QUÂN HÔN NGỌT NGÀO: KIỀU THÊ THẦN Y CỦA LỤC THIẾU



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânNụ hôn này bởi vì cầm lòng không được, cũng bởi vì nhung nhớ từ rất rất lâu.

Trước kia không dám nếm thử, không dám tiến thêm một bước, nhưng đêm nay hắn không nhịn được muốn thử một lần.

Vẫn giống như lần đầu, môi cô ngọt ngào làm hắn nghiện, làm hắn chìm đắm không buông bỏ được.

Lục Hành Tung nhắm hai mắt cảm nhận nụ hôn, cảm nhận phản ứng của người bên dưới. Hắn cảm nhận được thân thể Giang Dao theo từng nụ hôn nhẹ nhàng cứng lại.


Cô không đẩy hắn ra, hắn càng tăng thêm lực cho nụ hôn, nhè nhẹ cắn đôi môi cô, rồi tham lam gia nhập, tìm kiếm lưỡi cô, không chút do dự dây dưa quấn vào nhau.

Nếu có người hỏi Giang Dao, nụ hôn với Lục Hành Tung có cảm giác như thế nào? Trước đêm nay, cô có thể không trả lời được.

Bởi vì, thời gian trôi đi đã quá xa.

Một đời trước, cô và Lục Hành Tung chỉ hôn nhau một lần vào buổi tối ngày cưới, sau hôm đó hai người chưa từng thân mật qua.

Cảm nhận từ đêm tân hôn theo thời gian đã phai mờ, chính cô đều không nhớ được, rốt cuộc mười một năm đã qua, tâm tình lúc đó đã sớm tiêu tan.

Nhưng tối hôm nay, hắn đột nhiên hôn cô làm trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, giống như muốn từ bên trong nhảy ra ngoài.

Cả người cô dường như mất đi tri giác, tất cả các giác quan và mọi cảm nhận đều dừng ở trên môi, dừng lại ở nụ hôn cực nóng này.

Cô nhìn Lục Hành Tung cách mình chưa đến một con mắt, nhẹ nhàng nhắm, lông mi hơi hơi động, mũi hắn lướt qua chạm vào gương mặt cô, một bàn tay đỡ má cô, một tay khác chống lên đỉnh đầu.


Bỗng nhiên hắn di chuyển, xoay mình đem cả người hắn đè trên cơ thể cô.

Hắn mở bừng đôi mắt nhưng không có ý chấm dứt nụ hôn này, thậm chí hôn càng sâu, càng gấp và mạnh bạo hơn.

Rất lâu sau, Lục Hành Tung mới ngừng lại, nhếch khoé miệng, không nhịn được bật cười, “Cô nhóc ngốc, thở nào.”

Hắn không nghi ngờ, nếu hắn không ngừng lại Giang Dao có thể trở thành người thứ nhất trong lịch sử khi hôn tự làm mình nghẹn chết.

Được Lục Hành Tung nhắc nhở, lúc này Giang Dao mới hơi mấp máy miệng thở hổn hển tự lẩm bẩm, “Khó trách cảm thấy đầu choáng váng, thì ra không thở.”

Câu nói đó tức khắc làm Lục Hành Tung cong khoé miệng, cô không tức giận, không sự hãi, hắn nhìn ra được cô chỉ có chút khẩn trương.

Lục Hành Tung nhịn không được trêu trọc người dưới thân, cô giống như con chó nhỏ vì bị hắn hôn sưng đỏ đôi môi đến mức không thở được.

“Không tồi, hôm nay anh ăn gan hùm mật gấu.” Vì vậy, khi đối mặt với sự nguỵ trang và ham muốn, hắn thấy cô không hề sợ hãi, cô trở lên khác thường giống như hôm nay ôm hắn hai lần.

Giang Dao bình tĩnh lại, bên tai phảng phát nghe được lời cười nhạo, cô trực tiếp trợn trắng mắt lườm Lục Hành Tung.


Người đàn ông này, có đôi khi... cũng rất xấu!

Rõ ràng biết cô xấu hổ còn muốn giễu cợt cô làm niềm vui?

Giang Dao tức giận nâng chân đá cẳng chân Lục Hành Tung, “Xuống mau, em muốn ngủ.”

Lục Hành Tung không nhúc nhích, sức lực cô đánh vào cẳng chân hắn giống như chà xát, lại như trờn vờn đốt lửa trên người hắn.

“Xem ra anh đã đánh giá thấp em.” Thanh âm Lục Hành Tung trầm thấp đáng sợ, nhìn người phụ nữ phía dưới không chút nào tự giác đã đốt lửa, hắn có chút do dự.

Lúc này Giang Dao mới đem chân đá Lục Hành Tung thu lại, vừa nhìn lên đã bị cuốn thẳng vào đôi mắt tản ra hơi thở nguy hiểm, cô tức sửng sốt.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi