QUAN KHÍ

Vệ Hồng Lâm đang rất chú ý tới Vương Trạch Vinh. Trong lòng ông rất buồn bực. Hôm đó Vệ Thục Phương về nói chuyện cháu ngoại và Vương Trạch Vinh, ông rất sợ hãi. Ông không ngờ Uông Nhật Thần lại làm như vậy. lúc ấy ông mắng Uông Nhật Thần một trận và biết chỉ có thể chấp nhận sự thật.

Nhìn con gái và cháu rất vui, Vệ Hồng Lâm không biết nói gì. Nhiều năm như vậy con gái rất ít khi về Vệ gia, con rể còn chưa từng tới. Bây giờ con gái về lại vì Vương Trạch Vinh này.

Vệ Hồng Lâm cũng biết tình hình của Vương Trạch Vinh, từng thầm than con cái mình không bằng người này. Nhưng ông không ngờ Vương Trạch Vinh lại là cháu rể mình.

Vệ gia mặc dù nhiều người nhưng mỗi người đều có việc, ít khi về nhà. Hôm nay Vệ Hồng Lâm đã yêu cầu tất cả nhân viên phục vụ rời đi.

Vệ Hồng Lâm thầm than Vương Trạch Vinh đúng là ngang ngạnh, không hổ là người Uông Nhật Thần chọn. Vệ Hồng Lâm thầm than Vương Trạch Vinh này không sợ trời không sợ đất, nói lý cũng không được. nhìn Vương Trạch Vinh đầy cung kính ngồi đó, Vệ Hồng Lâm chỉ muốn đánh người. Thằng ranh này lấy cháu gái mình thành vợ bé, đúng là người ta căm hận.

Chẳng qua thái độ của Vương Trạch Vinh lại làm ông có ấn tượng tốt. Nhìn Vương Trạch Vinh, nhìn Uông Phỉ rót trà cho hắn, Vệ Hồng Lâm rất buồn bực.

Vệ gia là như thế nào? Trong Bắc Kinh cũng là gia tộc lớn. Chỉ cần nói ra thì bao người đàn ông xuất sắc xin làm cháu rể Vệ gia.

Càng nghĩ càng giận, Vệ Hồng Lâm tức giận nói:

- Cậu là một lãnh đạo cao cấp chẳng lẽ không biết việc một vợ một chồng? Việc này mà lộ ra thì cậu còn giữ ghế được không? Cậu có tin tôi chỉ nói một câu là cậu dến cuối không, không ai cứu được cậu.

Vương Trạch Vinh biết Vệ Hồng Lâm nói có lý, chẳng qua chuyện đã xảy ra, hắn không thể nói khác:

- Chuyện dù sao cũng đã diễn ra, cháu nhờ ông ngoại nghĩ cách giúp.

Vương Trạch Vinh đã hỏi thăm về tính cách của Vệ Hồng Lâm. Nếu hắn sợ hãi thì Vệ Hồng Lâm sẽ coi thường. Vương Trạch Vinh nói như vậy làm Vệ Thục Phương vừa bực vừa buồn cười. Uông Phỉ nhìn Vệ Hồng Lâm đỏ mặt lên mà cười thầm trong lòng.

- Giỏi, giỏi.

Vệ Hồng Lâm thầm nghĩ Vương Trạch Vinh này đúng là mặt dày. Chẳng qua Vệ Hồng Lâm lại thích tính cách này.

Quan trường là nơi mà người có năng lực thích ứng mạnh đi tới. thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, Vệ Hồng Lâm khẽ gật đầu. Bảo sao thằng ranh này lên chức nhanh như vậy, năng lực thích ứng hơn hẳn con cháu ông.

Quan hệ nam nữ thì sao chứ, Vệ Hồng Lâm đây chỉ là uy hiếp Vương Trạch Vinh mà thôi.

Vệ Thục Phương hiểu rõ tính cách ông bố mình. Bà nhìn Vương Trạch Vinh và thấy con rể đầy vẻ cung kính. Biểu hiện của Vương Trạch Vinh đúng là hợp ý ông bố.

