QUÂN HÔN NGỌT NGÀO: KIỀU THÊ THẦN Y CỦA LỤC THIẾU



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân“Giang Dao, con mẹ nó, cậu điên rồi!” Ôn Tuyết Tuệ sốt ruột há mồm nó mắng lời thô tục, cô không phải nhẫn tâm không cứu hắn, chỉ là, nhìn đất đá lăn xuống ngày càng nhiều, không thể không nhẫn tâm để mệnh ba người bọn họ lưu lại chỗ này cùng người lính một lòng cứu bọn họ.

“Tuyết Tuệ, hắn là Lục Hành Tung, là Lục Hành Tung, là chồng tớ, là chồng tớ!” Nước mắt Giang Dao giống như chiếc vòng đứt dây rơi xuống, “Lục Hành Tung! Lục Hành Tung! Anh có thể nghe thấy tiếng tôi kêu không! Anh nghe thấy tiếng tôi không? Cầu anh hãy sống.”

Giờ khắc này, Giang Dao rốt cuộc cảm giác được cái gì gọi là sợ hãi, cô sợ hãi Lục Hành Tung ngay tại một khắc này sẽ kết thúc sự sống, sợ hãi sẽ mất đi chồng mình, người cô trốn trong thật nhiều năm.


Bạn đã bao giờ nghĩ về sự sống? Sinh mệnh một người, rốt cuộc có bao nhiêu kiên cường?

Không có chân có thể sống, không có tay có thể sống, không có một nửa dạ dày và gan cũng có thể sống.

Vậy bạn đã bao giờ nhận ra, sinh mệnh một người có bao nhiêu yếu ớt?

Trong một đêm, trong nháy mắt, thậm chí chỉ trong một ngón tay, một người đang sống, liền biến thành một khung di ảnh đen trắng.

Cứ như vậy, hắn đã chết.

Đây là sự mỏng manh của sự sống, yếu đến chỉ một kích thôi đã tổn thương.


“Giang Dao, nén bi thương, hắn đã đi rồi, sẽ không trở lại.” Ôn Tuyết Tuệ mở miệng nói chuyện với Giang Dao, đau lòng không biết an ủi thế nào mới tốt.

Ngày hôm đó, nghe Giang Dao khóc la người bị chôn là chồng, cô vô cùng khiếp sợ, khiếp sợ đến mức cũng mất đi lý trí, cùng Giang Dao và người lính nhỏ tay không đào đất, nếu không phải những chiến sĩ đến sau lôi kéo họ đi, như vậy ba người bọn họ vài giây sau liền bị chôn dưới hố đất sụt lún.

Sau khi trời ngừng mưa, bộ đội đem đất lún đào lên, cũng đem thi thể chồng Giang Dao tìm được, đêm đó đã đoạt đi sinh mạng của hai hai chiến sĩ bộ đội, mang đi sinh mạng của hai đứa nhỏ và một ông lão trong thôn.

Ôn Tuyết Tuệ nghĩ, cả đời này cô cũng không dám nhớ lại đêm hôm đó, sấm sét ầm ầm, trên xe tràn ngập tiếng khóc bi thương, xoay người nhìn lại, còn có Giang Dao sắc mặt đã trắng bệch.

“Chị dâu, đây là đồ vật của đội trưởng.” Người lính nhỏ hồng đôi mắt đem đồ vật thuộc về Lục Hành Tung đưa qua, “Bên trong hộp đều là huân chương lớn nhỏ cùng một ít giấy chứng nhận, bộ quần áo là quân phục của đội trưởng, tẩu tử, thực xin lỗi…”

Giang Dao nhìn đồ vật trước mắt thuộc về Lục Hành Tung, hiện giờ bị gọi là di vật, giơ tay lên đầu ngón tay khẽ run mở hộp gỗ trên đầu có vẻ xưa cũ, “Hắn thời điểm nào đến đơn vị đồng chí?”


“Đã hai năm.” Người lính nhỏ đáp, “Chính là lúc chị dâu vừa đến thôn làm bác sĩ tình nguyện không bao lâu thì đội trưởng được điều về đây.”

“Thời điểm tôi đi bộ đội giúp đỡ quân y hắn đã ở đó, mọi người hẳn biết quan hệ của chúng tôi?” Giang Dao nắm chặt ngực nơi nhói đau từng đợt, loại đau này, cô không nói nên lời cảm giác là gì, giống như một loại virus dần dần xói mòn ăn xâm chiếm cơ thể, “Khó trách khi đó mọi người nhìn thấy tôi đều kêu chị dâu.”

Khi đó, nàng nghĩ đơn giản rằng, xưng hô chị dâu này chỉ là các chiến sĩ gọi chung phụ nữ đã kết hôn.

Thì ra, lúc ấy Lục Hành Tung cách cô gần như vậy, cô ở bộ đội hỗ trợ hắn, mà hắn, lại trốn tránh cô.

Cô biết, hắn nhất định sợ cô phát hiện hắn tới nơi này, cô sẽ lại một lần né tránh hắn, tiếp tục từ thôn núi nhỏ rời đi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi