xấu hổ, mẹ con làm đồ ăn chính là đệ nhất thiên hạ, thời điểm ba sinh bệnh đều nghĩ muốn bà ấy làm thịt kho tàu, bị bệnh miệng không có vị gì, muốn ăn gì đó đậm đà, chuyện này thực bình thường.” Nhìn Giang Dao có điểm ngượng ngùng, ba Lục vội vàng cười ha hả giúp Giang Dao giải vây, một bên ẩn ý, con trai mình có lẽ EQ thiểu năng trí tuệ, nhìn đi, gắp thì gắp nơi nào cần nói nhảm nhiều như vậy?

Hắn không mở miệng, người một bàn đều đang ăn cơm, ai có thể chú ý tới động tác này của hắn?


Mẹ Lục trực tiếp bị lời của ba Lục nói phì cười, giơ tay đánh nhẹ mu bàn tay ba Lục, “Ông cũng biết thật nhiều!” rồi nhìn về phía Giang Dao, “Đều là người một nhà, chú ý nhiều như vậy làm gì? Muốn ăn chính mình gắp, ăn ít một chút, đừng ăn quá nhiều.”

“Dạ.” Giang Dao lúc này mới đem đầu cúi gằm xuống đáp lời, bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người đàn ông bên cạnh, cô quay đầu, ném một ánh mắt xem thường, không nghĩ tới Lục Hành Tung ngược lại cười càng vui vẻ.

Một tiếng cười của Lục Hành Tung làm tất cả mọi người đều ngừng ăn, biểu tình trên mặt dường như thấy quỷ nhìn hắn.

Ngay cả Lục Vũ Tình đều nhịn không được trêu ghẹo, “Ba mẹ, mau xem, Lục Hành Tung nhà chúng ta cũng có lúc cười thành như vậy? Con nhớ rõ, thằng nhóc này từ nhỏ tới lớn biểu tình trên mặt đều như như một, thời điểm còn đi học, bạn học con còn hỏi, “Lục Vũ Tình, em trai cậu mặt có phải bị đông cứng không, không có xảm xúc gì cả!” cô gái ngồi bên cạnh hắn là em gái bạn cùng lớp, ngồi cùng bàn Lục Hành Tung, mỗi ngày đều bị Lục Hành Tung doạ sợ không nhẹ, sau đó em gái cô ấy thật sự chịu không nổi liền cùng giáo viên xin thay đổi bạn ngồi cùng bàn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi