QUÂN HÔN NGỌT NGÀO: KIỀU THÊ THẦN Y CỦA LỤC THIẾU



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânHai người từ trung tâm mua sắm đi ra đã hơn một tiếng sau, đến cổng vào thấy một người đàn ông trung niên vội vàng tiến tới, khi sắp bước ngang qua nhau người đàn ông trung niên vội vàng lùi lại mấy bước kêu ngài.

“Lục thiếu! Nhìn ánh mắt tôi này, thiếu chút nữa không nhìn thấy!”

Người đàn ông này là chủ tịch trung tâm mua sắm, nhận được điện thoại từ giám đốc vội vã từ địa phương khác trở về.


“Lục Thiếu, thật hiếm khi ngài tới đây, không bằng tôi là chủ, mời ngài và phu nhân đây một bữa cơm?” Chủ tịch Lý thật sự bỏ việc riêng trở về mời người ta ăn cơm, chủ yếu vẫn muốn thử xem Lục Thiếu có nguôi giận không, vạn nhất hắn còn sinh khí, trở về cùng hai vị trưởng bối nói chuyện vừa xảy ra, hắn sợ ảnh hưởng đến chuyện vay tiền, lúc đó liền không dễ làm.

Phải biết rằng, hiện tại hắn đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, ở tỉnh lân cận mở một công ty mới, kết quả đầu tư liên tiếp bị thua lỗ, hiện giờ là thời điểm đang cần tiền.

“Không cần.” Lục Hành Tung trực tiếp cự tuyệt, “Tôi hiếm khi được về nhà, thời gian đều thuộc về cô ấy.”

Sau đó, hắn nắm tay Giang Dao đi thẳng đến bãi đỗ xe, không nói thêm một câu nào với chủ tịch Lý.

“Bây giờ đi đâu anh?” Giang Dao ngồi ở ghế phụ nhìn ra bên ngoài đường, trong lòng nghĩ thầm, sau buổi sáng nay, mọi ấn tượng Lục Hành Tung ở trong lòng cô đã thay đổi hoàn toàn.

Cô chưa bao giờ biết ngay cả chủ tịch và giám đốc đều kêu Lục Hành Tung là Lục Thiếu, nhớ lại vẻ mặt hắn khi được gọi như vậy không có nửa điểm gượng gạo, dường như đối với xưng hô này thật bình thường.

Giang Dao quay đầu nhìn Lục Hành Tung, nhỏ giọng nói, “Lục Thiếu?”


Lục Hành Tung dừng xe trước cửa một nhà hàng, cũng không vội vã xuống xe mà quay đầu nhìn Giang Dao, suy nghĩ một lát rồi mở miệng hỏi, “Một khi đã như vậy, anh nên gọi em là Lục Thiếu phu nhân hay là Lục phu nhân?”

“Đều không cần, khó nghe! Thiếu gia, phu nhân cứ giống như xã hội tư bản chủ nghĩa cũ!” Giang Dao vội vàng lắc đầu chuẩn bị mở cửa xuống xe, nhưng đẩy hai lần đều mở không được, nghe được bên tai ẩn ẩn tiếng cười của Lục Hành Tung, cô mới phản ứng lại, thì ra người này đem cửa xe khoá lại, khó trách cô mở mãi không ra.

Giang Dao thở phì phì trừng mắt nhìn mắt lục Hành Tung, “Mở cửa xe.”

Lục Hành Tung lúc này mới gật gật đầu, mở khoá xe rồi bước xuống.

Cơm trưa Lục Hành Tung chọn địa điểm là một nhà hàng nổi tiếng về món ăn Quảng Đông trong thành phố, vì đang trong thời gian nghỉ trưa nên bên trong gần như đầy kín.

Giang Dao không biết trước khi hai người bước vào Lục Hành Tung cùng nhân viên phục vụ nói gì, sau đó người phục vụ nhanh chóng thay đổi biểu tình, vô cùng cung kính mời cô và Lục Hành Tung dẫn đến một vị trí cạnh cửa sổ.


Đồ ăn là Lục Hành Tung gọi, hắn mở miệng gọi vài món, thực đơn đều không cần nhìn, hiển nhiên đối với nơi này rất quen thuộc.

Chờ nhân viên phục vụ cầm thực đơn mang đi, thấy Giang Dao đánh giá khắp nhà hàng, Lục Hành Tung mở miệng nói, “ “Lúc trước không có dự định đến đây nên đã hết phòng riêng, lầu một hơi ồn, em tạm chấp nhận chút vậy."

Giang Dao ah một tiếng, gật gật đầu, mắt nghiêm túc nhìn người đàn ông ngồi đối diện, lúc này, hắn đang cầm chén trà trước mặt cô tự tay rót, trà được rót vào chén một mùi hương thanh mát hương hoa cúc bay vào mũi, thì ra trong ấm là trà hoa cúc thanh nhiệt giải độc.

Lục Hành Tung động tác thuần thục, biểu tình nhàn nhạt, để ý thấy Giang Dao đang nhìn, hắn chỉ ngước mắt liếc cô một cái, không nói lời nào liền đem chén trà đặt trước mặt cô, sau đó tự rót cho mình một chén khác.

Giang Dao sửng sốt hồi lâu, cầm chén thổi thổi trà, quá nóng, vẫn không thể dùng miệng nếm thử.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi