QUÂN HÔN NGỌT NGÀO: KIỀU THÊ THẦN Y CỦA LỤC THIẾU



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânThấy Giang Dao ngơ ngác nhìn hắn không nhúc nhích, hắn lại nói, “Là tiền lương của anh, bằng không em nghĩ là cái gì? Tiền xám thu vào? Anh đặt trong ngăn kéo, lúc khai giảng nhớ kỹ mang theo.”

“Nha…” Giang Dao không để ý gật gật đầu, sau đó lại nghĩ tới, “Tiền lương anh cho em, vậy còn anh thì sao?”

“Anh?” Lục Hành Tung nghĩ nghĩ, thực nghiêm túc đáp: “Dựa vào thu nhập xám.”

Giang Dao nằm luôn vào ổ chăn, xoay người, để lại lưng cho Lục Hành Tung, trực tiếp không phản ứng hắn, đồ xấu xa nhà anh! Thấy cô không để ý nên lảng đi nói qua loa lấy lệ!


Mặc kệ đi, nếu ngu ngốc nộp lên tiền lương vậy cho hắn đói chết, đói chết hắn mới tốt!

Lục Hành Tung nhếch nhếch khoé môi, tắt đèn ngủ trên bàn.

Sau buổi tối thân mật hôm qua, Lục Hành Tung rất tự nhiên xốc chăn mỏng nằm vào trong, rồi đem người nằm sát sau lưng cô, hai tay vòng lấy ôm eo cô.

Lục Hành Tung cảm thấy mẹ hắn nói một câu không sai, Giang Dao lớn lên thật đẹp, dáng người cũng tốt, chiều cao một mét sáu tám mới có chín mươi mấy cân, chạm vào eo cô hắn đều lo lắng không cẩn thận làm gãy, nhưng hướng lên trên phần eo, nó thật mềm mại, thật đầy đặn hoàn hảo.

Cô giống như được đấng tạo hoá thiên vị, lớn lên làm người khác sửng sốt.

Do đó, Lục Hành Tung trước sau cho rằng, mắt nhìn phụ nữ của hắn luôn luôn tốt. Thế giới có rất nhiều phụ nữ, cố tình hắn chỉ liếc mắt một cái đã coi trọng Giang Dao, mà cô, cố tình lại hấp dẫn người khác như vậy.

“Giang Dao, quốc khánh đến thành phố khác chơi được không?” Lục Hành Tung dán vào lỗ tai cô thì thầm hỏi, “Anh có thể dẫn em đi dạo ở Bắc Kinh.”


Giang Dao đưa lưng về phía Lục Hành Tung, khoé môi nhịn không được cong cong, cô biết, hắn vẫn luôn nghĩ cách dỗ cô quốc khánh đi thăm hắn.

Khi ăn trưa, hỏi cô ngày Quốc khánh có dự định gì, còn không phải nghĩ tìm cơ hội tiếp tục dỗ dành cô?

“Không đi, Quốc khánh về nhà.” Giang Dao nhanh gọn dứt khoát cự tuyệt.

Lục Hành Tung có chút ảo não nhẹ nhàng cắn cóp tai cô, nhận thấy được thân thể cô cứng lại, sau đó hắn trực tiếp xoay người cô lại rồi đè lên.

“Chắc chắn không đi?” Lục Hành Tung xác nhận lại một lần nữa câu trả lời của Giang Dao.

Giang Dao sờ sờ lỗ tai vừa bị cắn lắc lắc đầu, cô đẩy người đàn ông to lớn đang đè lên người mình, bảo hắn đi xuống nhưng chưa kịp nói ra môi hắn đã phủ lên môi cô.

Đêm nay cô mặc váy ngủ, đối với Lục Hành Tung mà nói, điều này chắc chắn càng thuận tiện cho hắn, chớp mắt một cái liền đem váy ngủ cô tuỳ lột ra tuỳ tay nắm qua một bên.


Lục Hành Tung lần này tàn nhẫn lăn lộn Giang Dao, cô thật sự cắn chết cũng không chịu đáp ứng ngày Quốc khánh đi thăm hắn, làm trong lòng hắn tức giận, nhưng lại không bỏ được nói cô, đành phải đem loại cảm xúc đó phát tiết vào chuyện này.

Nhìn người dưới thân bởi vì hắn yêu thương mà xụi lơ thành một bãi nước xuân ô ô thấp giọng kháng nghị, Lục Hành Tung không có ý tứ sẽ dừng lại.

“Giang Dao, em nghĩ kỹ đi, nếu em xác định ngày Quốc khánh không tìm anh…” Lục Hành Tung nói chuyện nhưng môi vẫn dán lên môi cô, khi nói lúc đóng lúc mở, đều có thể hôn cô, “Sáng mai 9 giờ anh bay, 7 giời rưỡi xuất phát từ nhà đi, trừ bỏ rửa mặt ăn cơm khoảng nửa tiếng, em tin hay không, thời gian còn lại, anh có thể thương em từ giờ đến 7 giờ sáng mai.”

“Anh…” Giang Dao thở gấp, liên tiếp đẩy người đang uy hiếp cô, ý đồ đem hắn từ trong thân thể cô đẩy ra. Cảm giác kết nối với nhau ngày càng nhiều, cô kêu càng thêm khổ sở.

“Nếu em đồng ý Quốc khánh đi thăm anh, đợi một chút nữa anh sẽ buông em ra.” Lục Hành Tung nắm bàn tay nhỏ trong ngực đang cố đẩy hắn ra, “Đừng suy nghĩ hiện tại đáp cho có lệ, đồng ý rồi cho dù em có trốn, anh cũng sẽ trói lại mang em đi.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi