"Chú xấu lắm! Cục cưng muốn được thím xinh đẹp đút cục cưng ăn cơm cơ!" Nhóc Mập Mạp chiếm cứ cái ôm của Mục Vũ Phi trừng mắt nhìn Vũ Thiên.
Mục Vũ Phi bất mãn rồi, cũng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vũ Thiên.
Cái người này cũng thật là, lại còn đi dằn dỗi cùng với một đứa trẻ cái gì chứ.
Vũ Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thằng nhóc đang được ôm trong ngực Mục Vũ Phi.
Thế nhưng mà người ta lại căn bản là không thèm để ý đến anh, vẫn cùng cô vợ nhỏ của anh, cháu một ngụm, thím một một miếng, ăn ăn uống uống rất vui vẻ
Bón cho cậu nhóc ở trong lòng một miếng đậu, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Mục Vũ Phi liền thấy cậu nhóc nhai nát vụn xong rồi lại phun ra.
Mục Vũ Phi vội lấy tay tiếp được hỏi vì sao vậy.
Tiểu Mập Mạp chu mỏ ra nói vẻ ai oán: "Cây đậu này khó ăn lắm! Cục cưng chưa bao giờ ăn cây đậu!"
"Hừ, cái thói quen này cũng không biết là giống ai đây..." Mục Vũ Phi ăn thứ đồ ăn mà nhóc Mập Mạp nhè vào trong tay, không chút để ý nói một câu cảm khái.
Nhưng cô lại phát hiện ra nam giới nhà họ Vũ ở trên bàn cơm đều không tự chủ cùng uống nước để che giấu sự bối rối.
diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Cảm tình cả nhà đều có chung một cái đức hạnh! Phát hiện này gióng như một tiếng sấm không nhẹ đối với Mục Vũ Phi.
Cô nuốt đồ ăn xuống mà cũng mắc kẹt ở trong cổ họng.
"Thím xinh đẹp à, cây đậu không thể ăn! Cục cưng đã từng nói cho thím biết rồi mà! Nhóc Mập Mạp nghiêm mặt lại, nói vẻ dạy dỗ giống như một ông cụ non, khi nhìn thấy mặt Mục Vũ Phi đỏ hồng lên vì ho.
Tay của nhóc còn tự giác vỗ ngực của cô cho cô thuận khí hết nghẹn.
Trong nháy mắt gân xanh trên cái trán của Vũ Thiên liền nổi gồ lên, ánh mắt nhìn nhóc con đang được Mục Vũ Phi ôm trong ngực @MeBau*[email protected]@ càng trở nên lạnh lẽo.
Ngược lại những phụ nữ nhìn thấy Mục Vũ Phi không để ý gì đến nước miếng của cậu nhóc, lại ăn lại đồ ăn của đứa nhỏ đã ăn nhổ ra kia, ánh mắt đều không tự chủ mà trở nên dịu dàng hơn.
Tuy rằng Mục Vũ Phi tuổi không lớn, tâm kế rất sâu, thủ đoạn độc ác, nhưng mà đến cùng tâm địa lại không hề xấu xa chút nào.
Không
.