Vệ Hồng Lâm uống nước rồi nói:

- Chuyện đã như vậy, Tiểu Phỉ đã có con với cậu, chuyện này ở Vệ gia mới chỉ tôi biết. Mấy người đừng nói ra.

Việc này Uông Phỉ không ngại, ngay cả Vệ Thục Phương cũng không ngại nên ông sao đi làm kẻ ác. Vệ Hồng Lâm coi như phải nhịn. Vệ Hồng Lâm nghĩ đến sự phát triển của Vương Trạch Vinh sẽ tốt đối với Uông Phỉ, nếu Vương Trạch Vinh phát triển thì Vệ gia cũng có lợi.

Bây giờ Vương Trạch Vinh mới thở phào nhẹ nhõm, hắn đúng là sợ ông lão này làm loạn, nếu như vậy thì đường quan trường của hắn đi tới cuối.

Không cho người Vệ gia biết là đúng. Vệ gia nhiều người như vậy, chẳng may lộ ra thì sao?

Vệ Thục Phương cười nói:

- Việc này bố không nói con cũng sẽ nói. Tiểu Phỉ giả đăng ký kết hôn với một người họ Uông cũng không vấn đề gì. Những người trong nhà đều kiêu căng, nói cho bọn họ nghe lại sợ sinh chuyện.

- Bọn nó dám. Ở Vệ gia này ai dám làm bậy.

Vệ Thục Phương cno:

- Đương nhiên là bố quyết định rồi.

Vệ Hồng Lâm gật đầu nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Tôi biết trách nhiệm chính ở việc này là lão Uông. Lão già này toàn làm loạn, muốn có cháu đến điên rồi.

- Ông ngoại, ông nói gì thế, chuyện không quan hệ gì với ông nội.

Uông Phỉ nói.

Vệ Hồng Lâm rất bất đắc dĩ mà nói:

- Đối tốt với Tiểu Phỉ. Bắt đầu từ bây giờ cậu có thể sử dụng lực lượng Vệ gia. Rảnh rỗi thì đến đây chơi, bên ngoài nói là tôi học Thái cực quyền của cậu.

Vương Trạch Vinh thường xuyên tới Vệ gia, người ngoài sẽ nghĩ hắn có quan hệ thân thiết với Vệ gia, như vậy làm việc càng dễ hơn.

- Vài hôm nữa tôi sẽ gọi mọi người tới để làm quen, đừng có mà nhà mình đánh nhau. Ngoài ra ở Bắc Kinh có không ít người của tôi, đến lúc đó giới thiệu với cậu.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Cháu làm phiền ông.

- Ông ngoại, ông phải tập nhiều vào. Ông nội sau khi tập Thái cực quyền thì sức khỏe rất tốt.

Vệ Hồng Lâm trừng mắt nhìn Uông Phỉ mà nói:

- Ông mà kém lão ta sao? Cháu yên tâm, ông dù như thế nào cũng phải sống lâu hơn lão một chút.

Vệ Thục Phương đấm Uông Phỉ mà nói:

- Nói linh tinh.

Chuyện đến bây giờ chính là tốt nhất đối với mọi người. Nghĩ Vương Trạch Vinh có Vệ gia giúp sẽ thuận lợi hơn, Vệ Thục Phương khá vui vẻ. Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy Uông Phỉ đang cố làm sôi nổi không khí, hắn cười cười với cô.

Nói chuyện một lúc, Vệ Hồng Lâm nghiêm túc nói:

- Bí thư Lâm rất coi trọng cậu phải không?

Vương Trạch Vinh không biết sao Vệ Hồng Lâm lại hỏi như vậy, hắn gật đầu không biết nói gì.

- Tiểu Vương, Bí thư Lâm nhất định sẽ làm thêm khóa nữa, nhìn xa vào.

Vương Trạch Vinh có chút giật mình nhìn Vệ Hồng Lâm, trong lúc nhất thời không hiểu ông nói gì.

Vệ Hồng Lâm không nói việc này nữa, cũng không giải thích làm Vương Trạch Vinh rất khó hiểu.

Nhìn Vương Trạch Vinh, Vệ Hồng Lâm nói với Vệ Thục Phương:

- Anh cả, anh hai của con vẫn vậy, rất khó khăn tiến thêm, chủ yếu là không có thành tích ở cơ sở. Lần này hai đứa đến địa phương, hy vọng có thể đột phá. Chẳng qua bố thấy năng lực của bọn họ chỉ có như vậy. Đám cháu cũng có vài hạt giống tốt nhưng trong thời gian ngắn không thể phát triển mạnh. Bây giờ nếu Tiểu Vương có điều kiện thì ủng hộ một chút.

Vệ Thục Phương đương nhiên biết lực lượng của Vệ gia. Có Vệ gia ủng hộ thì Vương Trạch Vinh sẽ thuận lợi hơn. Nghe Vệ Hồng Lâm nói như vậy, bà biết ông bố mình đang bắt đầu bố trí.

Sau khi tiếp xúc với Trung ương, Vương Trạch Vinh biết suy nghĩ của mình trước đây là quá đơn giản. trước ở xã Hoàn Thành, Vương Trạch Vinh nghĩ Lãnh đạo trung ương nói chuyện rất hàm súc, làm việc nghiêm túc. Nhưng kết quả hắn phát hiện không như mình nghĩ, bọn họ cũng có tình cảm, cũng ủng hộ người thân.

Thấy Vệ Hồng Lâm có ý ủng hộ mình, Vương Trạch Vinh đương nhiên là vui vẻ. Điều này nói rõ Vệ Hồng Lâm đã chấp nhận mình. Như vậy mẹ con Uông Phỉ sẽ vui vẻ.

- Phó bộ trưởng Ngô Vĩ Thu Bộ Thương mại nghe lời tôi, cậu có chuyện gì có thể bàn với người này. Tôi sẽ nói trước.

Vệ Hồng Lâm nói với Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh không ngờ Phó bộ trưởng Ngô này lại là người Vệ hệ, hắn gật đầu nói:

- Cháu sẽ phối hợp trong công tác.

Có Ngô Vĩ Thu dựa vào, Vương Trạch Vinh biết mình sẽ càng có tiếng nói trong Bộ Thương mại.

Vệ Hồng Lâm gật đầu nói:

- Tôi cũng hiểu về tình hình phát triển của cậu, làm rất tốt. Cậu bây giờ đã đến cấp bộ, bước tiếp theo sẽ thành Ủy viên dự khuyết. Bắc Kinh đừng nhìn bình tĩnh nhưng tiến vào mới thấy nó rất ác liệt. Làm tốt công tác của mình, đừng xen vào các vòng tròn, giữ khoảng cách.

Vương Trạch Vinh nhìn Vệ Hồng Lâm, quan điểm này khác với đám người Hạng Nam.

Vệ Hồng Lâm không giải thích mà nói thêm:

- Lão bí thư mặc dù lui nhưng vẫn có lời nói rất lớn. Trong công tác ở Thường Hồng, Lão bí thư rất coi trọng cậu. Ngày mai tôi mang cậu đến nhà Lão bí thư.

Vương Trạch Vinh rất kính trọng Lão bí thư. Nghe Vệ Hồng Lâm nói như vậy, Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Cháu nghe ông.

- Không cần mang gì theo. Lão bí thư không thiếu mấy cái này.

Vệ Hồng Lâm nhìn Vệ Thục Phương rồi nói:

- Thục Phương, thằng ranh Uông Chính Côn không dám tới gặp bố sao? Bảo nó đến đây để bố mắng vài câu.

Vệ Thục Phương nghe vậy liền vui vẻ, biết ông bố đã nhận Uông Chính Côn:

- Anh ấy sợ bố mắng mà. Mai con bảo anh ấy đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi